Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 67: 77





Bên trong cung điện ai nấy cũng đều lo uống rượu giải khuây nên đều không biết bản thân mình đang ở trên không trung.

Kết giới ngày càng lên cao dần tách khỏi mặt đất.

Giờ đây chỗ đất kinh thành chỉ là một cái hố sâu mà phần đất bên dưới kinh thành thì đang lơ lửng không hồi kết.

Một tên quan uống say đi ra ngoài hóng gió, hắn nhìn lên trời rồi dụi mắt.

"Chắc là mình say quá rồi.", hắn nói xong thì ngã xuống đất mà ngủ.

"Các vị ái khanh, hôm nay không say không về.", tiếng reo hò của đám người khiến cho Mặc Chi cảm thấy sởn gái óc.

"Không say không về, say rồi thì về với đất.", Mặc Chi cười nhạt.

Hôm nay ăn uống cho no say, trên đường xuống âm phủ không phải làm ma đói.

Mặc Chi búng tay một cái, mặt đất bắt đầu nứt ra và lan về phía cung điện.

Bên trong cung điện cuối cùng cũng cảm nhận được là có chấn động.

Sàn nhà bỗng dưng rung lắc dữ dội khiến cho bọn chúng cũng phải tỉnh rượu.

Trần nhà bắt đầu nứt gãy rồi đổ sập.

Bọn chúng hốt hoảng chạy ra bên ngoài như một đàn ong vỡ tổ.

Một số vì uống quá say nên đã ngủ quên rồi nhận lấy cái chết trong đống đổ nát.

"Chuyện gì thế này.

Quốc sư, người làm cái gì đi!", tên vua Ngải Toa mặt mày tím ngắt run sợ kéo áo của tên quốc sư.

Hắn nhìn lên bầu trời thì thấy dường như mặt đất với bầu trời dường như sắp va chạm nhau.

Hắn nhăn mặt bắt đầu bày ra trận pháp.

Nhưng, tất cả đều vô dụng vì hắn đang ở trong lồng giam vô hạn của Mặc Chi.

Trừ phi hắn có một vật gì đó có thể khoét ra một chiều không gian khác ngay bên trong kết giới để ra ngoài.

Gương mặt hắn dường như không có cảm xúc hắn rút ra một con dao rồi bắt đầu vẽ trên không khí.


Một cái lỗ màu đen xuất hiện nhưng chỉ đủ cho một người.

Tên vua Ngải Toa thấy tên quốc sư đang cố gắng rời khỏi thì liền kéo áo hắn ra phía sau để mình có thể trốn thoát.

Nhưng, hắn đâu có nghĩ tới rằng tên quốc sư mà hắn luôn tin tưởng chỉ coi hắn như là một con tốt thí mạng để phục vụ kế hoạch của hắn.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám giành với vua hả.

Chức quốc sư ta cho ngươi thì ta cũng có thể lấy lại được.

Bây đâu chặn hắn lại cho ta.", tên vua Ngải Toa cuối cùng cũng bày ra bộ mặt thật sự của chính mình, một kẻ tham lam độc ác.

Tên quốc sư hắn chỉ nhếch mép cười, đám binh sĩ thấy khí thế nguy hiểm của hắn nên ai cũng đều ngần ngại không dám xông vào.

"Chờ ta ra khỏi đây ta sẽ lập lại một vương quốc mới.

Ta sẽ ghi nhớ công lao của các ngươi mà nên là chịu chết thay cho ta đi!", nét mặt hắn đỏ ngầu gương mặt sợ hãi cái chết tột cùng nhưng vẫn có ý đồ khác.

"Ai là người chiến thắng cuối cùng thì ta sẽ dẫn theo người đó!", tên quốc sư đứng ngay cái lỗ không gian cười khẩy nói.

Tiếng phụ nữ và tiếng con nít khóc than, tiếng của những người đàn ông đang giành giật sự sống.

Tên quốc sư chỉ đứng một góc mặc cho bọn chúng chém giết lẫn nhau.

Tên vua Ngải Toa tuy là vua nhưng chả có thực lực gì để chống lại kẻ mạnh hơn mình nên hắn cũng bị quần thần của mình chém giết không nương tay.

Phụ nữ trẻ em đều bị giết sạch không buông tha, kẻ chiến thắng cuối cùng là một tên lính canh có thân hình lực lưỡng.

Hắn đã chiến thắng tất cả để giành sự sống cho mình.

"Quốc sư, chúng ta đi...", một ánh sáng màu đen mỏng như một sợi chỉ bắn xuyên qua đầu của hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ mà không mất một tí máu nào.

"Vở kịch cũng đặc sắc đấy, lũ chuột đó không cần ta động tay cũng tự cắn lẫn nhau.", Mặc Chi đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng cười khẩy.

"Coi bộ ta không bắt sống ngươi thì không được nhỉ?"
Tên quốc sư nhìn thấy Mặc Chi đang đứng trên lục sắc trận pháp thì vô cùng ngạc nhiên.

Khí thế này giống như là hắn đang đối mặt với chủ thượng của mình.

"Muốn bắt được ta cũng không dễ đâu nhóc con." hắn nhếch mép cười rồi nhảy vào lỗ đen lúc này rồi biến mất.

"Chậc, trốn được rồi à.

Giải quyết cái này xong chắc về cũng không muộn.", Mặc Chi gãi đầu chán nản rồi cho khối đất bên trong kết giới nổ tung.

Lâu đài, của cải, xác chết đều tan biến trong đống hỗn độn.

Trên đỉnh của kết giới xuất hiện một dòng nước chảy cực mạnh làm cho đất đá đều bị hòa tan trộn lẫn vào nhau tạo thành bùn.

Mặc Chi kết ấn thủy tạo thành một cơn đại hồng thủy cuốn sạch tất cả.

Cũng may trong thành đều đã di tản hết nên không còn người dân nào.

Nhà cửa đường xá đều bị đánh sập rồi cuốn theo dòng nước biến mất.

Mặc Chi xoay tay xuống, kết giới bị đảo ngược.

Đất bên trong kết giới từ từ chảy xuống tạo thành một mảnh đất mới màu mỡ hơn.

Nhờ có thổ nguyên tố của Mặc Chi nên đất vừa chảy xuống ngay lập tức đã mọc ra cây cỏ tạo thành một vùng đất mới.

"Bây giờ rào kết giới lại là được." Mặc Chi dùng ám nguyên tố bao quanh khu đất vừa hình thành.

Ám nguyên tố đậm đặc nuốt chửng khu đất khiến nó bốc hơi một cách nhanh chóng.

Vậy nó sẽ đi đâu? Tất nhiên là vào túi của Mặc Chi rồi!
"Xong một chuyện, giờ thì trở về Bách Thường tóm mấy con chuột bẩn thỉu kia đã.", Nàng bước vào Long Mệnh rồi đi qua chiếc gương trở về Bách Thường.

Chiến trường hai mươi phút sau.

Lũ quái vật khổng lồ và Huyết Lệ Lâu vẫn tiếp tục tấn công dữ dội.

Huyền Ly vẫn duy trì kết giới nhưng dường như cũng muốn suy yếu.

Vết thương bọn chúng gây ra hồi trước vẫn không có cách nào phục hồi như trước được.

Mỗi khi sử dụng năng lượng quá mức thì sẽ rút cạn thể lực của Huyền Ly.

"Nha đầu về nhanh lên, ta sắp chịu không nổi rồi.", Huyền Ly cố gắng hết sức mình đánh bay hết bọn quái thú đang tấn công.

Bóng tối bắt đầu bao trùm lấy Huyền Ly rồi biến Huyền Ly thành một con sói nhỏ.

Nó rơi xuống từ trên bầu trời cao, một đôi tay thon dài đã kịp thời bắt được nó.

"Haiz, sớm biết thế này ta đã về sớm một tí rồi.

Giờ lão đi nghĩ đi nhé!", Mặc Chi thu Huyền Ly vào trong không gian Long mệnh.

Huyền Ly đã tốn khá nhiều năng lượng để duy trì kết giới.

Một khi không có ám nguyên tố khống chế thì nó sẽ xảy ra dị tượng rồi thổi bay hết mọi thứ, vậy thì lại uổng công dựng kết giới rồi.

Trong khoảng không bỗng xuất hiện một cái lỗ đen.

"Là nó! Chính là cãi lỗ ban nãy.", Mặc Chi nhìn thấy tên quốc sư kia lòi đầu ra thì sự tức giận không ngừng tăng cao.

Ta đã lỡ cho người chạy một lần mà bây giờ ngươi còn dám xuất hiện cái bản mặt đó ở đây à.

Nàng bẻ khớp bắt đầu khởi động chuẩn bị lao vào cuộc chiến.

Nguồn năng lượng tiêu cực từ lúc bản sao tan biến đến giờ không hề thuyên giảm.

Tên quốc sư cảm nhận được nó nên ngay lập tức hấp thụ chúng.

Năng lượng tiêu cực chính là sức mạnh của bóng tối!
"Nguồn năng lượng này chính là thứ mà ta đang cần...", một thứ gì đó bắn xuyên qua tai hắn tạo thành cái lỗ rất to.

"Lại là ngươi à nhóc con.

Đuổi theo cũng nhanh nhỉ.", hắn chỉ cười mà không hề la lối gì cả phần thịt ngay lập tức bù vào lỗ hỏng.

"Ta định bắn vào ngay giữa mặt ngươi đấy tiếc là ngươi cựa quậy nhiều quá nên đường đạn đi lệch.", Mặc Chi tung cục vàng vụn trên tay nói với vẻ mặt mờ nhạt.

"Có giỏi thì tới đây mà bắt ta! Quân bây đâu, phá cái lớp kết giới xấu xí đó cho ta!", hắn cười độc ác.

Mọi binh sĩ từ khi có sự xuất hiện của hắn dường như bị chi phối hết lí trí.

"Ta đợi câu đó của ngươi đó.

Chuột nhắt!", vẻ mặt Mặc Chi toát lên một khí thế hung bạo, nàng cầm Yêu Nguyệt Cơ dưới dạng một thanh kiếm lao nhanh về phía hắn với tốc độ siêu thanh.

Chỉ một giây sau là nàng đã xuất hiện bên cạnh kề kiếm bên cổ của hắn.

Vẻ mặt hắn cười mà không hề sợ hãi mà dường như muốn Mặc Chi giết mình.

Hắn rút ra trong áo một cặp song đao toát ra mùi ô uế nồng nặc.

"Giết ngươi xong ta sẽ bẻ gãy hai cây đao đó!", Mặc Chi nhăn mày chỉa kiếm về phía hắn.

"Phải như thế chứ! Có vậy mới đáng làm đối thủ của Huyết Lệ Lâu chúng ta.", vừa nói dứt câu thì hắn điều khiển cặp song đao tiến về về phía Mặc Chi.

Một thanh đao bay xẹt qua mặt nàng khiến nó chảy một ít máu.

Nàng liếc nhìn vết thương rồi dùng tay chùi đi vết máu.


"Lần này ngươi làm ta sôi máu rồi đấy thằng biến thái kia!", Mặc Chi kết ấn gọi lục sắc trận pháp một lần nữa.

"Phải, đúng rồi.

Ngươi cứ tiếp tục tấn công ta đi.

Thân thể này chịu nhiều sát thương chí mạng thì càng mạnh.

Ha ha ha!!", tên quốc sư đắc chí cười to để lộ ra gương mặt đầy sẹo trông vô cùng gớm ghiết.

"Chậc, phải có cách nào để hắn không tấn công nữa chứ!", Mặc Chi đứng yên nhắn mày liếc nhìn tên quốc sư.

Nàng bỗng dưng lại nở một nụ cười dường như đã nãy ra ý tưởng điên rồ gì đó.

Yêu Nguyệt Cơ biến thành hai cây boomerang phát ra ám nguyên tố nồng đậm.

"Để xem cái cơ thể quèn đó chịu được bao lâu.", Mặc Chi lao nhanh như một cơn gió xé rách cả làn sương mù đang tồn đọng phía bên dưới.

"Gì thế này.

Sương mù biến mất rồi.", nhiều người đứng bên dưới ngơ ngác.

Sương mù biến mất hiện ra một thân ảnh quen thuộc.

Tà áo đen và khí tức nguy hiểm này rất quen thuộc nhưng...!lại vừa xa lạ.

Mặc Chi trước giờ chỉ làm những gì cần làm và không làm những việc thừa thải và bình thường cũng rất kiệm lời.

"Cái đốm đen trên trời đó...!là Mặc Chi, đúng không?", Du Huỳnh nheo mắt nhìn về phía xa.

"Nhưng...!Mặc Chi chỉ có Thổ, Thủy, Phong thôi mà, đúng không? Người trên đó vừa lợi hại vừa nguy hiểm không thể nào là Mặc Chi được.", mặc dù họ biết đó là sự thật nhưng vẫn cố gắng nói những lời trấn an bản thân.

"Nhóc con, ngươi định dùng thứ đồ chơi đó để đánh với ta sao?.", tên quốc sư nhìn hai cây boomerang trên tay Mặc Chi vừa nói vừa xoa cằm nhìn.

"Muốn biết thì thử đi rồi biết.", Mặc Chi mặt không cảm xúc đáp lại.

Nàng phóng hai cây boomerang về phía của hắn.

Nhìn thấy hai cây boomerang đến gần hắn cũng chỉ xem nhẹ không thèm tránh nhưng chỉ một giây sau boomerang xuất hiện thêm những lưỡi dao chi chít vô cùng sắc bén.

"Cái gì!", hắn né kịp nhưng đã bị boomerang quẹt qua mặt hai đường và vết thương không thể liền lại.

"Ngươi dám đánh vào mặt của ta.

Ngươi phải trả giá!" hắn bỗng nổi khùng lao nhanh về phía Mặc Chi với cặp song đao bộc phát ám nguyên tố.Mặc Chi chỉ đứng nheo mắt nhìn hắn rồi tự nói.

"Tự nhiên nổi khùng lên vậy trời.".