Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 30: Đánh golf



Học bơi chính là việc bình thường của con người, nhưng, Diệp Tử Thanh nhận định cậu không phải thuộc dạng đó.


Bởi vì sao à?


Thật khó a =="


Nào là phương pháp thở để nổi trên nước, sau đó đạp nước để tiến lên, thậm chí còn chia ra hàng cách kiểu bơi nghe mỹ miều như "bơi bướm", hoang dã như "bơi ếch", phổ thông thì "bơi sải", Diệp Tử Thanh nghe đến choáng đầu.


Giải phương trình toán học có vẻ dễ hơn.


Dưới sự kiên trì của Thiên Văn, Diệp Tử Thanh đành phải nghe lời. Hắn muốn cậu nắm kĩ năng sống trong tay nên nhất định phải học nắm giữ điều cơ bản.


Khổ nổi, trời đúng là mặc định Diệp Tử Thanh không thể bơi.


Nhìn cậu hì hục lặn ngụp đến hai mắt đỏ bừng mà Thiên Văn xót xa. Quản gia Trần còn tinh ý mang đến bể bơi vài chiếc phao nổi, mẫu mã và màu sắc đa dạng. Diệp Tử Thanh mang trên cánh tay hai chiếc màu vàng hình chú vịt nhỏ, hông còn lồng vào phao bơi màu trắng sữa hình bông hoa.


Nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.


Quản gia Trần nín cười che miệng rời khỏi.


"Thả lỏng ra nào".


Ma vương nâng hông cậu lên tiện thể còn vỗ lên cái mông kia vài cái, Diệp Tử Thanh đỏ mặt tức giận trừng hắn.


Thế nhưng dù cậu có được nâng lên thì đợi đến lúc Thiên Văn buông tay cơ thể lại dần chìm xuống, vất vả cả buổi mới tập nổi được thì lại bơi như rắn mất đầu, chẳng có phương hướng, chẳng tiến lên được thêm vài mét nào, ngược lại hệt như rùa biển bị nhốt, loay hoay mãi.


"Vương bát" Diệp Tử Thanh quan sát sắc mặt Thiên Văn, có chút áy náy. Người ta đã bỏ công sức tập cho cậu, cậu thì hay rồi, bơi thì bơi chẳng được, nổi cũng nổi chẳng xong.


"Đến đây thôi".


Cuối cùng Ma vương lắc đầu buông tha cho cậu. Không phải hắn chán nản nhưng thật sự nhìn bộ dạng này của cục bông chỉ khiến bản thân mềm lòng, không biết bơi thì không biết bơi vậy.


Tương lai có đến sông biển thì hắn cứ kè kè theo là được.


"Lên thôi".


Ma vương cưng chiều sờ đầu cậu, cục bông nhỏ này quả thật không khiến người khác bớt lo, càng không để ai mặc kệ được.


Vận động suốt buổi chiều kết quả tối hôm đó Diệp Tử Thanh không thể nào ngủ nổi, dùng cơm xong liền nhảy vọt lên giường, tứ chi đau nhức, cơ thể lâng lâng tựa trên mây, xoay người liền đau đến nhe răng nhếch miệng.


Thiên Văn bất đắc dĩ xoa hai chân cho cậu, người bình thường vận động quá nhiều cho việc nào đó sẽ lập tức bị căng cơ, hai tay hữu lực của Thiên Văn rất có kinh nghiệm mà xoa nắn bắp đùi, độ di chuyển vừa phải khiến Diệp Tử Thanh lim dim mắt, muốn ngủ.


Bắp chân trơn mịn trắng nõn, mềm mại như đậu phụ non rất có sức hấp dẫn, đáy mắt Thiên Văn tối sầm theo bản năng xoa nắn nhưng tâm tư dán chặt lên ''đậu phụ'' kia một khắc cũng không rời. Lúc hắn ngẩng cổ lên thì Diệp Tử Thanh sớm đã ngủ ngon lành.


Ma vương khẽ cười chỉnh nhiệt độ phòng lên cao,hắn nằm xuống kéo cục bông vào ôm ấp. Hai Ba đã không còn ở nhà nên việc đại thiếu gia ''ngẫu nhiên'' ngủ lại phòng chuẩn bị cho khách cũng không có gì là lạ.


Hôm nay là ngày đẹp trời, đã sớm có nắng.


Đêm qua Thiên Văn không kéo kĩ rèm cửa nên ánh sáng mặc sức len lỏi vào phòng chơi đùa, hắt vào sườn mặt Diệp Tử Thanh. Cậu chậm rãi mở mắt thích ứng, cơ thể đau nhức qua một đêm còn ê ẩm, Diệp Tử Thanh nghiêng người phát hiện có gì không đúng.


Khuôn mặt đẹp không góc chết của Thiên Văn gần kề trước mặt cậu, Diệp Tử Thanh ngẫm nghĩ người này đúng là không chịu an phận mà, thừa dịp người thân vắng nhà liền tùy ý quá thể. Vươn tay khẽ mân mê đường nét trên mặt Thiên Văn, Diệp Tử Thanh thầm nghĩ mỗi ngày thức dậy thấy được cảnh đẹp ý vui này cũng không có gì tệ.


Thiên Văn nheo mắt bất mãn rầm rì, hắn có thói xấu chính là lúc vừa ngủ dậy cực kì cáu bẩn. Mở mắt nhìn thấy Diệp Tử Thanh cười liền kiềm nén lại. Ma vương khàn khàn giọng ôm người tiếp tục ngủ, hắn không muốn dậy sớm, ở nhà lại càng không, quản gia Trần biết rõ tính tình đại thiếu gia nên cũng không đi gọi, thậm chí căn dặn người giúp việc không được phép lảng vảng gần đó.


"Ngủ thêm đi''.


Thiên Văn vỗ lưng cục bông kháng nghị, Diệp Tử Thanh quen dậy sớm bất đắc dĩ mặc hắn, cậu biết vài ngày qua thi cử Thiên Văn phải cùng cậu ôn tập đến tận khuya, thời gian biểu đều tùy thuộc vào cậu, hiếm hoi lắm mới có khoảng thời gian nghỉ ngơi, cậu không đành lòng nhìn Thiên Văn theo mình nữa.


Mặc dù...không lịch sự lắm khi ở nhà làm khách nhưng Diệp Tử Thanh vẫn lười biếng cùng Thiên Văn nằm thêm cho đến khi hắn tự tỉnh. Trong khi đó Diệp Tử Thanh quan sát khắp căn phòng, phải nói mắt nhìn của kiến trúc sư không giống người khác, mỗi cách bài trí và phối màu đều tao nhã ấm áp sinh ra vài phần lưu luyến.


Diệp Tử Thanh nhìn đến thẫn thờ, gia đình Thiên Văn quả nhiên rất tốt, từ bối cảnh đến thân phận. Ngày hôm qua đặt chân đến nơi này trong lòng Diệp Tử Thanh ngũ vị tạp trần, cậu đâu phải chưa từng thấy qua biệt thự của giới thượng lưu, nhưng nói đúng hơn là chưa bao giờ nhìn thấy cơ ngơi khủng khiếp như thế.


Diệp Tử Thanh chấn kinh, từ chấn kinh chuyển sang dè dặt và bất đắc dĩ.


Rốt cuộc, Thiên Văn mà cậu quen biết thân phận ra sao ?


Trong lòng mù mờ như sương, Diệp Tử Thanh nhớ lại chuyện của Viễn Quang và thái độ e ngại của Phương Tần, dự cảm bất an bắt đầu lan dần, không hiểu rõ bản thân đang sợ hãi lo lắng cái gì. Chỉ là....


''...Hoàng tử cuối cùng chỉ có công chúa mới sánh vai, mây càng cao thì gió càng lớn....''


Nếu Thiên Văn là hoàng tử hàng thật giá thật, có phải cũng chỉ có ''công chúa'' mới xứng đáng.


Con người là sinh vật khó hiểu, khi bình yên gió lặng đột nhiên muốn dồn mình đến đường cùng, thử thách dày vò xem giới hạn đến đâu, cậu vô ý nghĩ ngợi thế nhưng ngực lại ẩn đau. Diệp Tử Thanh giơ tay che mặt, tình cảm này đột nhiên lại thấy quá mơ hồ.


Lúc Thiên Văn tỉnh ngủ hẳn thì trông thấy cục bông đang thẫn thờ nhìn trần nhà. Hắn đảo mắt theo tầm nhìn của cậu vừa vặn ngay chùm đèn treo tinh xảo hình bán nguyệt, Diệp Tử Thanh xuất thần nhìn chằm chằm không tiêu cự.


Hiếm khi cậu có biểu cảm này, Ma vương nhíu mày suy nghĩ lại có phải buổi sáng hắn lớn tiếng làm cậu buồn không.


"Tử Thanh''.


Ma vương nhoài người giang chân phủ lên người cậu, hắn quỳ gối kẹp lấy hông Diệp Tử Thanh từ trên cao nhìn xuống. Cục bông mông lung ''A'' một tiếng ngỡ ngàng sau đó nhìn lại tư thế không mấy trong sáng này tức khắc đỏ bừng cả mặt.


''Đi..đi xuống''.


Diệp Tử Thanh vươn tay đẩy Thiên Văn ra, da mặt cậu mỏng không chịu nổi kích thích này chẳng mấy chốc lan dần khắp mặt. Sức lực chênh lệch nhau, Diệp Tử Thanh đẩy đến mệt mà người kia vẫn cứ bộ dạng thấy chết không sờn, thậm chí còn cố tình hạ sát hông xuống.


Tính tình Ma vương không thuộc trường phái dễ dãi, so với em trai dịu ngoan thì hắn càng thiên về xu hướng bá đạo, thích nắm quyền và cực kì, cực kì lưu manh. Tiếc là bản chất này luôn được hắn chôn giấu kĩ lưỡng, ngay cả Tuệ Lân cũng chưa chắc phát hiện ra.


Kì thực Ma vương lưu manh ngầm, hoàn toàn thừa hưởng từ Thiên gia, chiếu theo Papa hắn than vãn chính là : thuận ta thì sống mà nghịch ta là chết.


Thiên Kì công khai nhưng thẳng thắn mà nói trên thương trường y chỉ tính kế lưu manh với đám thương nhân cáo già, tính cách càn rỡ dám nói dám làm, đùa bỡn đến người dở khóc dở cười, trước mặt bà xã thì hệt như Đại Boss, ve vãn cần tình thương.


Con trai y thì ngược lại, trầm ổn lãnh khốc, mặt lạnh tanh đóng hàng ngàn lớp băng cứng dày, nhưng khi ở với Diệp Tử Thanh lại tùy ý và phóng túng, hắn thích trêu chọc cục bông nhỏ này, sau đó vỗ về trong ngực nỉ non, đáng nói là Diệp Tử Thanh không tính toán, thậm chí phản kháng như mèo, mà có dùng hết sức cũng chẳng làm lại.


Tỉ như bây giờ, cục bông nhắm mắt chịu trận, phẫn uất vô cùng.


Đầu lưỡi ẩm ướt mang theo ấm áp chạm nhẹ lên cổ Diệp Tử Thanh, cậu rùng mình ngả đầu thở gấp. Thiên Văn lại dùng bài cũ chơi đùa, suy nghĩ cũng biến đi đâu, đầu loạn thất bát tao mặc "sói lớn" gặm nhắm trên người.


Ma vương ở phương diện này vô cùng ôn hòa, khiến người khác có cảm giác bản thân là con mồi đang bị dã thú trấn áp, nhưng không hề sợ hãi mà khoái cảm ngược lại chạy dọc khắp sóng lưng.


"Tử Thanh".


Mỗi tấc da thịt trên người cậu đều được Thiên Văn chạm qua, ngón tay hữu lực mỗi kia lướt đến đâu, tế bào đều giống như rực sáng, phấn khích lạ thường.


Từ khi ở chung với nhau, thỉnh thoảng mỗi buổi sáng Thiên Văn đều đem cậu ra gặm nhắm, buổi tối càng không muốn nhắc đến, Diệp Tử Thanh chỉ biết nhận mệnh thở dài.


"Ngủ ngon không?". Ma vương hôn lên mặt cậu.


"Rất tốt".


Diệp Tử Thanh vùi đầu vào lòng hắn ngáp một cái, Ma vương khẽ cười đem chăn bao bọc cục bông lại ôm hết cả người lẫn chăn. Diệp Tử Thanh giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, lưng được vỗ về đến nghiện, không lâu sau khép mi ngủ mất.


Thiên Văn vỗ thêm nửa giờ, xác định hô hấp cậu đều dặn mới rời khỏi giường. Quản gia Trần thấy đại thiếu gia xuống nhà một mình liền tự giác dọn bữa sáng lên, một lời thừa thãi cũng không thốt ra.


Ma vương nhàn nhã dùng bữa, quan sát laptop lịch trình công việc, Thiên Kì tạm thời không quản lí nổi những mảng này, hắn giao lại cho quý tử phụ giúp.
Quản gia Trần đem sữa tươi đến, Thiên Văn liếc mắt nói.


"Đổi sang cà phê đi, loại Tiểu Văn gửi về".


Hai đại quý tử họ Thiên sớm quen thuộc với hương vị cà phê, chỉ là quản gia Trần ngày hôm qua thấy hắn uống sữa nên tạm thời quên đi, lão nhanh chóng đổi cho Đại thiếu gia.


"Từ thiếu có gọi đến nhà, là cái hẹn đánh golf với lão gia". Quản gia nói rõ.


Ma vương gật đầu nhấp vài ngụm cà phê, hai ngón tay khẽ động trên laptop. Quản gia vẫy tay cho giúp việc lui xuống nhà sau, lão biết tính tình đại thiếu gia ít nói không thích ồn ào nên chẳng làm phiền.


Diệp Tử Thanh ngủ thật say, ngay cả khi Ma vương bế người sang phòng của hắn, cậu vẫn không phản ứng. Căn phòng ngập tràn vị đạo quen thuộc của Thiên Văn, khóe môi Diệp Tử Thanh hơi nhếch lên, tiềm thức yên tâm kẹp gối tiếp tục ngủ.


Xế trưa Từ Khiêm đến, đi cùng hắn không ai xa lạ, là Thiên Ngôn.


"Anh nghe nói em dẫn cậu nhóc về, đâu rồi?".


Từ Khiêm khoác vai Ma vương tươi cười nói chuyện, Ma vương nhàn nhạt không trả lời tự mình đi ra sân golf trước.


"Giận dỗi à?". Từ Khiêm ghé đầu nói nhỏ với Thiên Ngôn, bĩu môi bất mãn.


Thiên Ngôn xoa thái dương nhắc nhở.


"Nếu không muốn đại thiếu gia đánh anh thì im miệng đi".


Hắn làm sao không nhận ra cậu nhóc kia là điểm trí mạng của Thiên Văn, có trách là trách tên nhiều chuyện này không muốn thế giới yên bình suốt ngày đi chọc họng súng.


Muốn chết cũng đừng kéo hắn theo chứ.


"Ây ây, tôi chỉ hỏi thôi nha, em đợi đã".


Từ Khiêm đuổi theo bóng lưng Thiên Ngôn chạy trối chết như tránh tà, hắn xấu xa cười thong thả đi đằng sau.


May mắn tuyết không có rơi, trời ban sáng còn có nắng, đến trưa thì dịu hẳn, trong vắt.


"Vút".


Ma vương vung gậy hoàn hảo đi đường parabol tuyệt đẹp đánh trái bóng kia bay xa thành chấm trắng nhỏ. Bên cạnh Từ Khiêm cũng vươn vai làm động tác giãn gân cốt, đánh theo tiếp một đường hoàn hảo.


"Không tệ". Từ Khiêm để tay che trán quan sát đường bóng đáp xuống.


Hai anh em chơi cùng nhau vài chục trận đánh, thỉnh thoảng to nhỏ vô cùng ăn ý. Thiên Ngôn đảo mắt nhìn qua, thể chất hắn không thích vận động nhiều, chỉ an tĩnh ngồi đó lẳng lặng nhìn.


Gia tộc Thiên gia rộng lớn, con cháu trải dài khắp nơi, anh em gần xa không đếm xuể nhưng thân cận nhất với Ma vương chỉ có Từ Khiêm.


Từ Khiêm vốn họ Thiên, ba ruột hắn là anh em họ gần của Thiên Kì, nhưng trưởng thành hắn sống chết đổi theo họ mẹ, điều đó làm ba ruột hắn tức đến đau tim. Chuyện phía sau đó là cấm kị mà chưa bao giờ Từ Khiêm nhắc lại, ngoại trừ Thiên Kì và Tuệ Lân chẳng ai biết được sự việc, năm hắn bảy tuổi được Tuệ Lân đặc quyền nhận nuôi dưỡng, ba năm sau tự giác đi theo Thiên Tước và Thiên Văn sang nước ngoài.


Không làm doanh nhân, đi theo ước mơ trở thành bác sĩ, trở về Trung Quốc sớm hơn vài năm, hiện tại đã trở thành viện phó. Trừ dòng máu mang trong người, tất cả những gì Từ Khiêm có hôm nay đều do chính tay hắn tạo ra.


So với người khác, cố gắng của Từ Khiêm không là gì nhưng Thiên Ngôn hiểu rõ, hắn đã đánh đổi tuổi thơ, gia tộc cao quý và cả tham vọng, suýt nữa ngay cả chính mình cũng đánh đổi.


Thiên Ngôn rũ mắt nhìn, Từ Khiêm mồ hôi nhễ nhại nhưng nụ cười rạng rỡ đầy sức sống, phong ba bão táp dường như chưa hề tác động lên con người này.


Có lẽ, khi trải qua nhiều đau thương quá thì tâm tình ngược lại bình thản đến lạ lùng.


"Sảng khoái quá". Từ Khiêm ngồi phịch xuống lấy khăn lạnh trong khay lau loạn mặt.


Lâu rồi hắn chưa chơi đến thoải mái như vậy, Từ Khiêm ngửa cổ uống sạch chai nước khoáng, dựa lưng vào ghế mềm biểu tình thỏa mãn híp mắt nghỉ ngơi.


"Anh, em không tiếp được nữa".


Diệp Tử Thanh đã thức, Thiên Văn phải trở về. Từ Khiêm phẩy tay tỏ vẻ biết rồi, hắn kéo khăn che ánh sáng lầm rầm vài câu.


Gió thổi qua lay động thổi khô mái tóc đầy mồ hôi của Từ Khiêm, Thiên Ngôn trước sau như một pho tượng bất động thanh sắc ngồi kế hắn.


Tĩnh lặng, an bình.


Tay phải Từ Khiêm động đậy lần mò nắm lấy bàn tay Thiên Ngôn, mười ngón đan xen. Lực đạo vừa phải, nhiệt độ ấm áp truyền đến, Thiên Ngôn mặc kệ hắn, không rút ra.


"Em nói xem, chiều nay tôi nên đến trực hay không?".


Tâm trạng tốt nên sinh ra biếng nhác, Từ Khiêm sắp xếp lí do không cần đến bệnh viện.


"Đến tỉnh thành đi, chơi mấy ngày, hay nhà em cũng được". Hắn lại tiếp tục lải nhải.


"...Đừng quậy". Thiên Ngôn nhẫn nhịn nói.


Từ Khiêm nhỏm dậy, khăn mặt rơi xuống, ngũ quan tinh xảo từng chút tiến sát lại Thiên Ngôn. Sắc đẹp của Thiên gia là thế mạnh, mắt phượng hẹp dài, lông mi rậm như quạt, muốn bao nhiêu phong tình vạn chủng thì có bấy nhiêu.


Người ngoài bảo phong lưu đa tình, người trong cuộc bĩu môi bảo rõ ràng là biến thái lưu manh.


Môi chạm môi, Thiên Ngôn khép mi đón nhận, bướng bỉnh không mở miệng.


Từ Khiêm nheo mắt nguy hiểm, mạnh mẽ tóm gọn sau gáy Thiên Ngôn cuồng quấy xông vào khoang miệng y. Hai tay Thiên Ngôn chống trên ngực Từ Khiêm khó khăn tìm hô hấp, thẳng tắp nghênh đón cái hôn mãnh liệt này.


Cho tới khi thân thể kia hơi run rẩy mới rời ra, Từ Khiêm hôn lên tai Thiên Ngôn thủ thỉ.


"Muốn tôi đi làm sao?".


Thiên Ngôn không đáp, thờ ơ nhìn bãi cỏ rộng thênh thang.


"Không quậy nữa, đưa tôi đi làm".


Từ Khiêm chán nản đứng lên, nói không để ý là nói dối, thái độ lạnh nhạt không nóng không lạnh này khiến hắn muốn tiến thêm nữa cũng không được.


Tình cảm, đúng người chưa hẳn đúng lúc.


Khó khăn lắm mới tìm thấy người dễ dàng cho hắn khoái cảm, nhưng Từ Khiêm cảm nhận được mọi thứ Thiên Ngôn khi ở cạnh mình chỉ là phục tùng.


Mà hắn lại tiếc nuối không muốn buông tay.