Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 45: Trò chơi



Trước giờ tập trung, cán bộ trường phối hợp lẫn nhau công tác bảo đảm an toàn cho đám trẻ, tất bật chạy ngược chạy xuôi, mồ hôi ướt đẫm cả áo.


Thầy Đàm cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng phụ trách vài việc vặt, mắt cứ đảo tới đảo lui trông nom "đàn gà con" lớp mình.


Chỉ có "đám gà con" ham vui kia là vô tâm vô phế, háo hức mong đợi lửa trại mà bàng quang hết thảy cực nhọc của bậc giáo viên.


Hoàng hôn trên biển chính là cực phẩm của sống ảo.


Ánh nắng ráng chiều đỏ vàng pha trộn vào nhau như lá phong cuối thu, đẹp mà bình yên đến lạ.


Một ngày nữa sắp lặng lẽ trôi qua, theo quỹ đạo xoay vòng Trái Đất.


Diệp Tử Thanh khép hờ hai mắt lim dim nhìn mặt trời đang chìm ngập xuống biển còn non nửa phía trên, nửa bán kính còn lại dường như hòa tan vào mặt biển, loan màu sắc đỏ vàng nhuộm màu cả nước biển xanh dương.


Cậu nhịn không được mà cảm thán vài câu "Đẹp quá".


Ma vương đứng sau cục bông nhỏ, hạ người gác cằm lên đỉnh đầu cậu, mơ màng nhìn mặt biển.


Thú thật hắn sinh ra không có dây thần kinh thưởng thức phong tình thế này. Mặc dù xung quanh huyên náo cảm thán khung cảnh chẳng mảy may khiến Ma vương động lòng.


Cục bông nhỏ giơ điện thoại lên, chỉnh chỉnh một chút liền đem khung cảnh tuyệt đẹp kia chụp lại.


Cậu khúc khích cười, tán thưởng hình ảnh sắc nét, cả bả vai cũng run run theo.


Ma vương tâm động, vòng hai tay không hề kiêng nể ôm lấy cái eo nhỏ kia, đầu hạ thấp xuống, hôn cái chụt ngay má Diệp Tử Thanh.


"Này, sẽ có người nhìn thấy". Diệp Tử Thanh bối rối nhìn xung quanh, ai ai cũng đắm chìm vào di động hoặc bạn bè, không ai chú ý đến bên này.


Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tách khỏi cái ôm của Thiên Văn.


Ma vương không làm khó cậu, giả vờ bất bình, cuối cùng Diệp Tử Thanh phải dỗ dành tối đến sẽ hôn bù hắn mới chịu bỏ qua.


Đòi được phúc lợi, Thiên Văn thu liễm lại cợt nhả, bâng quơ đảo mắt qua tảng đá gần đó.


Diêu Ngọc giương mắt đang chằm chặp nhìn thì bị phát hiện, hoảng hốt rụt đầu lại.


Cô vốn không hề có ý định nhìn lén bọn họ, chỉ là vô tình thấy được Thiên Văn ôm tên nghèo kiết xác kia thì không tự chủ được mà đứng yên.


Diêu Ngọc căm tức cắn móng tay, hóa ra Diệp Tử Thanh và Thiên Văn thật sự cùng một chỗ, thảo nào tên nghèo đó trèo được Thiên Văn liền đem mang thư của cô vất bỏ.


Diệp Tử Thanh đáng ghét.


Cô nàng thầm nguyền rủa, sau đó lấy điện thoại ra.


"Chuyện em nhờ, anh đã hỏi được chưa, em đang gấp lắm".


"Chậc, mới vừa nhờ ngày trước đã muốn ngay kết quả". Đầu dây bên kia trêu chọc.


"Rốt cuộc anh có làm được không?". Diêu Ngọc mất kiên nhẫn.


"Từ từ nào, cho anh thêm chút thời gian, em nghĩ đối phương là ai, là Thiên Gia đứng đầu doanh nghiệp, muốn giấu một người còn sợ khó hay sao".


"Cứ đi chơi cho thật vui vẻ, anh cam đoan sẽ cho em câu trả lời, người nếu đã đến Hoa quốc, em còn sợ người ta chạy đi". Bên kia nhận ra em gái hắn nôn nóng liền trấn an, sau đó dập máy trầm tư suy nghĩ.


Đừng nói là điều tra, ngay cả việc nhà cửa còn không xác định được kia mà.


Phu nhân Thiên tổng bình sinh không thích ồn ào, suốt nhiều năm qua chẳng ai thấy mặt được y, chỉ biết Thiên Kỳ yêu thương vợ đến nỗi giấu như bảo bối. Hai thiếu gia từ nhỏ cũng mang sang nước ngoài định cư, mấy năm qua chưa ai từng nghe việc họ trở lại, chẳng biết gần đây em gái hắn nghe được gì, nằng nặc đòi hắn điều tra tông tích đại thiếu gia họ Thiên.


Chút động tĩnh này của hắn, sợ là Thiên gia đã phát hiện ra, nói không phải tính cách em gái của hắn quá mức nghiêng trời lệch đất thì phận là anh như hắn cũng không dại mà xông vào cấm địa.


Diêu tổng vô thức thở dài, cảm thấy mình vừa vuốt phải râu rồng, mà con rồng này lại mang danh "thiên tử" đúng nghĩa.


Trời rất nhanh sập tối, vừa mới tàn dư sót lại thì trên bầu trời đã điểm vô số tinh tú.


Lửa trại chưa được đốt lên, chất đống cao ngất nằm ở bãi biển, nhìn xa xa vô cùng khí thế.


Phương Tần chạy loanh quanh mấy vòng xin được từ phòng bếp nhà hàng mấy cây xiên thịt, hắn bó lại cẩn thận rồi ném sang Gia Văn nhờ giữ hộ.


Nhị thiếu gia tự giác đem cây xiên đã bọc kín đầu nhọn bỏ vào túi đeo chéo trước ngực.


Bản tính Phương thiếu ham vui, phấn khích đưa Diệp Tử Thanh đi tham quan mới lạ. Ngoài lửa trại còn có hoạt động mở gian hàng, vốn là hình thức kinh doanh của khách sạn.


Mấy chục gian hàng lấp lánh đèn thu hút khách bày biện bán đủ thứ trên đời. Học sinh Thánh Huy chen chúc nhau vui như trẩy hội.


Ma vương và Gia Văn không tham dự, lặng lẽ đứng ở rào chắn dõi mắt theo hai người vui vẻ bên trong.


"Anh hai, có người lén lút điều tra anh". Gia Văn cười cười, nói xong vươn tay nhận lấy hoa hồng giấy mà cô bé bán hàng tặng miễn phí.


Ma vương từ chối cành hoa đưa trước mặt, khẽ gật đầu. Chuyện này hắn biết, nhưng không để tâm.


"Thật có lòng". Gia Văn buông lời nói, không biết đang khen ngợi hay chê cười.


"Thiên Ngôn quan trọng hơn". Ma vương trả lời, con chuột nhỏ Diêu gia muốn chơi đùa lúc nào cũng dư dả thời gian.


"Vẫn chưa có tin tức ?". Ma vương hỏi, ánh mắt nhàn nhạt theo dõi cục bông không hề đứt đoạn.


"Đã có". Gia Văn mỉm cười "Anh họ không chờ nổi".


Cậu nhờ vào quan hệ tốt với một người bạn phương Tây, hắn hoạt động trong tập đoàn hacker của cục cảnh sát, trực tiếp đưa số ẩn danh mà lão cha Thiên Ngôn gọi đến, nhờ vậy mà biết được địa điểm chính xác.


Tâm tình mấy tháng qua của Từ Khiêm không ổn, tất nhiên không bỏ qua cơ hội này. Có lẽ, hắn đã hành động trước, mà thế lực nhà Thiên gia hiển nhiên không hề sợ lão già kia mang Thiên Ngôn bỏ trốn như trước.


Chỉ là, Thiên Kỳ có thù tất báo, đáng thương cho lão cha của Thiên Ngôn gây chuyện còn đổ tội lỗi lên đầu Thiên tổng, chia rẽ uyên ương không nói, báo hại hắn đắc tội với bà xã cùng cháu trai, dĩ nhiên Thiên tổng thù dai xuất toàn lực hỗ trợ, Thiên Kỳ đã muốn, ắt sẽ có cách, có chạy đằng trời cũng không trốn nổi.


Trò chơi trốn tìm này đã đến hồi kết rồi, chuyện còn lại cứ để Từ Khiêm lo liệu.


Dạo chơi chán chê, Phương Tần mới chịu đi ra, trên tay mang theo lỉnh kỉnh đồ vật hắn nhìn trúng.


Không đợi Gia Văn lên tiếng đã mang hết đưa cho cậu giữ, bản thân mình tay không nắm tay Diệp Tử Thanh tiếp tục vui chơi.


Gia Văn bất đắc dĩ cầm theo, túi đeo nhỏ đã chứa hơn phân nửa, cũng may Phương Tần thích những thứ nhỏ nhỏ tinh xảo nên không quá choáng chỗ.


Thiên Văn lặng im nhìn em trai thuần thục bỏ đồ, không tiếng động quay sang chỗ khác.


Tốt rồi, toàn thê nô.


Không quá mười phút, lần thứ hai đi ra trên tay hai người toàn đồ ăn vặt nóng hổi.


Diệp Tử Thanh cũng mua mấy xiên mực nướng, Ma vương rất tự giác khom người đợi chờ.


Trước ánh mắt tha thiết của hắn, Diệp Tử Thanh đành bất đắc dĩ đem xiên nướng đút vào miệng Thiên Văn.


Hàm răng trắng cắn lên mực nướng non mềm, khóe môi không cẩn thận còn dính chút nước sốt, Thiên Văn đưa ngón tay cái lên lau, tà mị nhìn cục bông nhỏ cười.


Hầu kết Diệp Tử Thanh khẽ động, đỏ mặt cúi xuống ngậm xiên mực vờ không để ý.


Ma vương không buông tha, kề sát bên tai Diệp Tử Thanh thủ thỉ "Muốn anh đút em ăn không?".


Tay còn không thành thật lướt qua sườn mặt cậu, Diệp Tử Thanh rùng mình, lắp bắp trả lời "Không..không cần". Sợ là lần đút này dây dưa không thoát nổi thì có.


Giọng nói Thiên Văn trầm thấp thật gợi cảm, cậu sợ nhịn không được mà tiến tới hôn người này giữa thanh thiên bạch nhật mất.


Màn ái ân đập vào mắt muốn mù, Phương thiếu ghét bỏ lùi lại thật xa, căm hờn gặm mực.


"Tặng cậu".


Bất thình lình Gia Văn tung ra một bông hồng giấy, Phương Tần xém chút nữa nghẹn miếng mực tắt cmn thở.


Cái quỷ gì thế này, hai thằng con trai với nhau ai lại đi tặng hoa hoét, đầu óc có vấn đề à?


Phương thiếu lải nhải nhưng không quên vươn tay ra nhận bông hoa, sau đó chợt nhớ ra mình không có gì để giữ nó, không lẽ muốn hắn cầm trên tay suốt lửa trại.


Đâu có điên?


"Giữ cho cẩn thận, móp méo là tôi đập cậu". Phương Tần hung hăng cảnh cáo Gia Văn.


Nhị thiếu gia hiền lành đem hoa hồng giấy bỏ vào túi đeo, thật may vì chứa đồ trong đó nên căng phồng ra thật thích hợp.


"A, lửa trại đốt rồi, nhanh lên".


Gia Văn bị ai đó kéo xềnh xệch chạy đi, giây phút trước còn hổ báo, phút sau liền như trẻ con mà quên hết.


Tính tình thật xấu.


Thánh Huy mượn loa khách sạn thông báo tập trung, phút chốc mấy trăm cái đầu tập trung vây quanh lửa trại, sôi nổi bàn luận cười đùa.


Hướng dẫn viên trưởng là một cặp vợ chồng thay phiên nhau điều phối sắp xếp lại hàng ngũ, rất nhanh đã chia bọn trẻ thành tám nhóm, nhìn trên cao xuống hệt như bánh pizza chia cắt đồng đều, vô cùng đẹp mắt.


Những bạn học không muốn tham gia thì lần lượt quây thành vòng tròn lớn thật lớn ngồi bao quanh những người chơi, cùng nhau cầm đèn stick huy hiệu trường cổ vũ reo hò.


Theo hướng phát triển thì chia đội hình thức lộn xộn, bốn người họ đứng gần nhau nên được chia thành nhóm, ngạc nhiên hơn là Diêu Ngọc cũng ở trong nhóm này.


Nhóm bạn Thiên Văn không hề để ý cô nàng này, Diêu Ngọc có chút lúng túng, cũng may nàng nhanh trí tóm lấy Phương Chinh theo cùng, mặc kệ cô bạn ỉ ôi oán trách.


Thấy đội hình đã ổn định, hai vợ chồng hướng dẫn viên bắt đầu rút thăm chọn trò chơi.


Học sinh chính là như thế, dù có bận rộn học tập đến đâu thì hồi ức vẫn phải tươi đẹp và vui vẻ, lí do đó khiến cho hoạt động đêm nay thập phần hứng khởi.


Trò chơi đầu tiên xuất hiện.


Mỗi hàng chia thành hai người một tổ, đều cùng nhau thổi căng phồng bong bóng, chỉ được một lượt thổi mỗi người, bong bóng phải đạt được độ lớn nhất định, nếu không liền bị loại.


Trò chơi khá phấn khích, bởi vì nam thanh may mắn đứng cạnh nữ tú thì trò chơi này có khác gì hôn gián tiếp đâu.


Thế là sau tiếng còi hiệu, 2 phút tìm bạn đồng hành bắt đầu. Liên tục các bạn nam chạy qua chèo kéo các bạn nữ trong tiếng cổ vũ cực kì đặc sắc của đồng học cùng trường.


Nữ tú đỏ mặt ngại ngùng nắm tay bạn nam thành một nhóm, giáo viên chủ nhiệm đứng xa xa âm thầm cảm khái.


Mối tình tuổi học trò ươm mầm như hoa phượng vĩ mỗi năm đều chẳng phải rất đẹp hay sao.


Thánh Huy tuy rằng nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng có cổ đông phương Tây, phần lớn thầy cô khi biết chuyện sẽ ôn tồn khuyên nhủ học tập, chưa từng làm ảnh hưởng đến tình cảm cũng như sự phát triển tâm sinh lý.


Tuổi nổi loạn mà, hầy, thật không biết khó khăn dường nào.


Diệp Tử Thanh đứng yên một chỗ, len lén thò ngón tay út qua móc lấy ngón tay bạn trai. Ma vương nghiêng đầu khẽ nhếch môi, giỡn sao, đây là trò chơi tình nhân, có điên mà đưa bảo bối nhà mình cho người khác môi kề môi.


Tuy nhiên, cũng có người từ chối, cho nên trò chơi này vỏn vẹn chỉ có hơn ba mươi cặp, những bạn không tham gia đều chờ đến lượt sau, Diêu Ngọc đen mặt ngồi bệt xuống nền cát lạnh lẽo, âm trầm quan sát Diệp Tử Thanh.


Hướng dẫn viên mang bóng ra phân phát cho các bạn chơi, trùng hợp là cặp Phương thiếu và Gia Văn lại cách Diệp Tử Thanh chỉ có một đôi bạn.


Gia Văn ôn hòa cầm lấy bóng bay nói cảm ơn, nụ cười vạn năm không đổi gợi lên mạt cười thiếu đánh.


"Tôi trước hay cậu trước ?"


"Khỉ gió, ai trước chẳng được, còn nhường tới nhường lui". Phương Tần bạo phát, giọng hắn có hơi lớn, vô tình dẫn đến sự chú ý, các chàng trai cùng lớp nhận ra Phương thiếu cũng tham vai trò chơi vội vàng đua nhau huýt sáo cổ vũ.


Mặt Phương Tần đỏ lợi hại, không biết vì xấu hổ hay là tức giận, hắn trừng mắt lớn với Gia Văn, nghiến răng kèn kẹt.


Phi, lúc nãy Phương Tần vốn rút khỏi trò chơi này, nào ngờ vừa quay đầu đã có mấy nữ nhân xáp lại đòi cùng đội với nhị thiếu gia.


Phương thiếu sao có thể để mặc Gia Văn bị vây giữa đàn khỉ như thế, không nghĩ nhiều liền khoác vai nhị thiếu gia bảo cậu cũng nhóm với mình, cứu Gia Văn khỏi dầu sôi lửa bỏng.  (???)


Giờ tên khốn này còn tỏ vẻ vô tội vạ, trưng ra bộ mặt gợi đòn, Phương Tần tức giận cầm bong bóng nhét vào tay cậu, nghiến răng nghiến lợi hăm dọa.


"Thổi cho thật lớn, lão gia đây nhường cho cậu".


Gia Văn không nói, cầm lấy bong bóng, khi tiếng còi vang lên liền chậm rãi đưa đến bên miệng.


Môi màu hồng nhạt chạm đầu bong bóng, mắt của Phương thiếu cũng chưa từng rời khỏi đôi môi kia.


Phía Ma vương và Diệp Tử Thanh ăn ý hơn hẳn. Cục bông nhỏ thổi trước, hai má căng phồng, mắt hơi híp lại vô cùng tập trung.


Ma vương nhột nhạt trong người, buổi chiều cục bông nhà hắn vờn trên giường như mèo, hiện tại lại như một chú thỏ nhỏ đang ra sức gặm cà rốt, Ma vương thật ước ao cái bong bóng nhỏ kia được thay thế bởi hắn.


Sức Diệp Tử Thanh có hạn, thổi không đến nửa quả bóng đã đầu hàng, Ma vương vươn tay nhận lấy bong bóng, một hơi thật lớn phà vào, quả bóng bay phút chốc căng phồng lên lớn như một trái dưa hấu.


Tiếng còi lại tiếp tục vang lên, lần này là hết thời gian.


Hướng dẫn viên chia thành hai hướng kiểm tra kết quả. Những trái bóng không đạt chuẩn liền được mời ngồi xuống.


Cuối cùng chọn được năm cặp, Ma vương và Diệp Tử Thanh may mắn lọt trong top.


Năm cặp chiến thắng đầu tiên được thưởng một hộp quà, trong đó chứa toàn kẹo ngọt và bánh đang rất thịnh hành trong giới trẻ.


Món quà nho nhỏ nhưng lại thật nhiều niềm vui.


"Tại cậu hết". Phương Tần nhỏ giọng mắng người kế bên.


Có trời mới biết lúc hắn nhìn vào đôi môi kia đã xuất thần thế nào, báo hại còi hiệu chuyển giao không kịp lấy hơi.


Gia Văn vốn đã quen tính cách này, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tựa như chẳng hề để tâm.