Hoàng Tử Online

Chương 5: Phần 1 - Chương 21-25




21/ Bước vào lớp, tôi thấy chỗ ngồi bên cạnh mình trống trơn. Minh đi đâu rồi nhỉ ????? Mọi khi tôi để ý cậu ta chẳng bao giờ ra ngoài vào giờ nghỉ. Lạ thật....
- Này Chảnh ! – nhỏ Liên đập vai tôi.
- Mày đừng hở chút là đánh tao được không hả ???? Đau lắm mày biết không ? – tôi xoa xoa vai nhăn nhó.
- Tao muốn đi...giải quyết ! Mày đi với tao nhé ! 
Chưa đợi tôi kịp trả lời nó đã lôi xộc tôi đi theo. Thật tình là quá khổ ! Nhỏ Liên bạn tôi nó có một tật xấu là không bao giờ đi giải quyết mà đi một mình, lúc nào cũng lôi tôi đi theo cho bằng được mặc cho luc đó tôi đang làm gì. Nhiều khi đang gặm ổ mì ngon trớn, nó không biết từ đâu bay ra rồi kéo phăng tôi trong khi miệng tôi vẫn nhai mệt nghỉ. Khổ thế !
- Rồi đó ! Vào rồi ra nhanh ! Bực mày quá ! – tôi dúi con bạn vào nhà vệ sinh nữ.
- Hì ! Mày đợi tao chút ! Hôm nay xuống căn tin tao uống hết chai C2 nên giờ mới ra nông nổi này !
Tôi chẳng thèm nói lại Liên. Lúc nào cũng thế, nhỏ bạn tôi là một trong những kẻ ăn uống « dã man » nhất trong lịch sử.
Đang vòng tay đừng đợi nhỏ bạn, chợt tôi ngửi thấy mùi thuốc lá. Quái lạ ! Ở trường học thì làm sao mà lại có khói thuốc nhỉ ?????? Giáo viên thì chẳng việc gì phải hút thuốc lén lút như thế này, chỉ có học sinh thôi. Gì chứ chuyện này đối với tôi cũng không quá lạ lẫm. Mấy nam sinh trường tôi lâu lâu cũng bị nêu tên trên cột cờ vì tình trạng này. Bỗng dưng trí tò mò của tôi trỗi dậy. Không hiểu sao tôi rất muốn nhìn xem kẻ đang lén lút hút thuốc kia là ai. Suy nghĩ điều khiển hành động, tôi mon men lại gần bức tường của nhà vệ sinh nam nằm đối diện, hướng theo mùi khói thuốc bay ra để tiến tới phía chủ nhân của nó...
Đã thấy một phần cơ thể của đối tượng (là tóc +_+) đằng trước mặt. Nhìn cũng quen quen nhỉ ????? Tôi nghĩ vậy nhưng vội lắc đầu ngay vì thằng con trai nào mà tóc chẳng giống nhau, đều chổm chổm lên như thế cả mà thôi. Và tôi tiếp tục dấn những bước chân đầu tiên. A ! Thấy được da của hắn ta rồi ! Trắng ! Nhưng tôi lại từ đập đầu mình lần nữa. Con trai bữa nay có xu hướng trắng hơn con gái mà, chuyện bình thường. Vậy là vẫn chưa có bất kì một đặc điểm nào để tôi có thể nhận diện được đối tượng này là ai. Kể cũng buồn cười thật ! Tự nhiên khi không lại đi làm mấy cái trò này, có lẽ tôi sắp có vấn đề rồi....
Tôi lại tiến gần hơn...Hình như tên này không chú ý gì đến xung quanh thì phải...Càng tốt ! Tôi càng đỡ bị phát hiện....Chỉ còn một chút...một chút nữa thôi thì tôi sẽ được thấy « dung nhan » của hắn.....Một chút nữa....
- Ê mày ! 
Tôi giật bắn mình. Có cảm giác như tóc tai dựng ngược cả lên. Tim ngừng đập. Mọi thứ đứng chững lại. Đó đều là những biểu hiện của một người đang bị hoảng sợ cực độ. Và đó là tôi !
- Mày điên hả ????? Làm tao suýt chết đừng vì sợ ! – tôi nổi khùng đánh bốp bốp vào lưng con bạn quỷ quái vừa khiến tôi đau tim xong.
Và thật khờ dại ột đứa như tôi khi đã lỡ tay đánh quá mạnh để phát ra tiếng kêu lớn. Đối tượng mà nãy giờ tôi theo dõi nghe tiếng động vội vã quay lưng lại, may thay tôi nhanh chân nhanh tay lôi con bạn chạy ù đi trước khi hắn ta kịp nhìn thấy. Mọi việc diễn ra cứ như trong phim hành động !
- Thôi....thôi.....dừng....lại đi ! – nhỏ Liên bức ra khỏi tay tôi đứng lại cúi đầu thở hì hục, tôi cũng mệt không kém.
- May là hắn chưa thấy....hờ hờ....mệt muốn đứt hơi...hờ hờ.......
- Mày bị thần kinh vừa thôi ! Tự nhiên theo dõi con người ta trong nhà vệ sinh ! Muốn bị đánh hả ?????? – nhỏ Liên quát thẳng vào mặt tôi.
- Mày không biết gì thì đừng có nói bậy nhé ! Tao theo dõi kẻ đang phạm nội quy chứ không phải là theo dõi người khác đi vệ sinh !!!!!!! Chính mày là kẻ phá đám mà còn lớn giọng hả ? – tôi nổi khùng đốp lại nhỏ bạn, nếu nó ra chậm hơn một chút thì khỏe rồi. Bực thật !
- Dạo này mày tưng tưng thấy rõ luôn ! Không nói với mày nữa ! Vào giờ rồi kìa ! 
Tôi xị mặt đứng nhìn nhỏ bạn ngúng ngoảy đi vào trong. Nó dám bảo tôi « tưng tưng » ư ????? Đúng là càng lúc càng to gan ! 
Bước vào lớp thì thấy Minh đã ngồi chính ình trong đó, hình như cậu ta cũng mới đi đâu về, mặt mày ướt đẫm mồ hôi. Chắc là chạy xuống thư viện mượn sách nhưng sợ trễ giờ nến mới ra nông nổi thế. Khổ thân cậu bạn mọt sách của tôi....
- Này ! Khăn giấy này ! Lau mồ hôi đi ! Nhìn phát ghê ! – tôi rút tờ khăn giấy đưa cho Minh.
Cậu ta quay sang nhìn tôi đúng một giây rồi lại chúi đầu vào cuốn sách dày cộm. Không cần chứ gì ? Không cần thì càng tốt ! Đúng là làm ơn mắc oán. Con trai thời nay toàn một lũ kì cục và biến thái. Cứ thế tôi ngồi và nguyền rủa cậu bạn bàn bên với toàn bộ những tính từ tồi tệ nhất. Tờ khăn giấy dù không có tội lỗi gì vẫn bị tôi vò lại rồi quăng thẳng vào học bàn. Thế đấy ! Không bao giờ tôi vui vẻ được khi ngồi với loại người cả đời chỉ biết đến chữ và giấy như tên này !
Cả mấy tiết học sau đó, mũi tôi vẫn cứ thoang thoảng mùi khói thuốc lá. Chắc là do bị ám ảnh bởi chuyện lúc nãy....Minh vẫn ngồi im lìm, dán mắt lên bảng và ghi chép không ngơi tay....Đến bao giờ tôi mới có cơ hội nhìn lại gương mặt cậu ta lúc không có cái kính cận chết tiệt kia nhỉ ????????
Chiều...
Trang bị ình một cái quần jean lửng, một chiếc áo pull rộng thùng thình có in hình Pucca, một đôi giày thể thao màu xám tro cùng một cái mũ ngố trên đầu, tôi như con khùng đứng giữa trời nắng chói chang để chờ một thằng nhóc « mất dịch » ! Hắn đã trễ 15 phút rồi, tôi đứng chờ mà mặt mày đỏ tía, một phần vì nóng, một phần vì tức giận. Biết đâu hắn lại cho tôi leo cây ???? Tên này vốn không thiếu trò làm người ta sống dở chết dở, nhỡ lần này, hắn định chọn tôi làm con mồi tiếp theo thì chắc tôi đập đầu vào gối chết quách cho xong. Lúc trưa về nhà, tôi đã thầm nói cương quyết trong bụng là sẽ không đi, nhưng có quyết tâm cho lắm thì cách giờ hẹn một tiếng đồng hồ, tôi đã lôi áo quần ra sửa soạn. Thế đấy ! Ngoài mặt thì cứng rắn mà trong dạ thì mềm như sên. Đôi lúc tôi cũng tự thấy chán mình....
Đang đứng tự phê bình bản thân, tôi suýt ngã nhào cùng chiếc xe đạp khi Tuấn phóng vù từ taxi chạy lại cầm tay tôi kéo đi. Lại thêm một con tinh tinh xổng chuồng....
- Này này ! Từ từ ! Tôi còn phải kéo theo con ngựa sắt của tôi nữa mà ! – tôi í ới bảo Tuấn dừng lại.
- Quên ! – Tuấn dừng nhanh đến mức tôi suýt cụng đầu vào lưng cậu ta, đã thế còn quay mặt lại cười khì khì như một thằng ngố khiến tôi cứ ngơ ngẩn đứng nhìn.
Thế là lần thứ 2 Tuấn chở tôi bằng xe đạp. Con đường nhỏ buổi chiều dù nắng nhưng lộng gió, tôi ngước đầu lên nhìn mấy tán lá xanh rồi nheo mắt lại dưới cái chói chang của ảnh mặt trời xuyên qua những cành rậm. Hôm nay tôi thấy Tuấn ít nói hẳn, cậu ta cứ đạp chậm chậm đều đều, chốc chốc lại ngoái đầu sang hai bên nhìn ngắm quang cảnh. Sao hôm nay Tuấn hiền vậy nhỉ ?????? Nhưng kệ. Con người ta có lúc này lúc khác. Biết đâu đây là thời điểm Tuấn biến thành một đứa con trai bình thường như bao đứa con trai khác, cùng tôi dạo phố xá đông vui trên chiếc xe đạp mini màu vàng kem của mình....Tôi thích như vậy.....
- Nhỏ khùng ! Đi ăn kem không ? – Tuấn quay đâu nhìn tôi hỏi.
- Ô ! Thật hả ???? – tôi hứng chí cười tươi, trời đang nóng thế này mà được ăn kem thì còn gì tuyệt vời bằng.
- Đúng là khùng ! Cách biểu hiện cảm xúc cũng khùng ! – cậu ta cười lớn rồi lắc lắc đầu tiếp tục đạp, tôi chẳng thèm cãi lại. Tôi tự nhủ hiếm lắm Tuấn mới « hiền » đột xuất như thế này, cứ chịu khó nhịn một chút để mọi chuyện tốt đẹp hơn....
Tình hình là chúng tôi thanh toán gần 10 ly kem (vì ly thứ 10 tôi phải gác muỗng do miệng đã tê buốt và mất cảm giác). Mà sự thật thì chỉ có mình tôi ăn mà thôi, Tuấn chẳng hề đụng vào ly kem, chỉ ngồi như thế và nhìn tôi, chốc chốc lại lấy kem trong ly quẹt lên mặt tôi rồi cười sằng sặc khiến tôi vất vả lắm mới lau hết được. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm về phía bàn chúng tôi với một thái độ ngạc nhiên lẫn thán phục. Ngạc nhiên vì tôi và cậu ta cãi nhau đốp đốp nhưng sau đó lại cười khì khì với nhau, thán phục vì một mình tôi mà xơi nguyên 10 ly kem cỡ bự. Đúng là vui thật....
Sau đó chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình du lịch thành phố bằng xe đạp của mình. Tất nhiên tiền kem hồi nãy là do Tuấn trả, dù tôi có ý muốn chia đôi nhưng cậu ta chỉ nhăn nhó đẩy tôi ra phía xe rồi móc ví trả tiền. Cũng đúng ! Con trai thường thích làm như thế....Nhất là mấy cậu nhóc choai choai tuổi này, luôn thích thể hiện mình. Tầm 4h30 thì trời đã bớt nắng, thay vào đó là gió lộng, tóc tôi bị bung ra hất tung theo chiều gió nhưng tôi cũng chẳng buồn cột lại, cứ để thế lại hay. Có ai được như Trần Thanh Thanh này không nhỉ ? Tôi không đẹp, tôi không giàu, tôi không giỏi giang nhưng tôi lại đang được một hoàng tử chính hiệu chở đi chơi bằng xe đạp. Tôi cam đoan những con nhóc búp bê đã từng được Tuấn tán chưa nhỏ nào có cơ hội được ngồi sau yên xe của Tuấn như tôi bây giờ. Cuộc sống đôi khi rất không công bằng...Nhưng có lúc ta phải thầm cảm ơn sự không công bằng đó...Vì nó làm ta hạnh phúc hơn....
Suốt quãng đường chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, đa phần vẫn là cãi vả nhưng nếu không cãi vả thì đã không phải là tôi và Tuấn. Chốc chốc tôi ngước lên nhìn gương mặt cậu ấy, tôi hình như thoáng thấy một nỗi tiếc nuối chơi vơi trong đôi mắt ấy, cậu ta cứ ngoảnh mặt qua lại nhìn xung quanh, cứ như sợ hãi sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa....Không hiểu sao lòng tôi buồn vô cớ....Tôi sợ rằng mình sẽ mất một điều gì.....Rất đau.....
- Này nhỏ khùng ! – tiếng gọi của Tuấn đưa tôi về thực tại.
- Tôi có tên mà ! Tên rất đẹp là đằng khác ! Sao cậu không gọi tên tôi mà cứ « nhỏ khùng » hoài vậy ? – tôi chu miệng bức xúc.
- Ok ! Thanh Thanh ! Được chưa nhỏ khùng ? 
- Không thèm nói chuyện với cậu nữa ! – tôi xụ mặt.
- Đừng có giận dỗi vào lúc này ! Ôm eo tôi đi ! 
Tôi tròn mắt nhìn lên. Tuấn không ngoái đầu lại. Nhưng lời nói vừa rồi lại khiến tôi mất bình tĩnh kinh khủng ? Có phải là tôi đang nghe nhầm không nhỉ ????? 
- Cậu vừa mới nói gì đó ?
- Tai lãng quá đi ! Tôi bảo là ôm eo tôi đi ! Ôm như lúc trước trong trường cậu đã từng làm ấy ! – Tuấn nói rõ ràng và mạch lạc đến mức khiến mặt tôi đỏ rực.
- Đừng có đùa ! – tôi chống chế cảm xúc.
- Cậu mà không làm nhanh để đợi đến khi tôi phanh gấp thì không những ôm eo mà phải ôm luôn lưng của tôi đấy ! – Tuấn dọa, nhưng thật lòng đó là một lời dọa nạt đúng chất lãng mạn của những cặp đôi gà bông. Tôi làm sao thế nhỉ ? Mọi thứ cứ như đang phủ màu hồng trước mắt tôi vậy....
Tuấn vẫn đạp chậm rãi như thế....Trời vẫn đầy gió và nắng như thế.....Nhưng tôi chợt thấy hạnh phúc trong lòng.....Tay tôi nhẹ đặt lên hai bên eo của cậu ấy....Rất khẽ....Rất khẽ thôi........
Nắng sẽ tan về cuối trời....
Mây sẽ bay về muôn lối....
Gió sẽ thổi xa ngàn dặm....
Và tôi cũng sẽ mỉm cười với yêu thương....như nắng....như gió....như mây của cuộc đời....
Tuấn thả tôi tại con đường đi bộ ven sông. Tôi thấy lạ trước hành động này của cậu ấy. Thường thì những công tử ăn chơi như Tuấn chẳng bao giờ thích mấy nơi thanh vắng, yên tĩnh và thơ mộng này.
- Sao cậu lại dừng ở đây ??? – tôi thắc mắc.
- Nhiều chuyện thật ! – Tuấn gác chống xe rồi kéo tôi đến một chiếc ghê gỗ nằm dưới cây cổ thụ phía trước mặt.
Và chúng tôi chỉ ngồi như thế....Rất lâu...Rất lâu... Tuấn không nói gì, tôi cũng không muốn nói gì. Bây giờ tôi mới thấy giá trị của câu nói « Im lặng là vàng », bởi đôi khi im lặng mới chính là thời điểm con người ta cảm thấy hiểu nhau và bình tâm nhất....
Tuấn lại ngước nhìn ra xa...Hôm nay cậu ấy thật lạ....Cứ có cái gì đó buồn buồn chất chứa trong đôi mắt ấy. Tôi lặng nhìn Tuấn. Chưa bao giờ tôi tả gương mặt cậu ấy cho các bạn thấy phải không nhỉ ?
22/ Tuấn có một chiếc miệng khá rộng nhưng lại rất có duyên mỗi khi nói chuyện. Chị họ tôi vẫn hay bảo « đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng...tan hoang cửa nhà ! +_+ », tôi thấy vế đầu cũng đúng ! Điển hình là Tuấn đấy thôi ! Cậu ấy còn có một đôi mắt to, con gái chết mê chết mệt Tuấn là vì điều đó. Thêm một chiếc mũi cao và hơn gồ, trông Tuấn khá là hoàn hảo. Còn tôi thì sao nhỉ ? Thật đau lòng khi phải thừa nhận một điều mọi thứ trên gương mặt tôi dường như đều ngược lại với Tuấn. Tôi có một đôi mắt cực kì bình thường, không to, không nhỏ, lông mi cũng chẳng dài, nhiều lúc chính tôi cũng không phân biệt được mắt tôi là hai mí hay một mí. Mũi tôi thì không cao lắm, nếu không muốn nói là thấp. Miệng thì tôi cũng chẳng biết miêu tả làm sao cả, chỉ biết là nó không đẹp, và tất nhiên là chẳng có duyên. Điều tôi tự hào nhất có lẽ là hàm răng của mình, nó khá đều và trắng. Thế đấy ! Tôi là một đứa con gái không xinh, nói thẳng ra là xấu. Cũng lâu lắm rồi tôi không để ý đến điều này, nhưng không hiểu sao tự dưng bây giờ, ngay lúc này, tôi lại có mặc cảm tự ti kinh khủng. Nhỏ Liên vẫn hay an ủi tôi rằng, con người ta là do cha mẹ sinh ra và không thể quyết định được gương mặt mình sẽ thế nào cả, tạo hóa ban cho thế nào thì phải chấp nhận như vậy mà thôi. Tôi thấy điều đó đúng và cũng không muốn buồn vì nó nữa. Vậy mà lúc này, ngồi cạnh Tuấn, một nỗi tủi hờn bỗng chốc len lỏi trong tôi....
Trời đã tắt nắng, dòng người thì tấp nập hẳn lên, những chiếc xe nối đuôi nhau trải dài theo cuộc hành trình vô tận của cuộc sống. Tôi vẫn ngồi yên lặng và nhìn Tuấn...Cậu ta hình như không để tâm đến tôi mà cứ hướng tầm mắt ra khoảng xa bất định. Thế càng tốt. Tôi cũng chẳng cậu ta nói, chỉ cần Tuấn chịu ngồi im như thế...Lâu một chút thôi....
Và trong lòng tôi lúc đó chợt hứng lên một ý nghĩ « điên rồ ». Nhưng đến bây giờ, khi nhớ lại, đó lại là sự điên rồ mà tôi tự hào nhất. Đó là...tôi muốn hôn vào má Tuấn.......Mới nghe thì thật là « điên », nhưng hoàn cảnh luôn tác động đến cảm xúc, nếu bạn thích một ai đó và được ngồi cạnh người ta như tôi lúc này, được nhìn ngắm và nhớ lại những kỉ niệm đã qua, trong một không khí yên lặng và cực kì lãng mạn như vậy thì hẳn bạn sẽ phải suy nghĩ lại việc cho tôi là « điên ». Vì đơn giản, trong tình cảm, không ai dám chắc mình sẽ làm gì....
Tôi không suy nghĩ được lâu, và tôi nghĩ mình nên liều một phen. Đây là cảm xúc của tôi, là tình cảm của tôi, quá lắm thì sẽ bị Tuấn nghỉ chơi, nhưng như đã trình bày, tôi – Trần Thanh Thanh – đã muốn làm gì thì sẽ làm điều đó mặc dù biết nó cực kì khó khăn. 
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Và tôi đã làm điều đó. Rất nhanh. Trong tích tắc mà thôi. Tuấn ngơ người trước hành động to gan của tôi. Cậu ta ngẩn đầu và nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Còn tôi thì chỉ biết cúi đầu, hai tay đan vào nhau, mặt mày đỏ ứng. Bây giờ cảm giác xấu hổ mới bắt đầu xâm lấn. Tôi ngượng đến nỗi hai tai cũng đỏ rực lên. Nhưng Tuấn không phản ứng gì mạnh mẽ lắm. Tôi không dám ngẩn lên nhìn nên cũng không biết rõ tình hình đang như thế nào. Lá bỗng rụng thật nhiều sau một cơn gió mạnh. Tóc tôi vương đầy những chiếc lá đã rời cành....
- Này nhỏ khùng !
Theo phản xạ, tôi ngẩng vội mặt lên, đầu óc đang trong tình trạng trống rỗng vì quá xấu hổ....

Và rồi....
Nếu như trước tiếng gọi của Tuấn, tôi đang bị sự xấu hổ hành hạ thì bây giờ đây, tôi không còn ý thức được điều gì đang xảy ra nữa....Cũng đúng thôi...Làm sao mà tôi bình tĩnh cho được khi Tuấn đã hôn thẳng vào môi tôi cơ chứ ? Cậu ta cũng làm điều đó rất nhanh, rất nhanh, nhưng kết thúc bằng một nụ cười nhẹ. Tôi không kịp suy nghĩ gì, chỉ tròn mắt nhìn về phía Tuấn, tôi... đang mơ ?
Mưa gọi cầu vồng làm hạnh phúc...Cầu vồng gọi nắng làm tình yêu....Tình yêu gọi trăng làm tri kỉ....Trăng gọi trần gian làm một nửa của đời mình.....Còn anh gọi em làm vô tận của lòng anh....Giống như gió...thổi không bao giờ dứt....giống như cây...mãi mãi bám đất sâu....giống như ta bên nhau....mãi mãi trong lời hứa.....giống như nụ hôn đầu....thoáng chốc thôi mà mãi mãi trong tim......(kawi)
- Đừng ngẩn người như con ngố vậy nữa ! Đứng dậy đi về thôi ! 
Tuấn gọi khẽ rồi nắm tay tôi đứng dậy. Trời chiều. Gió hắt hiu. Bờ sông buồn thiu. Và lòng tôi nặng trĩu....Tuấn hôm nay....có phải là Tuấn của hôm qua ???????
Chúng tôi chia tay nhau tại điểm hẹn ban đầu. Vẫn chiếc taxi đó tới đón Tuấn đi. Tôi nhớ mãi cái giây phút đó, cái giây phút mà cậu ấy ngoảnh mặt lại nhìn tôi trong im lặng rồi mới cúi đầu bước vào ô tô. Không hiểu sao lúc đó tôi thấy trong tim mình có cái gì vỡ vụn....buồn không chịu nỗi....Nhưng rồi tôi cố an ủi mình rằng...Chỉ ngày mai...ngày mai thôi, tôi vẫn sẽ gặp Tuấn ở trường....
..............................
Tối.
10h tôi mới ngồi vào máy tính. Không hiểu sao hôm nay tôi không muốn online chút nào. Nhưng theo thói quen tôi vẫn bật yahoo và để ở chế độ Invisible. Tôi muốn đọc tin nhắn của « I_want_to_be_live »....
Yahoo sign in. Tôi gõ nhẹ tay lên bàn chờ đợi. Như thường lệ, hộp tin nhắn lại xuất hiện. Tôi bỏ qua những dòng tin khác, chỉ chăm chú tìm kiếm cái nick bí ẩn ấy. Đây rồi ! Nhưng tôi khựng lại. Mắt tôi dường như không nhấp nháy được. Hôm nay sao lạ thế ? Không phải là một dòng tin ngắn củn với nội dung chúc mừng mà lại là những hàng dài tin nhắn như một bức thư. Và tôi bắt đầu đọc....
« Để xem nhé ! Tính cho tới thời điểm này thì tôi đã để lại dòng tin nhắn « Chúc một ngày tốt lành ! Tôi yêu bạn rất nhiều ! » cho cậu được 132 ngày rồi. Cũng lâu nhỉ ? Chiều nay cậu to gan lắm ! Dám hôn lén tôi. Nhưng không sao ! Thật lòng tôi thích món quà cuối cùng đó của cậu. Khùng này ! À quên ! Thanh Thanh này ! Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cũng phải nói thật rằng tôi quý cậu từ lần đầu tiên cậu bám theo tôi và tặng kẹo mút cho tôi. Nói sao nhỉ ? Lúc đó, trong mắt tôi, cậu rất đặc biệt, có cái gì đó lạ lạ, và tôi để ý cậu từ dạo ấy. Nhưng mà, tôi không muốn cho cậu biết, và cũng không thể cho cậu biết vì trước sau gì tôi vẫn không thể thoát khỏi được số phận của mình, tôi không muốn làm ai đó đau lòng khi tôi không còn bên cạnh họ được nữa. 16 năm trời nay tôi sống được là nhờ thuốc, bác sĩ bảo rằng bây giờ tôi không thể phụ thuộc vào thuốc thêm được nữa, phải tiến hành phẫu thuật, tỉ lệ thành công là bao nhiêu cậu biết không ? 50% mà thôi. Thế đấy ! Tôi chỉ nửa cơ hội để sống tiếp. Tôi không muốn cậu và tôi có quá nhiều vương vấn để rồi cậu phải khóc vì tôi. Tôi cũng không muốn nói cho cậu biết tôi mắc bệnh gì bởi vì tôi thấy nó không cần thiết, biết chỉ thêm buồn mà thôi. Cho đến lúc này, khi tôi không thể nhìn thấy cậu nữa, tôi mới nói hết tất cả những điều mà bấy lâu nay tôi muốn nói cho cậu nghe nhưng không thể. Từ trước đến giờ, trong mắt những người ở trường, và trong mắt cậu, tôi là một thằng nhóc con nhà giàu ăn chơi phá phách. Đó chính là hình ảnh mà tôi muốn xây dựng cho bản thân mình, vì tôi không muốn người ta biết bệnh của tôi rồi tội nghiệp, thương hại tôi. Tôi không cần điều đó. Có lẽ tôi kém may mắn hơn những người khác, vì thế tôi cố gắng làm tất cả những gì mình thích trước khi lên bàn mỗ và đối diện với tử thần. Tôi đã tán rất nhiều đứa con gái và cũng chừng đó đứa bị tôi đá phăng không thương tiếc, cậu hiểu vì sao không ? Vì tôi hận ! Người đàn bà sinh ra tôi đã bỏ cha con tôi trong cơn nguy khốn đi theo kẻ khác. Cho đến bây giờ, cái cảnh ba tôi cầm tay van xin bà ta ở lại vẫn còn ám ảnh tôi trong giấc ngủ. Từ đó tôi căm ghét phụ nữ, và tôi muốn trả thù. Nhưng đến lúc này, khi nghĩ lại, tôi thấy mình đã sai nhiều quá. Tôi đã ích kỷ phải không ? Đó là tội lỗi lớn nhất của tôi từ trước đến giờ. Chán thật. Nhưng không bao giờ là muộn nếu như biết hối lỗi phải không ???? Dù sao tôi đã kịp thả tự do cho những con búp bê khờ khạo kia hết rồi, chỉ giữ lại mình cậu trong suy nghĩ thôi à. Mà có điều này chắc cậu không thể ngờ được, đó là, tất cả những cây kẹo mút cậu tặng tôi tôi đều giữ lại hết, không sót một cây. Nói ra thì thật xấu hổ nhưng mấy lần tôi ném kẹo mút trước mặt câu, đợi cậu đi khỏi thì tôi đều quay lại nhặt nó lên cả đấy. Tính đến bây giờ thì số kẹo cậu tặng tôi đã chất đầy một thùng rồi đó. Tôi không ăn vì tôi không thích kẹo. Nhưng tôi thích nhìn thấy chúng vì ít ra, tôi biết trên đời này, ngoài ba tôi, vẫn còn có thêm một người nữa quan tâm đến tôi và cho tôi biết thế nào là ngọt ngào của tình đời. Cả tuần nay tôi phải nhập viện, nhưng nhớ cậu quá nên chiều nay trốn mấy cô y tá để ra chơi với cậu đó. Nhưng thế rất vui, còn hơn phải nằm một chỗ và chờ đợi tử thần đến đón. Cậu đúng là xấu thật. Nhưng tôi không thích cậu nếu cậu đẹp đâu. Xấu cũng có cái hay. Vì tôi thấy cái xấu của cậu đặc biệt. Bởi vậy đừng bao giờ tự tin về ngoại hình của mình, hãy tự hào rằng, cậu như thế mà tôi – một boy đẹp trai lại thích mới hay( cái này là sự thật nha, không phải tôi khoe khoang đâu !) . Nhưng hãy quên tôi nhanh đi nhé, tốt nhất là sau khi đọc xong dòng tin này thì hãy xóa tôi khỏi ký ức của cậu đi, chỉ để mình tôi nhớ cậu mà thôi. Vậy nhé...Hãy cười lên đi nhé...Nói thật, từ khi ý thức được bệnh tình của mình, tôi buồn nhưng cũng không muốn níu kéo, nhưng từ khi gặp cậu, tự nhiên cảm giác muốn được sống cứ trỗi dậy, và tôi thấy sợ...Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến. Từ hôm nay cậu sẽ không gặp tôi nữa. Ba sẽ đưa tôi qua Mỹ làm phẫu thuật – ca phẫu thuật cuối cùng – không biết sẽ là tạm biệt hay vĩnh biệt...Tôi sợ...Cậu quên tôi đi nhé ! Đừng khóc vì tôi nhé ! Tôi thích cậu cười mãi mà thôi...Chào nhỏ Khùng của tôi ! Chào nỗi vương vấn lớn nhất của tôi trong cuộc đời này... »
Bàn phím máy tính đã ướt đẫm...
Tôi không biết mình đang làm gì nữa....
Đang khóc hay đang cười.... ?
Không biết....
Chỉ biết tôi đang đau lắm....
Hoàng tử của tôi...
Mối tình đầu của tôi....
Đã mãi mãi offline thật rồi....
« I_want_to_be_live »...sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho tôi nữa....Không bao giờ.....không bao giờ....
23/ Suốt hai ngày tiếp theo tôi không đi học. Hình như ở trường, mọi người đều đã biết chuyện của Tuấn nên nhỏ Liên lúc tới thăm tôi thì không nói năng gì, chỉ ôm tôi và khóc cùng tôi. Tôi còn quá nhỏ để biết yêu một ai đó, nhưng 16 tuổi cũng là lúc tôi đủ lớn để có thể khắc ghi hình ảnh một ai đó trong kí ức của mình. Tuấn bỏ tôi đi vội quá, cứ như thể một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua đời tôi rồi bay vụt đi đầy hốt hoảng. Chưa bao giờ tôi buồn đến thế...Buồn đến mức không còn muốn làm gì nữa. Ba mẹ cứ tưởng tôi bệnh nên bắt tôi uống hết thứ thuốc này đến thứ thuốc nọ, duy chỉ có anh hai là hiểu tôi. Ảnh không nói gì, chỉ vỗ vai tôi an ủi. Càng như thế, tôi càng thấy mình hạnh phúc quá nhiều so với Tuấn, xung quanh tôi còn rất nhiều người yêu thương tôi, quan tâm tôi, còn Tuấn thì không có ai cả....Hoàng tử của tôi bên ngoài hào nhoáng là vậy mà bên trong đầy rẫy sự cô đơn. Giá mà cậu ấy nói với tôi sớm hơn thì bằng bất cứ giá nào tôi cũng luôn ở bên cậu ấy. Nhưng nói làm gì nữa khi tất cả giờ đã kết thúc. Tuấn đi rồi....Đi rồi....
..................................................
Một tháng sau....
Có thể nói tôi đã trở lại bình thường. Nhưng nhiều đêm tôi vẫn không sao ngủ được. Dòng tin nhắn cuối cùng của Tuấn dài như thế nhưng tôi thuộc lòng từng câu từng chữ một và đôi khi bật khóc khi nhớ lại nó. Tôi vẫn online đều đặn nhưng không thiết nói chuyện với ai ngoài Prince, tôi online là muốn chờ đợi một sự kì diệu, là rằng, vào một ngày nào đó, «I_want_to_be_live » - hoàng tử của tôi sẽ online, sẽ trở về với tôi. Hy vọng luôn cho con người ta sức sống, tôi cũng đang hy vọng, mặc dù mọi thứ vẫn mù mờ xa xôi....
« Chị đã hết buồn chưa ? : ) »
« Chị không buồn nữa. Chị đang hy vọng.... :) »
« Chị phải kiên cường như thế chứ ? Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi ! »
« Cảm ơn em ! May mà có em bên cạnh, lòng chị cũng nhẹ bớt đi »
« Đừng có khách sáo như thế ! Chúng ta quen nhau cũng lâu rồi mà, đâu phải là người lạ nữa ! »
« Uh ! »
Prince thật tốt. Cậu nhóc tuy còn nhỏ nhưng luôn biết cách làm người khác vui lòng. Tôi thích nhất tính cách đó của Prince. Một tháng trời quằn quại trong nỗi đau mất Tuấn cũng là một tháng trời để củng cố niềm tin trong tôi với cậu nhóc này. Tôi thấy rằng cho đến bây giờ, không ai hiểu được tôi sâu sắc như Prince mặc dù chúng tôi chưa hề gặp mặt nhau ngoài đời. Nhỏ Liên vẫn hay mắng tôi là sống ảo khi đặt niềm tin vào những con người không có thật trên mạng, là rằng, mạng là con dao hai lưỡi, con người ta trong thế giới ảo luôn có những khuôn mặt khác nhau mà không bao giờ ta xác định được đâu là khuôn mặt thật của họ. Nhưng cái gì cũng phải có trường hợp ngoại lệ chứ ? Prince đích thị là người tốt. Và tôi tin như thế ! Không có kẻ xấu nào mà tốn nhiều thời gian ột mỗi quan hệ ảo như thế này....
Sáng...
Tôi đi học với một sự bình lặng. Tự nhiên tôi không muốn trở lại là một Trần Thanh Thanh nhí nhảnh hồi xưa nữa. Tuấn đánh vào đời tôi một nỗi đau quá lớn và làm xáo trộn tất cả. Phạm Minh thì vẫn thế. Luôn im như thóc và bạo lực. Nhưng bây giờ cậu ta không thể có cơ hội cụng đầu tôi như hồi trước vì lúc này đây, chính tôi mới là kẻ chủ động im lặng. Mặc xác cậu ta làm gì, tôi đều không buồn quan tâm, đến trường tôi chỉ muốn nói chuyện với nhỏ Liên và học mà thôi. Thế giới của tôi là buổi tối, khi ngồi vào máy tính, chờ đợi sự online của Tuấn và nói chuyện với Prince. Chỉ có thể. Đơn điệu. Và ảo ảnh. Nhưng tôi thích thế. 
- Này ! Trả cây thước lại đây ! – Minh quay sang tôi nhăn nhó.
Chính xác thì tôi không hề lấy thước của cậu ta, tại ngồi chung một bàn nên đồ dùng học tập nhiều lúc bị trộn lẫn, đồ của đứa này nằm sang phần bàn của đứa kia. Nếu như theo tính cách như hồi trước, tôi sẽ quay ngoắt lại rồi mắng xối xả vào mặt cậu ta khi dám ra lệnh ình, nhưng bây giờ, tôi lặng lẽ lấy cây thước thả lại trước mặt Tuấn bằng một sự thờ ơ bất cần. 
Điều buồn cười là, khi tôi im lặng thì Minh lại trở thành kẻ nói nhiều. Ít ra là nhiều hơn so với Phạm Minh cũ khi chỉ biết dán mắt vào những quyển sách dày cộm. 
- Kìa ! Cô bảo luyện nói theo cặp ! Cậu nói đi ! – Minh càm ràm trong giờ luyện nói Anh văn.
- Thì cậu nói trước đi ! Tôi sẽ trả lời ! – tôi buồn buồn.
- Không ! Tôi không thích làm người hỏi. – Minh vòng tay lắc đầu.
- Vậy thì tôi hỏi. 
Và thế là cuộc tập nói diễn ra trong trạng thái vô cùng nhàm chán. Tôi hỏi, Minh trả lời, chỉ đơn thuần là những câu nói vô hồn, chẳng có chút sắc thái biểu cảm. Được một lúc thì Minh phát cáu, phang thằng vào mặt tôi những câu trách cứ bằng tiếng Việt :
- Cậu bị gì thế hả ? Nhìn chẳng khác xác ướp. Tôi ghét cậu như thế này lắm cậu biết không ???????
Cả lớp dừng hẳn lại quay xuống nhìn chúng tôi, Minh nói to và nhanh đến mức tôi lấy tay bịt miệng cậu ấy cũng không kịp. Thế là rắc rối lại xảy ra...
24/ Tình hình rất chi là tình hình, Minh có vẻ biết được hành động vừa rồi của mình hơi quá trớn nên gương mặt đã bắt đầu tỏ ra lo lắng, tôi thì nín thở khi nhìn thấy ánh mắt không mấy hài lòng của cô giáo Anh văn (cũng là cô giáo chủ nhiệm).
- Phạm Minh, Trần Thanh Thanh ! Hai em càng lúc càng quá đáng, lúc nào cũng có thể gây sự với nhau được là sao hả ? 
- Dạ...chúng em.... – tôi ấp úng định phân bua, nhận hết tội lỗi về mình để trả nợ lần trước Minh nhận tội thay tôi nhưng cậu ta cầm tay tôi bóp chặt ý ngăn lại.
- Hai em không cần phải nói gì cả. Ngày mai có giờ sinh hoạt lớp, tôi sẽ đổi chỗ hai em, cứ tình hình này kéo dài sẽ gây ảnh hưởng đến nề nếp của lớp. Cả hai ngồi xuống đi ! 
Nghe đến hai chữ « đổi chỗ », tôi và Minh không hẹn mà cùng đồng thanh :
- Sao cơ ạ ???? Đổi chỗ ???????
- Đúng ! Tôi sẽ đổi chỗ, tách hai em ra. Còn bây giờ thì cả lớp tiếp tục luyện nói đi ! 
Chúng tôi tiu nghỉu ngồi xuống. Chẳng ai nói với ai một lời. Cũng tốt ! Nếu đổi chỗ thì tôi sẽ không còn bị tên này bắt nạt nữa, sẽ không phải làm theo những yêu cầu kì quặc của cậu ta nữa. Nhưng tự dưng tôi thấy buồn ghê gớm....Ngồi với nhau lâu như vậy....Ít thì nhiều cũng có nhiều thứ lưu luyến. Mà tôi quen ngồi với Minh rồi, cũng quen ngồi ở vị trí này rồi, nếu đổi đi thì chưa chắc tôi đã thích ứng được. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn, càng buồn tôi càng giận Minh. Nếu như vừa nãy cậu ta không nổi cơn khùng thì mọi chuyện sẽ chẳng tệ hại như thế !
Minh có vẻ không mấy quan tâm đến chuyện này thì phải. Bằng chứng là suốt cả buổi học hôm đó cậu ta vẫn im như thóc và chúi đầu vào cuốn truyện dày cộm quen thuộc. Người như cậu ta thì chẳng biết lưu luyến thiết tha cái gì đâu, đối với Minh, sách là số 1, bạn là số...0 !
.............................................
Bây giờ là 10h đêm. Đã quá lâu tôi không để chế độ Available, chỉ toàn Invisible mà thôi. Từ lúc Tuấn ra đi, tôi chỉ chat với mỗi mình Prince và đọc tin nhắn off của Bom để lại. Mọi thứ cứ chán nản dần....Hôm nay tôi ngứa tay, muốn thử Online xem sao, thử coi sau một thời gian dài nick tôi đen xám thì bây giờ, khi mặt cười xuất hiện, những bạn chat của tôi có còn nhớ mà vào pm hay không. Tôi muốn xem giữa thế giới ảo và thế giới thật, con người ta có khác nhau hay vẫn là như vậy. 
Nghĩ là làm. Tôi chọn chế độ Available....
Hình như hôm nay là ngày không may của tôi thì phải ? Ngồi đợi Prince onl này giờ những vẫn không thấy tăm hơi, khi để chế độ Available thì cũng chẳng thấy cái nick nào còn sáng. Có một số cái đã mờ mờ chứng tỏ chỉ mới out cách đây không lâu. Buồn thật. Lúc mình cần có ai đó để nói chuyện thì lại không có....
Đang thẫn thờ suy nghĩ, tôi giật mình khi nhận được tiếng Buzz từ một nick chat trong list, nhìn kỹ thì tôi cười toe toét khi biết đó là ai....
« Sao lâu nay không thấy Lyn onl vậy ? I miss u so much ! :(»
« Bom ! Lyn cũng vui khi gặp Bom ! Sao Bom lại ẩn thế này ? Mà bây giờ bên Bom là 5h sáng mà ? Onl gì sớm vậy ? »
« Hì ! Bom onl cả đêm...Tại có chuyện nên thế ! Tính out thì thấy nick Lyn hiện ! Mừng quá nên vào pm ! :) »
« Thiệt không đó ? Mà bữa nay không nói bằng tiếng Anh nữa à ? »
« Hì, tự nhiên thích nói tiếng Mẹ đẻ hơn. Nghe hay hơn và cũng thấy nhớ quê hương hơn !»
« Thế Bom ở đó lâu lắm à ? Khi nào mới trở lại Việt Nam ? Biết bao giờ chúng ta mới gặp nhau ngoài đời ? »
« Don’t worry ! Bom sắp về rồi ! Không còn lâu nữa đâu ! »
« Thiệt hả ? Vậy thì mừng quá ! Mà dạo này Bom học hành sao rồi ? »
« Vẫn thế ! Ở nước ngoài nói vậy cũng nhiều cái bất tiện, Bom ít bạn lắm, cái chính là không muốn chơi, cứ thấy họ không hợp với mình... »
« Không sao ! Mình phải mở lòng ra chứ ? Nghe bảo teen nước ngoài năng động lắm ! »

« Uh ! Họ năng động cực, cũng tốt bụng, nhưng mà có lẽ tính Bom sống nội tâm nên thế ! »
« Hả ? Bom sống nội tâm à ???? Khó tin quá đi ! =)) »
« Hơ ? Vì sao lại không tin ? Bom là người lạnh lùng số 1 đấy ! Chỉ với Lyn là Bom nói chuyện thoải mái thôi đó ! :)) »
« Thế à ? Ôi hạnh phúc quá đi ! Nhưng mà vẫn không tin được ! Bom nhà ta lại sống nội tâm cơ đấy ! =)) »
« Tại vì Lyn chưa tiếp xúc trực tiếp ngoài đời với Bom nên thấy thế, chứ nếu Lyn đã từng nói chuyện thật với Bom thì sẽ biết thế nào là băng giá ! :)) »
« Chưa gì đã dọa người ta ! Không thèm chơi với Bom nữa ! »
« Haha ! Lyn vui thật ! Rất con nít, không như mấy đứa bạn con gái của Bom hồi ở Việt Nam, chúng nó người lớn quá trời ! Nhiều lúc thấy cũng không thích lắm ! »
« Chậc ! Lyn con nít là với Bom thôi ! Chứ thật ra Lyn cũng người lớn lắm đó ! »
« Lyn người lớn hả ? =)) Khó tin quá đi ! »
« Tính chơi lại à ? +_+ »
« Thôi ! Đùa tí ấy mà ! Bom out đi ngủ đã ! Mắt mở không ra nữa rồi ! Bye Lyn iu nhé ! I love you so much ! My bestfriend ! :) »
Nói chuyện với Bom lúc nào tôi cũng thấy vui. Cậu ấy khá hài hước nhưng đôi khi rất chững chạc. Tôi luôn có cảm giác thế giới nội tâm của Bom khá phong phú và thú vị giống với tích cách của cậu ấy. Mình thật hạnh phúc khi có nhiều Hoàng tử xung quanh...Nhưng lại thật buồn vì chỉ toàn là ảo ảnh.....
25/ Sáng....
Hôm nay là thứ 7, là ngày cuối tuần, cũng là ngày có giờ sinh hoạt. Tôi sẽ phải đổi chỗ thật sao ???? Nghĩ mà đau lòng quá ! Bây giờ muốn xin cô giáo cũng không được vì chẳng có lý do gì để xin và cũng không thể xin thành công khi chỉ đơn phương mình tôi làm việc ấy. Minh có vẻ vẫn bình thường. Tôi liếc nhìn qua mà muốn đấm cho cậu ta lún mặt vì cái sự ngông ngông ấy. Đã thế thì đừng hòng tôi xin cô, cứ để mỗi đứa một nơi à biết. Không ngồi với cậu, tôi càng thoải mái khỏe khoắn, đỡ phải bị tra tấn tinh thần. Cứ thế, tôi ngồi và viện ra đủ lý do để thuyết phục bản thân nên chấp nhận việc đổi chỗ này, sự thật thì đây là cơ hội tốt để tôi tránh xa tên biến thái Phạm Minh. Vì thế không việc gì mà phải buồn cả !
Giờ sinh hoạt....
Dù không muốn nhưng tôi vẫn thấy lo lắng. Ruột gan cứ nóng hết cả lên, hai tay thì đan qua đan lại. Minh chốc chốc lại ngước sang nhìn, ánh mắt thờ ơ xen chút cười chế giễu. Bực mình thật. Chẳng lẽ cậu ta thực sự không muốn ngồi cùng bàn với tôi ????
Thời gian chậm chạp trôi. Giờ sinh hoạt hôm nay lâu quá. Mọi hôm tôi đâu thấy nó lâu như vậy đâu. Hết phần tổ trưởng lên nhận xét rồi đến phần lớp trưởng, bí thư lên tổng kết tình hình lớp và thông báo hoạt động của tuần sau, mãi mà vẫn không đến phần của giáo viên chủ nhiệm. Tôi cứ ngước lên cái đồng hồ mà longg nóng như lửa. Sắp hết giờ rồi còn gì ? Rồi tôi sẽ ngồi cùng ai đây ????
Và thật buồn cười khi tôi cứ mãi lo lắng như thế cho đến khi chuông reo ra về. Không hề có việc đổi chỗ nào diễn ra. Lẽ nào cô giáo quên ? Nhưng cô tôi vốn xưa nay ít quên điều gì lắm. Cô rất nghiêm túc trong việc giảng dạy cũng như quản lý lớp. Sao vậy nhỉ ?????
Lớp học rộn ràng ra về. Tôi cất vội sách vở vào cặp rồi chạy về phía cô. Dù gì tôi cũng muốn hỏi là liệu cô có đổi chỗ nữa không. Thực lòng tôi không muốn đổi chút nào. Cứ thấy sao sao đó, nói chung là tôi không muốn cô đổi tôi đi chỗ khác. Còn Minh thì mặc kệ cậu ấy, tôi không thèm quan tâm.
- Dạ thưa cô ! – tôi lí nhí, mặt mày ngây thơ.
- Có chuyện gì vậy em ? – cô ngẩng lên nhìn tôi.
- Dạ thưa...cô...cô không đổi chỗ cho tụi em nữa à ? – tôi hỏi mà miệng cứ như dính lại.
- À...- nụ cười của cô khiến tôi thấy lạ, sao tôi hỏi vậy mà cô vui thế nhỉ ?
- Sao ạ ?
- Tối qua Minh đã tới nhà cô để nói rõ chuyện của hai đứa rồi. Cô đã đồng ý là không đổi chỗ nữa. Nhưng lần sau không được gây mất trật tự trong lớp nữa đó ! – cô nói như cười, nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc.
Tôi ngơ người ra, chỉ kịp Dạ một tiếng chào cô rồi đứng thẫn thờ. Là sao nhỉ ????? « chuyện của hai đứa » ???? 
- Về chưa hả ? 
Tiếng quát của Minh từ đằng sau lưng khiến tôi giật bắn mình. Quay lại thì thấy cậu ta vẫn chưa về và đang đứng dựa vào tường, vòng tay nhìn tôi.
- Cậu làm cái gì thế ? Tự nhiên hét sau lưng người ta ! Muốn về thì về đi chứ !
- Không về được ! – Minh nói trống không.
- Là sao hả ?
- Ra nhà xe lấy xe nhanh đi rồi chở tôi về nhà ! Hôm nay tôi không đi xe đạp! 
Tôi há hốc mồm nhìn Minh. Lại một trò hành hạ mới sao ??? Nghe bảo đâu nhà cậu ta ở tót đường X, mà quãng đường đạp tới đó gấp 3 lần quãng đường tôi đạp từ trường tới nhà. Bây giờ lại là giữa trưa nắng nóng nữa chứ ???? Chở cậu ta về nhà rồi tôi xỉu trước nhà cậu ta luôn sao ????
- Đừng có đùa ! Tôi... – mặt tôi biến sắc.
- Đúng là rườm rà ! Tôi ra cổng đợi trước, vào lấy xe đi ! – Minh nhăn nhăn mặt rồi đi thẳng.
Cậu ta có phải là con người không nhỉ ???? Nếu còn chút nhân tính thì sẽ chẳng bao giờ nỡ đối xử với một đứa con gái như thế ! Vậy mà tôi còn lưu luyến muốn ngồi cùng hắn nữa cơ đấy ! Đúng là Trần Thanh Thanh này bị khùng thật mà ! Tức quá đi ! Tức quá đi ! Tức không chịu nỗi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi bực bội dắt con ngựa sắt ra cổng. Phạm Minh đã lù lù ở đó. Tôi muốn kiếm cục đá ném cho vỡ tan cái cặp mắt kính Nobita của cậu ta quá đi mất ! Nhìn phát ghét đi được ! 
- Lên mau tôi chở về ! – tôi dần mạnh xe, thân con gái mềm yếu như tôi mà phải còng lưng để chở một thằng nhóc to như voi, cao gần 1m80 như cậu ta đúng là một chuyện nghịch lý. Nhưng tôi biết chẳng đời nào cậu ta chịu chở tôi nên phải chấp nhận số phận thương đau. Ai bảo tôi dễ bị bắt nạt, ai bảo tôi mang ơn cậu ta và ai bảo cậu ta là bạn tôi cơ chứ ?.
- Điên ! Xuống xe đi ! – Minh quát lớn rồi giựt phăng tay cầm và đẩy tôi ra.
Tôi sửng sốt trước hành động vừa rồi. Cậu ta chắc không tàn nhẫn đến mức bắt tôi đi bộ về còn mình thì lấy xe đạp đi chứ ???? Vừa nghĩ tôi vừa đứng ngây ra nhìn. Mặt ngơ như con ngố giữa trưa nắng oi ả.
- Điên cũng có giờ thôi ! Lên xe nhanh ! – Minh ngoái đầu lại và hét toáng lên. Cậu ta như thế mà được bình chọn là nam sinh hiền lành nhất lớp tôi đấy ! Đúng là « hiền » quá đi mất thôi !.
Tôi bĩu môi rồi cũng phải lên xe ngồi. Nhưng may là cậu ta nổi lòng nhân đạo nên mới chịu chở tôi. Nghĩ đến đó là hạnh phúc lắm rồi. Đang định gác chân lên hai bên xe thì một lần nữa Minh lại quay đầu và hét lớn.
- Ôm tôi đi ! Nhanh !
Tôi nổi da gà trước cái yêu cầu lố bịch đó. Ôm ư ???? Có ai đời con trai lại đi yêu cầu con gái làm cái việc như vậy không nhỉ ? Mà chúng tôi thì cũng chẳng phải là một cặp cho cam, đúng hơn là kẻ thù của nhau ấy chứ. Tôi ngước nhìn Minh hỏi lớn :
- Chính cậu điên ấy ! Tự nhiên bắt tôi ôm ! Trời nắng nên thần kinh dãn nở không đều hả ?
- Đừng có chọc tôi nóng ! Bảo gì thì làm nấy !Ôm đi !!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét của cậu ta khiến cho cả lũ ve cũng phải im giọng thôi không kêu nữa. Còn tôi thì suýt bể tim và lủng màng nhĩ. Cậu ta bị sao vậy nhỉ ???????
25/ Nhưng sự thật là tôi cực kì sợ Minh mỗi khi... cậu ta phát điên ! Bây giờ muốn về nhà sớm thì phải chịu khó nhường nhịn một chút ! Tôi cũng không cho rằng Minh có ý xấu gì với mình nên cắn răng đưa hai tay cầm nhẹ hai bên vạt áo trắng của cậu ta. Nhưng đến lúc này tôi mới biết việc mình cầm quá nhẹ là ...một sai lầm !
Chắc hẳn những ai có mặt trên đường lúc này đều đang nhìn về phía chúng tôi (đúng hơn là tôi) bằng một thái độ kinh hoàng xen lẫn khó hiểu. Tôi thì chẳng buồn để tâm đến xung quanh mình đang như thế nào, việc mà tôi đang làm lúc này là bám chặt cái lưng mình bằng tất cả sức lực và hét thật to. Đó chính là cách tự vệ duy nhất và cũng là phản ứng hợp lý nhất của tôi trong trường hợp này, khi mà Minh đang đạp như điên với tốc độ khủng khiếp, cậu ta dường như chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà đạp mặc cho trên đường hay trước mặt mình đang có phương tiện gì lưu thông. Nếu như lúc đầu tôi chỉ cầm nhẹ ai vạt áo hai bên của cậu ta thì khi Minh nhấn bàn đạp, tôi suýt nữa té lui ra sau nếu như không kịp thời...ôm chầm lấy lưng cậu ta, hai chân co lên y như...con nhái.
- Này ! Này ! Dừng lại ! Dừng lại ! Muốn chết thì chết một mình đi ! Đừng có lôi tôi vào !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – tôi vừa ôm chầm Minh vừa nói lớn, mặt tôi lúc này đã túa mồ hôi như tắm.
Nhưng Minh không thèm để ý đến lời nói của tôi, vẫn chăm chú với « chuyên môn » đạp xe của mình khiến tim tôi cứ nhảy ra ngoài rồi nhảy vào trong liên hồi. Người đi đường ai cũng khiếp hãi chạy xe dạt qua một bên để tránh cậu ta. Mọi thứ diễn ra thật hỗn độn. Tôi vừa ôm chặt vừa lầm rầm cầu nguyện cho Minh đừng có chỉa hướng đâm rầm vào một cái cột điện nào đó bên đường. Nếu không thì....Đúng là dã man quá đi !!!!!!!!!!!
Hành trình đua xe của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc trong lành lặn. Có lẽ ông trời còn thương cho tôi....
- Vào nhà đi ! – Minh đẩy tôi khi tôi vừa xuống xe.
Sự chịu đựng của tôi đã lên đến giới hạn cuối cùng....
- Này ! Tôi không thể chịu được nữa rồi nhé ! Cậu đang làm cái gì hả ???? Cậu đi xe cái kiểu gì thế ???? Câ... – tôi vừa thở vừa...**** Minh nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã nhấn bàn đạp đạp thẳng.
Tôi hướng đôi mắt đã cay xè đi vì mồ hôi nhìn theo. Đầu tôi lúc đó vẫn đang ong ong, quay mòng mòng. Trời nóng càng làm cho tôi gần như muốn bốc hoả. Bóng áo trắng của Minh nhanh như chớp khuất dần sau mấy gốc bằng lăng hai bên đường. Tôi vẫn đứng nhìn theo...
Sau khi thở xong, tim đập đều nhịp lại tôi mới quay lưng đi vào trong nhà. Nhưng...
Tôi quay ngoắt lại, mọi thứ trong đầu tôi bây giờ dồn về trong một câu hỏi duy nhất : Xe mình đâu rồi ??????????
Bỗng chốc tôi như một con khùng số 1 khi vừa nhảy cỡn lên, vừa hét, vừa với tay về phía con đường trước mặt :
- Minh ! Minh ! Trả xe cho tôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con ngựa sắt đó là của tôi mà ! Tại sao cậu ta có thể ngang nhiên đạp đi chứ ????? Biết ăn nói làm sao với cả nhà đây ????? Sao mà tôi muốn đào hố chôn mình ngay lúc này quá....Tôi có làm gì nên tội đâu mà !!!!!
- Ủa ? Xe mày đâu mà mày đi tay không về thế ???? – ông anh quý hoá xuất hiện trước cửa ra vào bằng một cái nheo mắt khó hiểu cùng một câu hỏi như gáo nước đá dội vào mặt tôi.
- Hix ! Bạn...bạn mượn về rồi ! – tôi ủ dột trả lời, đẩy anh Thiện sang một bên rồi đi vào.
- Ơ hay con nhỏ này ! Xe của mày mà làm giống cuốn vở hay cuốn sách rồi cho bạn mượn về nhà như thế hả ???? – ông anh trai vẫn không tha cho tôi, lẽo đẽo bám theo gặng hỏi.
Đúng lúc đó thì mẹ từ phía trong bếp bưng dĩa thức ăn ra bàn, nghe anh nói thế thì nghiêm mặt hỏi tôi :
- Nói cái gì thế ???? Xe ượn là sao ???????
- Mượn xe hả ???? Em đang nói cái gì thế ???? – ba tôi cũng từ trên lầu bước xuống.
Vậy là tiêu đời tôi........
Suốt cả bữa cơm trưa, tôi dường như chẳng nuốt được miếng nào khi hết ba, đến mẹ, đến ông anh trai luôn miệng hỏi tôi về vấn đề con ngựa sắt. Nhưng tôi biết sao mà trả lời bây giờ ??? Chính tôi còn không hiểu được vì sao Minh dám làm thế nữa thì biết lấy lý do nào để thanh minh đây. Có vẻ lời giải thích « Bạn con chở về rồi mượn xe để chiều nay có việc ! » xem ra chẳng được ai chấp nhận.
- Nói thiệt với anh mày đi ! Mày làm mất xe rồi phải không ? - anh Thiện với gương mặt không thể...đểu hơn cất lời hỏi tôi.
- Hai này ! Em đã nói là bạn mượn rồi mà ! Nếu mất thì nói mất chứ, giấu giếm làm gì chứ ???????????????????? 
Tôi tức quá hét toáng lên khiến cả nhà giật mình. Sao mà tôi lại phải khổ sở như thế này vì Minh chứ ???? Cậu ta đúng là nỗi ám ảnh của tôi mà........
Tình hình là chiều nay tôi phải đi học xuất chiều. Lớp tôi là lớp học cả ngày nên cũng đỡ đi phần nào việc đi học thêm ngoài. Nhưng bây giờ thì lấy xe đâu mà đi ????? Ba mẹ vẫn chưa hết bực mình vì chuyện hồi nãy, ông anh trai thì vẫn đinh ninh rằng tôi đã làm mất xe, đang kiếm cớ để thoát tội. Chẳng lẽ Trần Thanh Thanh này phải cuốc bộ đi học ?????Tôi đau lòng khi tưởng tượng đến cái viễn cảnh u ám đó. 2km...má ơi....2km....
Chợt tôi nhớ ra một chuyện, nhanh như chớp tôi với tay lấy chiếc điện thoại « cục gạch » của mình và nhấn nút gọi cho cô bạn thân nhất của mình...
- A lo ! Liên ! Mày tới chở tao đi học với ! Xe tao bị lão Minh lấy về nhà rồi !!!
- Ặc ! Mày đang kể chuyện cười cho tao nghe đó à ???? Lão Minh mắc mớ gì lại lấy xe của mày chứ ???? Mà chiều nay chị hai chở tao đi học, xe tao từ hồi bữa đến giờ đã được sửa đâu ! 
Nhỏ Liên cười sặc sụa khi nghe tôi nhắc đến câu « Xe tao bị lão Minh lấy về nhà rôi ! ». Tôi điên tiết lên cúp máy cái rụp. Thật là...Đã nghèo mà lại gặp eo...
12h45 rồi...
1h30 là vào học lại rồi....
Trời ơi là trời...........
Đang loay hoay tìm cách...đi học, chợt tôi nghe tiếng ai đó rất giống Minh ở dưới nhà. Hay là mình tức cậu ta quá nên hoang tưởng nhỉ ???? Tôi lắng tai nghe. Đúng là giọng cậu ta mà ! Cũng còn biết điều tới đây trả xe cho tôi cơ đấy ! Được lắm ! Lần này tôi sẽ cho cậu biết tay !!!!!!
Tôi phóng ào xuống, tay đang run lên và chỉ muốn bụp cho cậu ta vài cái vì tội ngang nhiên lấy xe người khác đạp về nhà. Nhưng mọi thứ dường như đen ngòm trước mặt tôi khi ba phán một câu « xanh rờn » :
- Con nhỏ này ! Chuyện chỉ có thế mà cũng giấu ba mẹ ! Thôi hai đứa đi học đi kẻo muộn giờ ! 
Chưa kịp để tôi hiểu chuyện gì xảy ra thì Minh đã xấn lại cầm lấy tay tôi lôi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại mỉm cười chào ba mẹ và anh Thiện bằng một thái độ hết sức...ngọt ngào và cung kính !
- Chàu chào hai bác ! Em chào anh ạ ! Thật có lỗi khi khiến cả nhà phải lo lắng !
- Không sao đâu ! – anh tôi vẫy tay cười xoà.
Như thế này là sao chứ ????? Sao tôi chẳng hiểu gì cả thế này ?????
 


— QUẢNG CÁO —