Hoàng Tử Vịt

Chương 18: Cuộc Chạy Trốn



###

Sau khi thoát khỏi mê cung ma thuật với quyển sách cổ quý giá, Thomas, Edward, Lily và Bruno bắt đầu hành trình tìm đến người phù thủy thực sự để phá bỏ lời nguyền. Tuy nhiên, họ không biết rằng mình đang bị theo dõi bởi một nhóm kẻ thù bí ẩn. Vào một buổi sáng, khi họ còn đang chuẩn bị rời khỏi nơi cắm trại, một tiếng hét vang lên từ trong rừng.

"Chạy mau! Chúng ta bị phát hiện rồi!" Bruno hét lớn khi nhìn thấy một nhóm người cầm vũ khí tiến về phía họ.

Không cần suy nghĩ, cả nhóm nhanh chóng gom đồ đạc và bắt đầu chạy trốn. Trong khi chạy, Edward cố gắng dùng cánh của mình để quạt gió vào mặt kẻ thù, nhưng điều này chỉ khiến kẻ thù càng tức giận hơn.

"Đừng cố làm gì ngốc nghếch nữa, Edward!" Lily hét lên, cố gắng kéo Edward chạy nhanh hơn.

Cuộc rượt đuổi trở nên hỗn loạn khi họ chạy qua những con đường rừng ngoằn ngoèo, leo qua những tảng đá lớn và băng qua những dòng suối nhỏ. Tiếng bước chân và tiếng hò hét của kẻ thù ngày càng gần hơn.

Thomas chợt nhận ra một điều: "Chúng ta cần phải nghĩ ra một cách để đánh lạc hướng họ!"

"Chạy như thế này không phải là kế hoạch của anh sao?" Edward cà khịa trong khi vừa thở dốc.

Bruno, với sức mạnh vượt trội của mình, nghĩ ra một ý tưởng. Anh ta quay lại, nhặt một cây gậy lớn và dùng sức mạnh ném nó về phía sau. Cây gậy đập vào một cái cây lớn và khiến nó ngã xuống, chặn đường kẻ thù. "Đi nhanh lên!" Bruno hét.

Nhưng kẻ thù vẫn không từ bỏ dễ dàng. Khi nhóm của Thomas tiếp tục chạy, họ nhìn thấy một ngôi làng nhỏ phía trước. "Chúng ta phải trốn ở đây và tìm cách đánh lạc hướng họ," Thomas nói.

Họ nhanh chóng vào làng và nhận được sự giúp đỡ của dân làng. Những người dân làng, sau khi nghe câu chuyện của họ, đồng ý giúp đỡ. Họ dẫn nhóm Thomas vào một ngôi nhà bỏ hoang ở rìa làng và đề nghị sẽ đánh lạc hướng kẻ thù.

Khi nhóm kẻ thù đến ngôi làng, họ bị dân làng ngăn lại và hỏi han. "Chúng tôi không thấy ai cả. Có thể họ đã đi về hướng nam," một người dân làng nói với kẻ thù.

Kẻ thù không muốn mất thời gian kiểm tra, nên tin vào lời người dân và tiếp tục chạy về hướng nam. Khi chắc chắn rằng kẻ thù đã rời đi, nhóm Thomas thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi không thể tin rằng chúng ta đã thoát được," Edward nói, giọng vẫn còn run rẩy.

"Nhờ sự giúp đỡ của dân làng thôi," Lily đáp lại.

Cả nhóm ngồi lại với nhau, kiểm tra tình hình và bàn bạc về bước đi tiếp theo. "Chúng ta phải đến gặp người phù thủy trước khi kẻ thù bắt kịp," Thomas nói.

"Nhưng chúng ta không biết đường đi chính xác," Bruno lo lắng.

Lily đề nghị: "Chúng ta nên hỏi dân làng. Họ có thể biết cách đến được nơi người phù thủy sống."

Họ quay lại gặp người dân làng đã giúp đỡ và hỏi thăm về đường đi. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là trưởng làng, bước ra và nói: "Người phù thủy mà các con tìm đang sống ở một ngọn núi xa phía tây. Con đường đến đó rất nguy hiểm, nhưng ta sẽ cho các con một tấm bản đồ cổ. Hãy cẩn thận và đi theo đúng chỉ dẫn trên bản đồ."

Thomas cảm ơn người trưởng làng và nhận lấy tấm bản đồ. Họ nhanh chóng chuẩn bị hành lý và tiếp tục hành trình.

Trên đường đi, họ gặp không ít khó khăn. Con đường dẫn đến ngọn núi đầy những đoạn đường hẹp, vách đá dựng đứng và những cạm bẫy tự nhiên. Tuy nhiên, với sự kiên nhẫn và lòng dũng cảm, họ từng bước vượt qua mọi thử thách.

Một buổi chiều, khi họ đang nghỉ ngơi bên cạnh một dòng suối, Edward đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ. "Có ai đó đang theo dõi chúng ta," Edward nói.

"Đừng lo lắng, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi," Thomas trấn an.

Đúng như dự đoán, nhóm kẻ thù đã theo dấu họ và xuất hiện từ trong bụi cây. Nhưng lần này, nhóm Thomas đã có kế hoạch. Bruno, với sức mạnh của mình, tạo ra một hàng rào đá ngăn chặn kẻ thù tiến tới. Lily và Edward dùng những vật dụng đơn giản như cây gậy và đá để tự vệ.

Thomas, với sự thông minh và khả năng đặc biệt của mình, tìm cách đánh lạc hướng kẻ thù. Anh ném một quả cầu sáng lên không trung, khiến kẻ thù bị chói mắt và mất phương hướng.

Lợi dụng cơ hội, nhóm Thomas nhanh chóng rời khỏi vị trí và tiếp tục chạy về phía ngọn núi. Khi đến chân núi, họ nhìn thấy một con đường mòn hẹp dẫn lên đỉnh. Dù biết rằng con đường này sẽ rất nguy hiểm, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

"Hãy cẩn thận và giữ bình tĩnh. Chúng ta đã đi được rất xa rồi," Thomas khích lệ cả nhóm.

Leo lên đỉnh núi là một thử thách lớn, nhưng với quyết tâm và sự hỗ trợ lẫn nhau, họ dần dần vượt qua. Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu lặn, họ nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ nằm giữa đỉnh núi. "Đó chính là nơi người phù thủy sống," Lily nói.

Họ nhanh chóng tiến về phía ngôi nhà. Khi đến gần, một người phụ nữ già nua, với ánh mắt hiền từ, bước ra chào đón. "Ta đã đợi các con từ lâu," bà nói với giọng trầm ấm.

Thomas trình bày câu chuyện của họ và đưa quyển sách cổ ra. Người phù thủy gật đầu và nói: "Các con đã làm rất tốt. Để phá bỏ lời nguyền, cần có một nghi lễ đặc biệt. Hãy vào trong và nghỉ ngơi. Sáng mai, chúng ta sẽ bắt đầu."

Với lòng biết ơn và hy vọng, nhóm Thomas bước vào ngôi nhà. Họ biết rằng cuộc hành trình còn nhiều khó khăn, nhưng với sự giúp đỡ của người phù thủy, họ tin rằng sẽ vượt qua được và cuối cùng giải thoát Edward khỏi lời nguyền.

Đêm đó, họ ngủ với một tâm trạng đầy hy vọng và sẵn sàng cho thử thách cuối cùng. Ngày mai, một cuộc hành trình mới sẽ bắt đầu, một cuộc hành trình để đem lại tự do và hạnh phúc cho tất cả.