Sáng hôm sau, Thomas, Edward và Lily bắt đầu hành trình đến hội thảo ma thuật diễn ra ở làng lân cận. Đây là nơi hội tụ của những pháp sư, phù thủy và những người yêu thích ma thuật từ khắp nơi trong vương quốc. Cả ba đều háo hức, mặc dù mỗi người có lý do riêng của mình: Thomas hy vọng tìm được thông tin về cách giải lời nguyền cho Edward, Edward muốn học thêm về ma thuật để tự giải cứu bản thân, còn Lily chỉ đơn giản là thích khám phá những điều mới mẻ và hy vọng gặp được trai đẹp.
Đến nơi, họ bị choáng ngợp bởi khung cảnh tấp nập và náo nhiệt. Các gian hàng bày bán đủ loại pháp cụ, từ sách phép cổ xưa, bùa chú, đến các loại thuốc độc đáo. Những pháp sư biểu diễn các màn ảo thuật kỳ diệu trên sân khấu, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đây đúng là nơi ta cần đến!” Edward reo lên, mắt sáng rực. “Ta chắc chắn sẽ học được nhiều điều hữu ích ở đây.”
Thomas cười khẩy. “Đừng quá tự tin, Edward. Chỉ cần ngươi không gây rối là ta đã mừng lắm rồi.”
Lily cười toe toét, nhìn Edward đầy tinh nghịch. “Ừ, chỉ cần ngươi không biến ai thành vịt nữa là tốt rồi.”
Họ quyết định tham gia vào một buổi hội thảo về các loại phép biến hình. Edward vô cùng phấn khích, nhảy lên bàn và dùng mỏ ký tên tham gia.
Khi hội thảo bắt đầu, một pháp sư già với bộ râu dài trắng toát bước lên bục giảng. “Chào mừng các quý vị đến với buổi hội thảo về phép biến hình. Hôm nay, chúng ta sẽ học cách biến đổi các vật thể thành những hình dạng khác nhau.”
Pháp sư già bắt đầu giảng giải các nguyên lý cơ bản, sau đó mời mọi người thực hành. Edward không thể chờ đợi thêm, lập tức nhảy lên bàn thí nghiệm, dùng cánh vẫy vẫy để thu hút sự chú ý.
“Cho ta thử! Ta muốn biến một quả táo thành cái gì đó!” Edward nói, giọng đầy quyết tâm.
Pháp sư già nhìn Edward với vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu. “Được thôi, hãy thử sức xem sao.”
Edward tập trung vào quả táo, đọc to câu thần chú mà pháp sư già vừa giảng dạy. Một ánh sáng lóe lên, nhưng thay vì biến quả táo thành một thứ gì đó đẹp đẽ, nó lại nổ tung và biến thành một đống tro bụi.
Thomas và Lily không nhịn được cười, còn pháp sư già chỉ biết lắc đầu. “Ngươi cần phải tập trung hơn nữa, vịt nhỏ ạ.”
Edward đỏ mặt, cố gắng giấu đi sự xấu hổ. “Ta chỉ cần thử lại lần nữa thôi. Lần này chắc chắn sẽ thành công.”
Thomas tiến đến, vỗ vai Edward. “Đừng lo, Edward. Lần đầu ai cũng có thể sai sót. Nhưng ngươi nên cẩn thận hơn.”
Lily thì thầm vào tai Thomas, “Cậu ấy thật dễ thương khi cố gắng như vậy. Nhưng chúng ta nên giám sát kỹ hơn.”
Trong khi đó, Edward tiếp tục thử sức với các vật thể khác. Lần này là một cái ly thủy tinh. Cậu đọc câu thần chú, và lần này, cái ly biến thành một con ếch nhảy loạn xạ khắp nơi.
Thomas cười lớn. “Edward, ngươi giỏi lắm! Ngươi vừa tạo ra thêm một vấn đề cho chúng ta rồi.”
Edward đuổi theo con ếch, nhưng mỗi lần cậu đến gần, con ếch lại nhảy xa hơn. Cảnh tượng này khiến mọi người trong hội thảo đều cười nghiêng ngả. Cuối cùng, pháp sư già phải can thiệp, biến con ếch trở lại thành cái ly.
“Ta nghĩ ngươi cần thêm nhiều thời gian để luyện tập hơn, vịt nhỏ ạ,” pháp sư già nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm khắc.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Edward cúi đầu, lông vũ xù lên vì xấu hổ. “Cảm ơn ngài. Ta sẽ cố gắng hơn nữa.”
Sau buổi hội thảo, cả ba rời khỏi phòng với tâm trạng pha trộn giữa thất vọng và hứng khởi. Lily nhìn Edward, mỉm cười. “Ngươi đã cố gắng hết sức. Không phải ai cũng có thể biến một cái ly thành con ếch.”
Edward thở dài. “Nhưng ta muốn trở thành người. Ta phải học cách sử dụng ma thuật một cách chính xác.”
Thomas vỗ vai Edward. “Đừng lo, Edward. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách. Chỉ cần ngươi không bỏ cuộc, chúng ta sẽ thành công.”
Cả ba tiếp tục dạo quanh hội chợ, tham gia vào các hoạt động khác và học hỏi thêm nhiều điều mới mẻ. Mặc dù Edward gây ra không ít rắc rối, nhưng nhờ vào sự kiên nhẫn và khéo léo của Thomas và Lily, mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.
Buổi chiều, họ quyết định tham gia vào một cuộc thi nhỏ, nơi người tham gia phải biểu diễn một màn ảo thuật độc đáo. Edward một lần nữa tự tin bước lên sân khấu, quyết tâm chứng tỏ bản thân.
“Lần này ta sẽ biến một quả dưa hấu thành một cái bánh kem!” Edward tuyên bố, khiến mọi người tò mò và háo hức chờ đợi.
Thomas và Lily ngồi dưới khán đài, vừa cổ vũ vừa lo lắng cho Edward. “Hy vọng lần này cậu ấy không gây ra thảm họa nào nữa,” Thomas thì thầm.
Edward bắt đầu đọc câu thần chú, và lần này, ánh sáng lóe lên một cách mạnh mẽ. Mọi người háo hức chờ đợi kết quả, nhưng khi ánh sáng tan biến, họ chỉ thấy quả dưa hấu đã biến thành một cái bánh kem... nhưng lại nằm lộn ngược và đầy những hình thù kỳ quái.
Khán giả cười rộ lên, nhưng lần này Edward cũng cười theo. “Ít nhất thì nó vẫn là bánh kem, phải không?” cậu nói, nhìn Thomas và Lily với ánh mắt đầy tự hào.
Thomas và Lily cười lớn, bước lên sân khấu ôm lấy Edward. “Ngươi đúng là thiên tài, Edward. Ngươi đã làm được điều không ai ngờ tới.”
Edward cảm thấy lòng nhẹ nhõm và hạnh phúc. Dù còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng với sự kiên trì và sự giúp đỡ từ Thomas và Lily, cậu tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách.
Và thế là, một ngày nữa trôi qua với những tiếng cười và những bài học quý giá. Thomas, Edward và Lily cùng nhau bước tiếp trên hành trình tìm cách phá bỏ lời nguyền, đồng thời xây dựng tình bạn ngày càng sâu đậm và đáng quý.