"Bẩm lão phu nhân, cháu gái của người mấy năm trước lâm bệnh giờ cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh, mấy năm nay ở trong thôn trang, ngoại trừ giúp bà Lý làm ruộng ở bên ngoài, thì ta còn có chế tác hương liệu để bán lấy tiền trợ cấp cho sinh hoạt thường ngày, cháu gái nhớ rõ lão phu nhân lúc trước cứ vào ban đêm lại ngủ không yên giấc rồi tái phát bệnh cũ, nên ta cố ý làm cho người làm chút an thần hương, chỉ tiếc ta đột nhiên bị đuổi ra ngoài, một chút hương cũng chưa tới kịp mang đến cho người."
"Đuổi ra ngoài?" Giọng nói của Lão phu nhân ngay tức khắc trầm xuống, "Bách Lí gia là chủ thôn, kẻ nào lại lớn mật đến như vậy, lại dám đem ngươi đuổi ra ngoài?"
Bách Lí Thu Thủy chớp chớp mắt, trong đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng đã không còn đọng lại nước mắt, tuy nói nàng và lão phu nhân có quan hệ huyết thống tổ tôn với nhau, nhưng dù sao cũng đã xa nhau lâu như thế nếu khóc quá nhiều thì không chừng sẽ chọc người bực bội.
"Là bà Lý, bà ấy không biết làm sao mà đột nhiên đem ta đuổi ra ngoài thôn, ta thật sự không có nơi nào có thể đi, lúc này chưa được cho phép đã trở lại, Thu Thủy còn phải thỉnh lão phu nhân không trách phạt ta." Bách Lí Thu Thủy hạ thấp người, trong đôi mắt nước mắt đã dâng trào nhưng lại nhẫn nhịn mà không chảy ra.
Lão phu nhân có chút động lòng, "Nha đầu ngốc, đây là nhà của ngươi, ngươi chỉ là ở bên ngoài dưỡng bệnh, lại không phạm phải sai lầm nào mà lại bị đuổi đi, trở về là tốt còn phải được cho phép sao? Lại nói...!Vết bớt kia của ngươi có như thế nào? Tại sao lúc trước vệ ma ma một mực khẳng định ngươi không phải Thu Thủy?"
Đối với Bách Lí Thu Thủy, ngữ khí của lão phu nhân là chiếu cố từng chút một, chỉ là vào lúc này lại nhắc tới Vệ ma ma, ánh mắt của lão phu nhân nhàn nhạt lại sắc bén mà liếc theo đại phu nhân nhìn Vệ ma ma.
"Lão phu nhân, lúc trước Thu Thủy nàng ta trở về vào thời điểm..." Vệ ma ma là người thân tín bên cạnh đại phu nhân, coi là phụ tá đắc lực đáng tin, mắt thấy vệ ma ma có khả năng gặp phải chuyện khó xử, nàng thật sự không thể không đứng ra vì Vệ ma ma nói giúp vài câu.
Ngày thường lão phu nhân, đối với bà nàng ta là con dâu cả, vì vậy mà luôn cho nàng ta mặt mũi, chỉ là vào lúc này đại phu nhân mặt nàng mỉm cười, lời nói còn chưa nói hết thì đã bị lão phu nhân cắt lời.
Lão phu nhân tuy cắt lời đại phu nhân nhưng thái độ của bà thật ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười, chỉ là đại phu nhân liếc mắt một cái, lại không giống như thần thái ôn hòa như trên gương mặt bà, "Vẫn là để Thu Thủy nói đi, lúc ấy người nhìn thấy nàng không phải chỉ có vệ ma ma sao, ngươi cũng chỉ là nghe vệ ma ma truyền lời, rốt cuộc là thế nào, chỉ có Thu Thủy biết rõ nhất."
Đại phu nhân mi mắt cong cong, nàng nở ra nụ cười, chỉ là khi nheo mắt lại thấy đáy mắt cất có giấu một tia mất tự nhiên, "Là do ta đã quên, lão phu nhân nhớ cháu gái, bây giờ cháu gái người khó khăn lắm mới trở lại, đương nhiên là muốn Thu Thủy cùng ngài tâm sự nhiều một chút.
Thu Thủy, ngươi đều nghe thấy được? Lão phu nhân hỏi ngươi cái gì, ngươi cần phải trả lời thật tốt."
Đại phu nhân thần thái có chút biến hóa lộ ra lộ chút sự cay độc nhưng rất nhanh biến mất, tất cả đều bị Bách Lí Thu Thủy nhìn thấy rõ, lập tức trong lòng nàng là một trận cười lạnh.
Ở kiếp trước, mẹ con các người tính kế với nàng cũng rất giỏi, lập tức thể hiện các người không có khả năng thay đổi sự tình, nhưng nó cũng không gây trở ngại, hôm nay nàng trở về, trước mặt đại phu nhân nàng có thể thu chút lợi tức trở về!
Bách Lí Thu Thủy thân mình đứng vững vàng, khuôn mặt nhỏ như có chút nhút nhát sợ sệt, nhưng kia trong đôi mắt lại giống như mặt hồ phẳng lặng, ánh mắt nàng hơi hướng về phía trước để nhìn lão phu nhân, "Bẩm lão phu nhân, ta có nói trên người của ta có vết bớt là do bị bà Lý lấy cặp gắp than nóng khiến ta bị bỏng, kỳ thật cũng là do không cẩn thận, lúc ấy do trượt chân mà cặp gắp than liền đụng trúng eo của ta."
"Tuy lần đó bị phỏng không nghiêm trọng, nhưng khi chuyện xảy ra nó đã để lại vết bớt, lúc ta trở về, người nhìn thấy ta trước tiên chính là Vệ ma ma, bà thấy chỗ vết bớt có bị phỏng, liền khăng khăng kết luận ta là kẻ giả mạo, còn cho người đem ta đuổi ra ngoài."
Đại phu nhân nghe xong trong lòng bực bội, nhưng lại không thể không quản ngại, đơn giản là vì Bách Lí Thu Thủy những lời này câu nào cũng là thật, tùy tiện tìm hạ nhân lúc ấy có ở đấy là có thể hỏi ra.
"Khóa trường mệnh kia đâu?" Lão phu nhân nhìn lướt qua Vệ ma ma hỏi, "Khóa trường mệnh này, ngươi sao lại không đưa cho nàng ta xem? Vẫn là nói...!Vệ ma ma ngươi to gan lớn mật, chỉ nhìn mà đã cho là không phải, nay là người chủ trương, ta giao ngươi cho người đứng đầu Bách Lí phủ xử lý."
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.