Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 8: Oán Hận Chất Chứa Trong Lòng





Mười mấy năm trước, trượng phu của nàng là Bách Lý Vu Đạo nạp thêm Ngũ di nương.

Đối với Đại phu nhân Liêu Uyển Như mà nói, chuyện này từ đầu đến cuối đều giống như một vết sẹo không cách nào khép lại được, tàn khốc đè ở trong lòng nàng, chỉ cần là bị người nhắc đến hay là trong lúc vô tình nàng nhớ tới, vết sẹo kia sẽ lại nứt ra, mãi đến máu me đầm đìa.

Đó là sự sỉ nhục lớn nhất đời nàng, không thể nào hồi tưởng được!
Nàng đường đường là Bách Lý phu nhân mà ngay cả một đứa nha hoàn cũng không trông được, thậm chí còn để nàng ta ngay dưới mí mắt của mình mà mang thai.

Khi ấy chuyện này ở trong vòng thượng lưu bị nói đến xôn xao, nàng cũng trở thành phụ nhân cay nghiệt trong câu chuyện cười của bọn họ.


Trước Ngũ di nương, mấy vị di nương khác người nào cũng đều là được nàng đồng ý, sau đó trượng phu mới được thu vào.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hồ mị tử Ngũ di nương kia, bình thường nhìn vô thanh vô tức*, vậy mà sau lưng lại câu trượng phu của nàng lên giường, còn một mực giấu diếm đến khi cái thai được ba tháng!
*vô thanh vô tức: không tiếng động.

Nếu không phải năm đó lão phu nhân nhìn nét mặt đứa bé mà khuyên vài câu, nếu không phải bản lĩnh của nàng khi đó còn chưa đủ, không thể để người khác bắt thóp thì nàng thật sự muốn dùng một đao đâm vào bụng của Ngũ di nương, đào móc cái thai nhi sống sờ sờ trong đó ra!
Nể mặt có đứa bé kia, Bách Lý Vu Đạo chính thức nâng nàng ta thành Ngũ di nương, một nha hoàn nhị đẳng chỉ dựa vào cái bụng mà ở Bách Lý gia thay da đổi thịt, vượt qua chủ mẫu, lắc mình biến thành di nương, khiến cho Đại phu nhẫn tâm cao khí ngạo như nàng làm sao mà không oán hận cho được?!
Mà đứa bé khiến cho Ngũ di nương thành công bay lên đầu cành kia chính là Bách Lý Thu Thủy hiện tại, một kẻ đầu sỏ từng khiến cho nàng mất hết mặt mũi, bây giờ lại còn muốn ung dung thư thả làm Tam tiểu thư Bách Lý gia, đơn giản chính là mơ tưởng hão huyền!
Hiện tại hồ mị tử kia bị nàng chỉnh lý nên đã trung thực không ít, còn cái đứa tiểu hồ mị tử này cũng đừng hòng ở dưới mí mắt nàng mà sống an ổn!
Nhớ lại chuyện xưa, đáy mắt Đại phu nhân nhịn không được mà nổi lên một tia sát khí cuồn cuộn, tâm tình nồng đậm kia suýt chút đã làm cho biểu tình trên gương mặt nàng biến hóa.

Trong lòng Bách Lý Y Nhân kinh hãi, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Mẫu thân, sắp đến Hân Vinh viện rồi."
Lúc này Đại phu nhân mới kịp thời dừng lại cỗ cảm xúc đang cuồn cuộn kia, khôi phục lại ý cười ôn hòa lúc trước.


Bách Lý Thu Thủy đi ở phía sau, lúc sắp đến Hân Vinh Viện của lão phu nhân, nàng nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng Phủ Dực Thần, ở kiếp trước, nàng và vị Nhị ca này hầu như chưa từng giao lưu với nhau.

Chỉ ở trong miệng người khác biết được hắn ngang bướng ra sao, bất cần đời như thế nào, hỉ nộ vô thường nhưng rốt cuộc hắn là dạng người gì, bây giờ còn phải chờ kiểm chứng.

Dường như nhận thấy được nàng đang nhìn mình, đuôi lông mày của hắn gảy nhẹ, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt cáo hẹp dài có chút hứng thú tập trung vào mặt của nàng, thanh âm cũng được đè thấp.

"Mặc kệ ngươi có phải là Bách Lý Thu Thủy thật hay không, ta cũng sẽ giúp ngươi ở lại trong phủ, thấy thế nào?"
Tận mắt nhìn thấy nàng giết người, sau đó lại im lặng không vạch trần, thậm chí còn giúp mình rút cây trâm cắm trên thi thể ra, hiện tại còn nói với nàng những lời ấy, coi như Bách Lý Thu Thủy ỷ vào những việc bản thân đã trải qua hơn người bình thường, tự tin vào mưu kế của bản thân cũng không thể hiểu rõ được Hoàng Phủ Dực Thần làm như thế là vì nguyên nhân gì.

Bởi vì nguyên nhân thân phận nên Hoàng Phủ Dực Thần cả đời đều không thể vào triều làm quan, bản thân phú quý ngập trời, cũng không cần đi kinh thương, cả đời hắn đều đã được định sẵn là tốt nhất, không có cái gì để hắn phải mưu đoạt cũng như không có thứ gì có thể bị người khác mưu đoạt, cho nên hắn cũng không cần dùng loại phương thức này để lấy lòng, kết đồng minh.

Huống chi đối tượng mà hắn lôi kéo lấy lòng lại còn là một tiểu nha đầu hơn mười tuổi.

Bách Lý Thu Thủy nhìn hắn, đôi mắt trong suốt phản chiếu thân ảnh của hắn vô cùng rõ ràng.

"Ta chính là Bách Lý Thu Thủy."

Hoàng Phủ Dực Thần cười một tiếng, mập mờ nói.

"Nếu như ngươi không phải thì sao?"
"Ngươi dường như rất muốn để ta ở lại nơi này." Bách Lý Thu Thủy suy đoán một chút, thấp giọng hỏi.

"Nguyên nhân là vì cái gì?"
#TiêuNguyệt
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.