Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 14: 14




Ước chừng đến ngày thứ năm bên ngoài không còn tiếng động tìm kiếm nữa, có vẻ như cuộc truy lùng đã kết thúc.

Lúc này Tuyết Sơn Hổ đã có thể đứng và đi lại chẫm rãi khiến Lãnh Thiên Minh không khỏi kinh ngạc, Tuyết Sơn Hổ quả đúng là thần thú, ngoài chiếc chân bị nhị hoàng tử bắn ra, những vết thương khác căn bản đều đã ổn, Lãnh Thiên Minh cũng quyết định rằng đã đến lúc phải rời đi…
Thật ra không phải là hắn chưa từng nghĩ qua nhân cơ hội này rời khỏi cái hoàng cung đó, nhưng hắn đi rồi thì Tiểu Lan biết phải làm sao? Còn có những kẻ đã từng sỉ nhục hắn, cứ như vậy mà rời đi, hắn không cam tâm, ông đây phải về, chỉ cần không chết thì phải báo thù.

Tuyết Sơn Hổ dường như cũng cảm nhận được Lãnh Thiên Minh sắp rời đi, hai chú hổ con đi lòng vòng quanh chân hắn, lưu luyến không rời, mà Tuyết Sơn Hổ mẹ cũng là lần đầu tiên dựa đầu vào người Lãnh Thiên Minh, cọ qua cọ lại…
Không biết qua bao lâu sau, Lãnh Thiên Minh mỉm cười nói.

“Không ngờ rằng, có một ngày ta sẽ phải nói lời tạm biệt với hổ, hơn nữa còn lưu luyến như vậy, nhưng bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, đồ ăn của ta bị chúng mày ăn hết rồi, nếu không xuống núi sẽ bị chết đói, cứ vậy nhé, giang hồ bốn phương sẽ có ngày gặp lại…”
Nói xong, Lãnh Thiên Minh quay đầu rời đi một cách tiêu sái, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên những cảm xúc lẫn lộn khó tả…
Dưới chân núi Tuyết Long, cuộc tìm kiếm liên tục trong nhiều ngày mà không có tin tức gì đã làm hao mòn lòng kiên nhẫn của Lãnh Liệt Vương.

Trong lều chủ soái, Lãnh Việt Vương đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nhị hoàng tử đã tỉnh lại, còn về thất hoàng tử, ông ta cũng đã tận tâm tận lực rồi, vì để tìm thằng bé, thậm chí ông ta còn hủy bỏ đại hội thơ ca.

Hơn nữa đã bốn năm ngày trôi qua, không ai có thể sống sót một mình ở núi Tuyết Long lâu như vậy, ban nãy ông ta lại vừa nhận được tin từ kinh đô, nói là đoàn sứ giả Đại Lương đến thăm, hiện tại chưa phải là lúc để lật mặt với Đại Lương, bọn họ chỉ có thể trở về kinh thành trước.


“Báo…”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng truyền báo.

“Có chuyện gì?”
“Khởi bẩm đại vương, thất hoàng tử… thất hoàng tử xuống núi rồi”.

“Cái gì?”
Lãnh Liệt Vương tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Thất hoàng tử còn sống sao?”
“Vâng thưa đại vương, thất hoàng tử hoàn toàn khỏe mạnh, thái y vừa mới kiểm tra, không có gì khác thường”.

“Không có gì khác thường?”
Nghe đến đây, Lãnh Liệt Vương liền có chút hứng thú, bản thân ông ta đã vào núi Tuyết Long rất nhiều lần nên đương nhiên hiểu được bên trong nguy hiểm đến mức nào, một vị hoàng tử không có võ công, không có đồ ăn lại có thể tồn tại ở trong đó nhiều ngày như vậy? Khá thú vị.

“Bây giờ thất hoàng tử đang ở đâu?”
“Đang ở trong doanh đại quân ạ”.

“Truyền thất hoàng tử đến gặp trẫm”.

“Vâng thưa đại vương”.

Dưới chân núi Tuyết Long.

Nhìn vào lều của Lãnh Liệt Vương, Lãnh Thiên Minh từng bước đi tới.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả, hắn không biết đây là phấn khích hay là lo lắng, là một người đến từ tương lai, hắn tràn đầy sự kính nể đối với vị đế vương sát phạt quyết đoán này, nhưng với tư cách là một đứa trẻ mười sáu năm không được gặp phụ thân, trong lòng hắn lại mang theo nỗi chua xót đắng cay.


Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên hắn được phụ vương triệu gặp, Lãnh Thiên Minh bước tới lều chính, thị vệ ở cửa liếc mắt nhìn hắn rồi vào trong thông báo, không bao lâu sau liền đi ra, khom người nói: “Thất hoàng tử, đại vương truyền ngài vào”.

Lãng Thiên Minh khẽ mỉm cười với tên thị vệ sau đó sải bước đi vào.

Trên bục cao, Lãnh Liệt Vương đang cúi đầu đọc sách.

“Nhi thần bái kiến phụ vương”.

Lãnh Liệt Vương không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Đứng dậy đi”.

Lãnh Thiên Minh đứng dậy, hắn ngước đầu lên nhìn Lãnh Liệt Vương ở trên bục cao, đây là lần đầu tiên hắn quan sát Lãnh Liệt Vương ở khoảng cách gần như vậy, vẻ mặt oai phong nhưng không hề kiêu ngạo, toát lên vẻ vương giả của một bậc đế vương.

Một lúc sau, Lãnh Liệt Vương mới đặt sách xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Thiên Minh, ánh mắt Lãnh Thiên Minh không hề mang theo vẻ e dè, hai người nhìn thẳng vào nhau.

Lãnh Liệt Vương bình thản nói.

“Năm nay con 16 tuổi rồi, đã đủ tuổi tham gia triều chính rồi nhỉ?”
“Vâng, năm nay nhi thần đã 16 tuổi, sắp được làm lễ trưởng thành rồi”.


Theo phong tục của vương triều Bắc Lương, hoàng tử 15 tuổi sẽ bắt đầu tham gia vào hội nghị triều đình, sau lễ trưởng thành năm 17 tuổi sẽ có thái ấp của riêng mình và rời khỏi hoàng cung, đương nhiên đối với những hoàng tử được đề cử cho ngôi vị thái tử và gia tộc phía mẫu thân lớn mạnh như nhị hoàng tử, tam hoang tử có thể sống lâu dài trong cung.

“Nghe nói con đã sống một mình ở núi Tuyết Long năm ngày, vậy con có thể nói cho bổn vương biết con sống sót kiểu gì không?”
Sao câu hỏi này lại đột ngột như vậy? Có cảm giác như phụ vương đang hỏi dò mình, trong lòng Lãnh Liệt Minh không khỏi suy nghĩ, nhưng ngoài miệng hắn vẫn rất thành thật.

“Tối hôm đi săn, đột nhiên gặp phải Tuyết Sơn Hổ khiến tất cả mọi người bất ngờ, cũng may nhị hoàng tử và đội hộ vệ đã ra sức ngăn cản mới cho nhi thần có cơ hội trốn thoát, lúc đó mọi người đều mệt mỏi vì chạy trốn mà không có cách nào để giúp đỡ nhau”.

“Từ nhỏ nhi thần đã ốm yếu nên chỉ có thể trốn ở gần đó, sau khi sự việc xảy ra nhi thần trở về chỗ cũ muốn chờ đội cứu hộ đến nhưng mãi chẳng thấy ai, trong lúc bất đắc dĩ, nhi thần chỉ có thể thu thập thức ăn rơi lả tả dưới đất và một mình rời đi, nhưng nhi thần không thể xác định được phương hướng, đi một hồi lâu mới phát hiện ra một ngôi động bị che khuất, sau đó nhi thần liền trốn vào đó”.

Lãnh Thiên Minh biết chắc rằng sẽ có người hỏi những câu này cho nên hắn đã nghĩ ra câu trả lời từ trước, dù sao cũng không có ai có thể chứng minh thật giả, chỉ là hắn không ngờ rằng người hỏi chính là Lãnh Liệt Vương.

Lãnh Liệt Vương ôn tồn hỏi: “Tại sao còn phải trở về? Đại quân luôn tìm kiếm con ở trong núi, con không gặp sao?”
“Bởi vì trong trận chiến kịch liệt với nhị hoàng tử, Tuyết Sơn Hổ đã bị thương nặng, vả lại chúng ta đã phát hiện ra tung tích của nó, nhi thần cho rằng Tuyết Sơn Hổ không dám tiếp tục ở đó nữa, cho nên chỗ đó chính là nơi an toàn nhất, vì vậy nhi thần liền chạy về”.