Lúc này, ở tỉnh Giang Nguyên phía đông Cao Ly có gần 500 chiến hạm từ từ tiến đến.
Còn ở phía tây, tại các vùng lân cận kinh đô cũng có 300 chiến hạm đang đến gần.
Trên vùng biển này, hai tổ chức hải tặc lớn nhất đang mưu đồ chia cắt lãnh thổ Cao Ly làm hai phần.
“Thổ Chân tướng quân, đổ bộ lên tỉnh Giang Nguyên, chỉ cần đi thêm mấy trăm dặm là chúng ta có thể hội hợp với quân của Bổn Nguyên rồi, đồng thời cũng có thể cắt đứt hoàn toàn thông tin liên lạc của vương thất Cao Ly với phía nam”, một binh sĩ đứng trên boong thuyền phân tích cho Thổ Chân.
“Tốt lắm, một khi chiếm được Cao Ly, chúng ta có thể đặt cứ điểm tại đây, sau đó tấn công vào Trung Nguyên.
Một ngày nào đó, toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên sẽ thuộc về nước Phù Tang ta.
Đám người Trung Nguyên kia không xứng chiếm hữu ruộng đất phì nhiêu như thế”, Thổ Chân Danh Phá nói.
“Thế nhưng, Thổ Chân tướng quân, tên Bổn Nguyên kia rất tham lam, chúng ta phải cẩn thận đề phòng hắn mới được”.
“Ha ha, Bổn Nguyên cùng lắm chỉ là tên hải tặc do kỹ nữ sinh ra mà thôi, vốn không đủ sức uy hiếp.
Sở dĩ lần này Đức Xuyên tướng quân muốn ta mời hắn, mục đích chính là mượn dao giết người.
Hiện tại, gia tộc Đức Xuyên sắp thống nhất Phù Tang, đến lúc đó, có sự ủng hộ của Đức Xuyên tướng quân, biển cả sẽ là thiên hạ của chúng ta”, Thổ Chân Danh Phá cười khoái trá.
Bờ biển tỉnh Giang Nguyên, mấy đứa trẻ đang chơi đùa…
“Tỷ tỷ, mau nhìn kìa, đó là gì?”
“Ôi, thật nhiều thuyền lớn… Á…”
Cô bé kia còn chưa kịp nói hết câu thì hàng trăm mũi tên đã lao đến, bọn họ nhỏ không hề phòng bị, cứ thế bị bắn chết trên bờ biển.
“Giết hết tất cả đàn ông, gom đàn bà lại một chỗ để anh em ta chơi cho thỏa thích, ha ha ha…”, tên hải tặc dẫn đầu vừa hét to vừa xông lên.
Mấy vạn hải tặc bắt đầu một cuộc thảm sát kinh hoàng…
Uy Hải Vệ…
“Hải Nương, đã xác định được vị trí của đảo Thỏ Con chưa?”, Trình Khai Sơn hỏi.
“Sau khi thẩm vấn mấy tên hải tặc của bang Hải Đảo, đã có thể xác định đại khái”, Hải Nương trả lời.
“Được, lệnh cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng tiêu diệt đám hải tặc kia trong một lần hành động”, Trình Khai Sơn nghiêm túc nói.
Cuối cùng, hải quân Hắc Kỳ Quân cũng xuất phát.
Biển cả vốn là thế giới bao la, rộng lớn, không có giới hạn, nếu không phải dân đi biển lâu năm, e là khó mà phân biệt được phương hướng.
Sau một tuần rong ruổi, rốt cuộc, Hắc Kỳ Quân cũng tiếp cận vùng biển ngoài khơi đảo Thỏ Con.
“Trình đại ca, theo như dự tính của chúng ta, đi thêm mười hải lý nữa là có thể nhìn thấy được đảo Thỏ Con”, Hải Nương nói.
“Tốt, lệnh cho hạm đội tạm thời dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.
Nhân lúc trời tối, phái thuyền nhỏ đi trinh sát một phen”, Trình Khai Sơn ra lệnh.
Vài chiếc thuyền nhỏ có sức chứa hai người từ từ iến về phía trước, sau nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện hòn đảo ở đằng xa…
“Mật thám đã quay lại”, Hải Nương nói.
Trình Khai Sơn nhìn mật thám vừa quay lại, hỏi: “Tình hình trên đảo như thế nào?”
“Khởi bẩm Trình đại nhân, hòn đảo này vô cùng rộng lớn, thoạt nhìn có mấy vạn người trú đóng trên bến cảng, nhưng có một điều kỳ quái là chúng ta không phát hiện chiến thuyền của đảo, chỉ có rải rác mấy chiếc thuyền vừa cập bến”, mật thám nói.
“Không có chiến thuyền?”, Trình Khai Sơn nghi hoặc hỏi.
Hải Nương nói: “Xem ra bọn chúng lại đi cướp bóc nữa rồi.
Lũ súc sinh này giết người cướp của khắp nơi, vô cùng độc ác, chúng ta nên làm gì bây giờ? Đánh hay không đánh?”