Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 233: 233




Lãnh Thiên Minh ôm chặt lấy Tiểu Lan, khiến Tiểu Lan không hiểu có chuyện gì.

Mộ Như Tuyết nghe thấy tiếng động cũng chạy ra, Lãnh Thiên Minh dang rộng vòng tay với nàng, Mộ Như Tuyết cười chạy tới, ôm chặt lấy Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Minh ôm thật chặt cả hai người, cười nói: "Có các nàng bên cạnh thật tốt".

Mộ Như Tuyết nhìn Lãnh Thiên Minh hỏi: "Không có chuyện gì lớn xảy ra đó chứ?"
Advertisement
Lãnh Thiên Minh lắc đầu nói: "Không có, nào, để ta gặp con trai ta..."
Đại sảnh hội nghị phủ Thanh Châu.


Mấy ngày sau, mấy nhân vật trọng tâm trong nội cảnh Sơn Đông tụ tập lại với nhau.

"Các vị, mặc dù không biết giặc Oa có đúng hẹn mà tới hay không thì chúng ta vẫn phải nắm chặt lấy cơ hội này, số lượng hạm đội giặc Oa đã vượt qua hai ngàn chiến thuyền, còn chúng ta chỉ có 500 chiến thuyền cho nên mục đích của trận chiến lần này chỉ có một, dùng hết sức tiêu hao số lượng chiến thuyền của giặc Oa.

"Dựa vào kế hoạch, đại quân giặc Oa sẽ tập kết ở phía nam nước Cao Ly, vận chuyển quân đội tới Đại Lương, đội chiến thuyền sẽ nghỉ ngơi đợi lệnh tại Cao Ly, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta tập kích, chỉ cần có thể khiến hạm đội giặc Oa tổn thất nặng nề vậy thì giặc Oa ở Đại Lương sẽ không còn đường lui, còn lại chỉ có thể tự dựa vào Đại Lương thôi", Lãnh Thiên Minh nói.

Trình Khai Sơn bên cạnh hỏi: "Có cần phải đổ bộ tác chiến không?"
Lãnh Thiên Minh nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Tùy tiện đổ bộ sẽ không có lợi cho chúng ta, việc các huynh cần làm là đánh xong rồi chạy, không cần tham công, phải biết rằng hải quân của giặc Oa đều được trang bị pháo đài, mặc dù đều là bom sắt, nhưng uy lực cũng không thể coi thường".

Sau đó Lãnh Thiên Minh nhìn về phía Đa Đoạt nói: "Quân Hắc Kỳ sẽ dựa vào thời giạn hẹn định với giặc Oa đúng giờ tập kết về hướng Bắc Lương, ta đã thông báo cho các quân đội cùng chúng ta diễn tốt vở kịch này".

"Rõ", Đa Đoạt đáp.

Lãnh Thiên Minh hít sâu một hơi rồi nói: "Trận chiến này nếu như có thể khiến giặc Oa trọng thương thì có thể mang lại thời gian dài hơn cho hải quân của chúng ta, sẽ có một ngày hải quân của chúng ta nhất định sẽ thống trị biển cả..."
Phía nam đảo Cao Ly, lúc này trên biển lớn mênh mông, mấy ngàn chiến thuyền xứ Phù Tang đang không ngừng di chuyển vận chuyển võ sĩ Phù Tang từ bản quốc tới Cao Ly, tổng chỉ huy hải quân là Thổ Chân Danh Phá, còn tổng chỉ huy lục quân là Đức Xuyên Nhất Hùng vừa mới từ bản quốc sang, chính là em trai ruột của Đức Xuyên Nhất Nam.


Một chiếc tàu chiến vô cùng lớn chậm rãi cập vào bến cảng, một người đàn ông có thể hình không giống với Đức Xuyên Nhất Nam bước xuống khỏi thuyền, Thổ Chân Danh Phá dẫn theo người đi tới, quỳ xuống đất.

"Tham kiến tướng quân Đức Xuyên Nhất Hùng".

Đức Xuyên Nhất Hùng liếc nhìn bọn họ một cái, gật đầu nói: "Tình hình đại quân tập kết thế nào rồi?"
Thổ Chân Danh Phá trả lời: "Thuộc quân từ mẫu quốc tới Cao Ly cộng lại tổng số người tham chiến đã tập kết ở Cao Ly vượt quá 50 vạn người, chiến dịch bắt đầu có thể hoàn thành vận chuyển 30 vạn binh lực trong vòng 10 ngày".

"Rất tốt, vậy tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu, ngày mai bắt đầu vận chuyển đợt quân đội đầu tiên đến bờ biển Ngũ Châu Đại Lương, tiến hành tập kết trên bờ, án binh bất động, đợi đại quân tập kết đủ 30 vạn người xong thì chính thức tiến hành chiếm lĩnh bốn nơi của Đại Lương bao gồm Hoàng Châu, Tứ Nghĩa, Trần Thành và Tiên Nhân Kiều, 20 vạn quân còn lại làm quân đội phòng ngự, đợi lệnh bất cứ lúc nào...", Đức Xuyên Nhất Hùng nói.

"Rõ".

Ngày 15 tháng 8.


Tết Trung Thu của trung nguyên, lúc này gần 3 ngàn các loại chiến thuyền trên biển lớn đang chạy trên biển, mỗi chiếc chiến thuyền đều đầy ắp lại người.

Bọn họ có người mặc áo giáp, có người mặc ki-mô-mô, ai ai cũng đều cầm loan đao đặc chế trong tay, vừa nhìn đã biết là những lão binh có kinh nghiệm chiến trường.

Ở trên bãi cát trải dài được núi lớn ngăn cách, vô số binh lính Phù Tang bắt đầu đổ bộ, ngoại trừ tiếng dẵm đạp xuống nước ra thì không có bất cứ động tĩnh nào khác.