Ngay sau đó lại có mấy chục chiếc chiến thuyền nữa xông vào, phía sau còn có rất nhiều chiến hạm nã pháo vào trong cửa cảng từ khoảng cách rất xa, mặc dù số lượng nhiều nhưng do khoảng cách quá xa nên lực tấn công của cầu sắt đã bị giảm sút mạnh, chỉ khiến chiến hạm xếp hàng đầu chịu tổn thất mà thôi.
Không bao lâu sau, hàng trăm chiếc tàu chiến của giặc Oa bị hủy diệt bắt đầu mắc cạn, diện tích rời bến càng lúc càng nhỏ, từng hàng chiến thuyền của địch bị dồn lại với nhau, căn bản không thể bắn trả.
Trình Khai Sơn thấy cơ hội đến rồi liền hô lớn: "Truyền lệnh các thuyền, nhắm bắn Đông Phong số một mang theo vào đội tàu của giặc Oa cho ta".
Advertisement
"Sưu...!sưu...!sưu"
Khi Thổ Chân Danh Phá đang lo lắng nghĩ cách làm thế nào để bao vây tiêu diệt kẻ địch trước mắt đây thì lại thấy trên trời có vô số pháo hoa rực cháy bay tới...!
"Đó...!đó là cái gì?"
"Oanh...!oanh..."
Đông Phong số một gây ra diện tích nổ rất lớn, bắt đầu nổ ở chính giữa đội chiến thuyền rậm rạp, sau khi lượng lớn hỏa dược tiếp xúc với chất liệu gỗ thì nhanh chóng bốc cháy lên...!
Rất nhanh giữa trung tâm đội chiến thuyền đông đúc của giặc Oa, vô số lửa lớn bắt đầu bốc lên, rất nhiều chiến thuyền xếp sát cạnh nhau bị cháy lan sang, khi lượt thứ hai thứ ba Đông Phong số một được bắn tới, Thổ Chân Danh Phá cuối cùng cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề...!
Nhìn thấy hỏa lực của đối phương vượt xa tưởng tượng của bản thân, hơn nữa cũng không hề phát động tấn công với đội quân trên bờ mà trực tiếp nhắm thẳng vào đội thuyền, lẽ nào...!
"Rút về sau, rút ra khỏi phạm vi tấn công hỏa lực của kẻ địch", Thổ Chân Danh Phá nhận ra được điểm không hay liền hô lớn lên.
Nhưng trên mặt biển đã chất đống lại lượng lớn chiến hạm bị đốt cháy và hủy diệt nên tốc độ rút lui cực kỳ chậm...!
Nhìn thấy đội tàu chiến của mình rút lui, chiến đội trong cửa cảng lại xông ra, không ngừng tấn công với chiến thuyền bị thương và rút quân trên mặt biển...!
Lượng lớn binh lính giặc Oa đến bên bờ biển quan sát trận chiến nhìn thấy tình hình đối chiến thì chửi bới...!
"Hải quân có biết đánh trận không vậy, chút tàu thuyền như vậy mà cũng không đánh lại được, đúng là nhục nhã!"
"Trời ơi! Hải quân lại rút lui về sau, đúng là mất mặt Thiên Hoàng"
"Vũ khí của đám người trung nguyên này sao lại lợi hại như vậy..."
Thổ Chân Danh Phá cả đời cũng chưa từng đánh qua trận nào bất lực như vậy, hắn ta chạy thì quân địch đuổi, hắn ta đuổi thì quân địch lại rút...
Nhận ra đã tổn thất gần nửa số thuyền chiến, Thổ Chân Danh Phá cuối cùng cũng hét lên: "Rời khỏi đây, chạy ra biển xa..."
Trên thuyền chính của Hắc Kỳ quân, thấy đám hải tặc liều lĩnh lao về biển sâu thì ngừng truy đuổi.
Hải Nương: “Trình đại ca, xem ra tên Thổ Chân Danh Phá cuối cùng đã phản ứng kịp, chúng ta có cần đuổi theo không”.
“Không cần, một nửa hạm đội giặc Oa bị tiêu diệt là tốt lắm rồi, phần lớn thuyền chiến chúng ta cũng đã hư tổn nặng nề, nếu giờ khai chiến, chúng ta sẽ không đánh lại”.
“Vậy rút lui ư?”
Trình Khai Sơn nhìn hạm đội bọn giặc Oa đã mất bóng, gật đầu: “Chuẩn bị rút lui”.