“Người tới nói rằng hắn là Lãnh công tử đến từ phương Bắc”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi đứng bật dậy, mừng rỡ nói: “Chẳng lẽ là Thiên Minh ca ca”.
Lưu Bất Đắc khẽ lắc đầu, nói: “Không thể nào, hiện tại hai nước đang giao chiến, với tư cách là chủ của Bắc Lương, sao hắn có thể đến vào lúc này được? Tuy nhiên, khách đã đến cửa rồi thì cũng nên mời vào”.
Advertisement
Chẳng mấy chốc, một thiếu niên đi vào.
“Lãnh Hàn ca ca, sao lại là huynh?”
Gặp được công chúa Hiên Vũ và Lưu Bất Đắc, Lãnh Hàn cũng kích động không thôi.
“Cổ Bách Vạn nói ông ta phát hiện ở đây có kẻ khả nghi, trong số đó có một cô gái khí chất bất phàm, ta đoán có thể là các ngươi.
Quả nhiên, trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng thì ta cũng đã tìm được các ngươi”.
“Không biết Lãnh công tử đến để làm gì?”, Lưu Bất Đắc hỏi.
“Là Đại Vương phái ta đến, trận chiến này vốn không phải ý muốn của ngài ấy, nhưng Hiên Vũ Khuyết đã huy động lực lượng của toàn bộ Đại Lương, hiển nhiên là muốn nuốt trọn Bắc Lương, Đại Vương bất đắc dĩ phải ứng chiến.
Sau khi thành Thiên Khải xảy ra chuyện, Đại Vương đã lệnh cho ta trà trộn vào thành, mục đích chính là tìm công chúa, đồng thời nghĩ cách giải quyết trận hạo kiếp này”.
Lưu Bất Đắc gật đầu nói: “Thế nhưng hiện tại, cục diện đã không thể khống chế được, muốn ngừng chiến nào có dễ như vậy.
Đại hoàng tử nắm giữ toàn bộ quân quyền Đại Lương, chúng ta đã không còn khả năng xoay chuyển càn khôn được nữa”.
“Không, hiện tại chúng ta vẫn còn một cơ hội”.
Lưu Bất Đắc tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn Lãnh Hàn và hỏi: “Lãnh công tử có ý gì?”
“Tống Khắc Long, tướng quân trấn giữ thành Biện Lương bị ban cho tội chết.
Mấy chục vạn quân thủ thành đã mất đi niềm tin đối với triều đình.
Nếu như thời điểm hiện tại, có người đứng ra công khai chuyện đại hoàng tử mưu phản, đồng thời có công chúa làm chứng, ta tin quân lính Biện Lương sẽ bỏ ác hướng thiện”.
Lưu Bất Đắc ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng làm vậy rất nguy hiểm, lỡ như quân thủ thành bắt giữ công chúa thì chẳng khác nào lão phu đã phụ lòng bệ hạ”.
“Lưu đại nhân, đây là cơ hội duy nhất.
Đợi đến giai đoạn sau của trận chiến, đôi bên không chết không thôi thì dù công chúa có đoạt được hoàng quyền cũng chỉ vô ích mà thôi”.
“Thế nhưng công chúa…”
Không đợi Lưu Bất Đắc nói hết câu, công chúa Hiên Vũ đã cắt ngang:
“Ta bằng lòng thử một lần, với tư cách là công chúa Đại Lương, sao ta có thể trốn tránh không dám ra mặt khi biết đã có nhiều người phải chết như vậy? Nếu ta làm thế, Đại Lương này có ta hay không cũng vậy thôi!”
“Công chúa…”
“Lưu đại nhân, ngươi không cần nói nữa, gần đây ta thường xuyên nhớ lại chuyện lúc trước.
Phụ vương luôn dạy ta rằng, nếu như ta không thể quyết định vận mệnh của đất nước thì chắc chắn sẽ bị người khác khống chế.
Lúc này đây, ta sẽ chọn cho mình một con đường vì phụ hoàng và toàn bộ Đại Lương”.
Cuối cùng, Lưu Bất Đắc cũng không nói gì thêm, ông ta nhìn công chúa Hiên Vũ, khẽ gật đầu.
Nước Phù Tang, đảo Bản Châu.
Đảo Bản Châu là hòn đảo lớn nhất nước Phù Tang, hiện tại, nơi đây đã có 50 vạn đại quân tập kết, tất cả tập trung ở hải cảng lớn nhất đảo Bản Châu – cảng Phú Sơn.
Lúc này, mấy ngàn tàu chiến không ngừng di chuyển qua lại giữa đảo Bản Châu và nước Cao Ly, mục đích chính là vận chuyển một lượng lớn quân sĩ đến Cao Ly chờ lệnh, chuẩn bị phát động công kích Đông Hải – Bắc Lương bất kỳ lúc nào”.
Chủ soái thống lĩnh đội quân này chính là chiến thần của Phù Tang – Quỷ Chi Bình Bát.