Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 282: 282




Một người tiến lên, nói: “Bạch tướng quân, đã điều tra ra, nước trong thành Cẩm Quang bị bỏ thuốc, không gây chết người, nhưng sẽ khiến người ta đi ngoài không ngừng”.

Người kia vừa nói xong, Bạch Đoàn liền cảm thấy bụng quặn lại…
Advertisement
“Báo, Bạch tướng quân…không hay rồi, lương thảo bị phục kích, tổn thất hơn nửa”.

Một tướng sĩ bên cạnh lên tiếng: “Tướng quân, không thể duy trì nữa, địch nhân hoàn toàn không chịu tiếp chiến, cứ thế này, chắc chắn phải rút lui, nếu muốn đánh, không bằng hãy tấn công từ bên Lịch Xuyên”.

Bạch Đoàn ôm bụng, cảm giác như sắp phát điên, quát: “Lui, truyền lệnh toàn quân, trời sáng lập tức rút quân”.

Ngày hôm sau, vừa bước ra ngoài trướng, đám binh sĩ liền không nhịn nổi buồn nôn, khắp nơi đều là bãi phóng uế, một mùi hôi thối nồng nặc trong không khí, tất cả đều không kiềm được ý nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây.

Khi quân của Bạch Đoàn đang đổi từ hậu quân sang tiền quân, bắt đầu rút lui, đột nhiên nhận được tin tức.


Tiền quân Đại Lương sắp sửa lui về chợt bị hai mươi vạn quân Bắc Lương tấn công, nhanh chóng bại trận.

Bạch Đoàn nhận tin, ngược lại rất đỗi vui mừng.

“Cuối cùng cũng đến, truyền quân lệnh, dừng lui quân, dựng trận tại đây, chuẩn bị ứng chiến”.

Hai quân đội ngăn cách bởi một sa mạc chuẩn bị khai chiến với nhau.

Trong đại trướng trung quân Đại Lương, Bạch Đoàn tập hợp tất cả đại tướng, bàn bạc kế hoạch tác chiến.

“Các vị, hiện giờ lương thực cạn kiệt, không thể cung ứng để tiếp tục chiến đấu, vậy nên chúng ta buộc phải đánh nhanh thắng nhanh, ngày mai khi trời sáng, ta phát động lệnh tấn công, mọi người hãy chia làm ba đường tiến công, xử trọn kẻ địch trong một lần”.


Ngày hôm sau, khi tiếng trống tiến công Đại Lương vang lên, gần hai mươi vạn đại quân xếp hàng đợi lệnh, còn phía Bắc Lương chỉ thấy hai vạn kỵ binh ứng chiến.

Kỵ binh Đại Lương tiến lên trước, bắt đầu đợt tiên phong, thế nhưng, kỵ binh Bắc Lương lại đột ngột quay ngựa bỏ chạy, đầu cũng không thèm ngoảnh lại…
Khi chúng xông vào doanh trận quân Bắc Lương, mới phát hiện đại doanh trống trơn, hơn chục vạn quân tiên phong đứng đần một chỗ, không hiểu gì.

“Đại nhân, Bắc Lương…quân đội Bắc Lương chạy rồi”, một binh sĩ hớt hải chạy vào báo cáo.

“Cái gì?”
Bạch Đoàn cảm thấy mình giống như thằng ngu, bị người ta quay mòng mòng, trong giây phút, nộ khí xông lên não, tức đến nỗi phun ra một ngụm máu…
Bắc Lương, thành Thanh Đảo.

Mấy ngàn chiến thuyền di chuyển trên biển, không gì ngăn cản nổi, thuận lợi cập bến cảng lớn nhất thành Thanh Đảo.

“Nhanh chóng xếp hàng, phát động tấn công”.