“Sao lại thế được? Không phải nói chiến sự ở Biện Lương đang rất kịch liệt sao? Sớm muộn gì Phù Tang cũng bị hủy trong tay đám vô dụng kia, lập tức tổ chức quân đội dàn hàng nghênh chiến, để đám người Bắc Lương này biết rõ sự lợi hại của chúng ta!”
Ban đêm, bên ngoài thành Thanh Đảo có vô số bó đuốc, phóng tầm mắt không nhìn thấy điểm cuối, Hắc Kỳ Quân đã bày trận hoàn tất.
“Mạc tướng quân, tổng binh lực của địch nhân có khoảng 40 vạn, chúng ta nên đánh thế nào?”
Advertisement
“Đánh thế nào à? Lần này phải đánh cho chúng một trận nhớ đời, để sau này, mỗi khi nghe thấy ba chữ Hắc Kỳ Quân, chúng phải són ra quần.
Không cần dùng bất kỳ chiến thuật nào cả, đội súng kíp sẵn sàng, còn nữa, Gatling do Thanh Châu vừa đưa đến cũng mang ra cho ta.
Nguyên tắc chỉ có một, bắn hết hỏa lực cho ta”.
Đội súng kíp lập tức dàn hàng, dùng hình thức phương trận để tiến lên phía trước.
Giữa mỗi một phương trận còn có hai cỗ xe đẩy, bên trên có bốn năm người cùng điều khiển một khẩu Gatling, bên dưới là mười mấy người hỗ trợ đẩy.
Mấy trăm khẩu pháo được bố trí ở tầm cao.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Quỷ Chi Bát Bình khinh thường mắng: “Một đám yếu ớt chỉ biết giả thần giả quỷ, truyền lệnh cho quân tiên phong công kích, né trách pháo của kẻ định, tập trung tấn công trung quân, chỉ cần đột phá phòng tuyến, pháo và súng kíp của bọn chúng sẽ mất đi tác dụng”.
Mười vạn giặc Oa hệt như một lũ sói đói, bắt đầu bước vào trận chiến đầu tiên tại Đông Hải.
Trái lại, tất cả binh sĩ của Hắc Kỳ Quân chỉ đứng quan sát mà không hề nhúc nhích.
“Vèo… ầm…”
Một quả pháo cực lớn nổ tung trên nên trời, lập tức, tất cả pháo được bắn ra đồng loạt.
Trong đêm, hỏa cầu bay vọt về phía đại quân giặc Oa, sau đó nổ tung thành từng mảnh, khiến vô số giặc Oa bị đánh bay.
Nhưng dường như bọn họ cũng quen thuộc với chiến thuật của Hắc Kỳ Quân, cho nên không hề dừng bước, thầm nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất để tiến công, chỉ có như vậy, vũ khí của quân địch mới mất đi tác dụng.
200m…
100m…
60m…
“Bắn ba lượt…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Ngay lập tức, vô số tia lửa xuất hiện trên chiến trường.
Giặc Oa đang tiến công dường như đụng phải một bức tường, bị súng kíp đánh bay ra ngoài…
“Đẩy toàn bộ pháo và xe bắn đá của chúng ta lên”, Quỷ Chi Bát Bình hô to.
Sở dĩ Quỷ Chi Bát Bình được xưng là chiến thần bởi vì hắn ta rất quyết đoán.
Trong suy nghĩ của hắn ta, chiến tranh là phải rèn sắt khi còn nóng, ai có thể giành được thắng lợi trong trận chiến đầu tiên thì kẻ đó có thể giành được chiến thắng.
Pháo và máy ném đá của giặc Oa nhanh chóng gia nhập chiến trường, tạo thành thương vong cực lớn cho Hắc Kỳ Quân, nhưng đến lúc này, đôi bên cũng đã giết đến đỏ mắt rồi, không có bên nào chịu lui về sau.
“Rầm rầm rầm… rầm rầm rầm…”
Tuy nhiên, rõ ràng là giặc Oa đã đánh giá thấp uy lực của vũ khí nóng.
Càng xông đến gần, uy lực của súng kíp càng lớn, chỉ còn vài bước nữa là có thể tiếp cận, nhưng trong nháy mắt, vô số giặc Oa đã ngã xuống bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Các phương trận duy trì đội hình, xạ kích tốc độ cao”.
Tuy phía Hắc Kỳ Quân thỉnh thoảng cũng có người trúng tên ngã xuống, nhưng bọn họ hiểu rõ ưu thế của mình chính là giữ vững trận hình, cho nên không ai dám di chuyển.
Quỷ Chi Bát Bình đứng ở đằng xa, chứng kiến cảnh tượng khiến hắn ta nhớ mãi không quên.
Gần mười vạn dũng sĩ Phù Tang dũng mãnh, không sợ chết đã bị thanh lý hơn phân nửa hệt như quét rác, trong khi còn chưa kịp chạm đến chiến tuyến của quân địch.