Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 296: 296




Vì đứng quá gần, bọn họ còn chưa kịp hét lên đã trúng đạn mà chết, phần bụng của người đứng đầu tiên thậm chí bị bắn nát, nội tạng văng ra ngoài.

Đức Xuyên Nhất Nam trợn mắt quan sát, là một người đánh trận cả đời, mắt nhìn vũ khí của hắn ta vượt xa người thường.

Advertisement
“Không ngờ có loại súng như này tồn tại, lẽ nào Thiên Chiếu Đại Gia không muốn chúng ta chiếm lĩnh Trung Nguyên”.

“Tướng quân, dũng khí võ sĩ Phù Tang chúng ta không ai sánh bằng, xin ngài đừng nhụt chí, chỉ cần chúng ta bày tỏ thiện ý với Bắc Lương, dốc sức phát triển vũ khí, đợi lúc vũ khí đuổi kịp Bắc Lương, là có thể tiêu diệt chúng”.

Đức Xuyên Nhất Nam im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Lập tức phái sứ thần tới Bắc Lương, xin lỗi bọn chúng, nói chúng ta nguyện ý bồi thường tất cả tổn thất cuộc chiến tranh vừa rồi”.

“Phái thật nhiều gián điệp tới Đông Hải, tìm mọi cách lấy trộm sơ đồ chế tạo vũ khí và tài liệu liên quan của Bắc Lương, phát động toàn nước quyên góp sắt và vũ khí cho Mạc Phủ để chế tạo hỏa khí”.

“Vâng”.


Mẫu thân Quản Cùng mấy ngày nay thân thể khó chịu, vì vậy hắn ta thường về nhà thăm hỏi, hôm nay, trên đường trở về, hắn ta bắt gặp người dân trong thôn, tất cả mọi người đều thay đổi thái độ, vừa gặp liền lũ lượt hành lễ.

“Nhị cữu, không được, cữu mau đứng dậy đi”.

“Quản Cùng à, hiện giờ cháu là đại thần nội các Bắc Lương, nghe nói không kém gì tể tướng, thật không ngờ nhà họ Quản lại xuất hiện một nhân tài như vậy”.

“Nhị cữu, cháu được đại vương hậu đãi, không có gì tài giỏi đâu”.

“Được rồi, cháu mau về nhà đi, sức khỏe mẹ cháu ngày càng kém, cháu cũng không thể chỉ lo đại sự triều đình chứ”.

“Cháu hiểu mà, lần này cháu về để đưa mẫu thân vào đô thành, nhân tiện dưỡng bệnh, điều kiện ở đó cũng tốt hơn chút”.

“Vậy thì tốt”.


Khi vào nhà, mẫu thân Quản Cùng đang một mình chống nạng làm cơm, Quản Cùng vội vàng chạy tới.

“Mẹ, cùng con chuyển đến đô thành sống đi”.

Thấy con trai trở về, Quản Mẫu không nén nổi vui mừng, khẽ đưa tay lên vuốt má hắn ta: “Con trai, mẹ không đi nữa, con cần làm đại sự, không thể để bản thân ảnh hưởng đến con, tối qua mẹ đã mơ thấy cha con, ông ấy nói rằng sau này con sẽ làm quan lớn, mẹ vui lắm”.

“Mẹ, một mình mẹ ở đây, con không thể yên tâm, nếu mẹ thực sự không đi, con sẽ tìm cho mẹ một hạ nhân, thế nào ạ?”
“Không phải nói rồi ư, bách tính chúng ta đâu dư giả đến vậy, mẹ hiểu rõ tình hình mình hiện giờ, có thể thấy con công thành danh toại là mãn nguyện rồi”.

“Mẹ…”
“Quản Nhi, nghe mẹ, đại vương xem trọng chúng ta, chúng ta phải dốc sức vì triều đình, ở tuổi mẹ mà nói, đã không còn mưu cầu nữa, điều quan trọng nhất là con có thể một đời bình an thuận lợi, sau đó tìm một mối hôn sự tốt, sinh đứa nhóc kháu khỉnh, như vậy, cho dù mẹ có chết, ở dưới suối vàng cũng sẽ mỉm cười”.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, mẹ nhất định sẽ trường thọ trăm tuổi”.

Quản Mẫu mỉm cười: “Được…được, chỉ cần con sống tốt, mẹ nhất định sẽ trường thọ trăm tuổi”.