Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 370: 370




Các ngươi dưới sự dẫn dắt của chiến thần, dùng sự phẫn nộ của thiên thần để trừng phạt những ngoại tộc đó, đặt chân lên lãnh thổ của chúng, khiến chúng vĩnh viễn không dám quay lại, trả lại gấp 10 lần 100 lần những tội lỗi mà chúng đã phạm phải, cho chúng biết kẻ phạm tội với Hoa Hạ ta, dù xa cũng phải giết".

"Kẻ phạm tội với Hoa Hạ ta, dù xa cũng phải giết".

Cùng với tiếng hổ gầm vang lớn, tất cả đại quân xuất chinh đều đồng thanh hô lớn.

Advertisement
Sau đó Đa Đoạt bước lên đài cao, nói với đại quân: "Kẻ địch ngây thơ cho rằng quân Hắc Kỳ của Hoa Hạ ta chỉ có 20 vạn, lần này sẽ cho chúng biết, Hoa Hạ ta ai ai cũng là quân Hắc Kỳ, máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết..."
"Máu ta chưa cạn...!chiến ý chưa chết..."
"Máu ta chưa cạn...!chiến ý chưa chết..."
"Xuất phát..."
Mấy chục vạn đại quân bắt đầu xếp hàng đi về phương Bắc, các tập đoàn quân lần lượt xuất phát dựa trên kế hoạch đã định, thành trì ven đường cũng bắt đầu khẩn trương chuẩn bị, lương thảo các nơi cũng không ngừng được vận chuyển lên phía Bắc.


Mỗi khi vào những lúc thế này luôn là thời điểm bận rộn nhất của hậu cần quân Hắc Kỳ, hậu cần quân Hắc Kỳ hiện tại cũng không còn chỉ là ngàn chiếc xe ngựa như hồi còn ở Sơn Đông nữa, gần như đều đã có mặt tại khắp các thành trì, ước chừng gần vạn chiếc xe ngựa, đã trở thành tuyến đường sinh mệnh của cả Hoa Hạ rồi.

Cổ Bách Vạn thân là phú ông số một Hoa Hạ hiện nay giờ cũng là lúc vui vẻ nhất, mỗi khi chiến tranh đến đều sẽ thu thập lượng lớn vật tư, ông ta có thể kiếm bộn rồi.

Thành Biện Lương, phủ đệ Cổ Bách Vạn.

"Lão gia...!lão gia, có thư của người ạ".

"Thư của ai?"
"Thành Thiên Khải".

"Thành Thiên Khải?"
Cổ Bách Vạn tò mò mở ra xem, khi nhìn thấy mấy chữ vô cùng thê thảm trên thư thì lập tức sụp đổ.


"Mẹ ơi, đây không phải chữ viết tay của Thất...!hoàng thượng sao?"
Nội dung trong thư rất đơn giản:
"Cổ lão gia, đến hoàng cung Thiên Khải của ta nói chuyện, trẫm mời ông uống trà, lâu như vậy không được gặp bạn cũ, ta nhớ ông rồi".

Mồ hôi trên trán Cổ Bách Vạn không kiềm chế được chảy ra, nhớ ta ư? Việc này sao có thể chứ? Nhưng mình cũng không phạm tội gì, hoàng thượng có lẽ không phải muốn làm gì mình đâu nhỉ, bằng không việc gì phải viết thư thế này...!
"Lão gia, làm thế nào đây ạ?", nô bộc bên cạnh hỏi.

"Phí lời...!còn thế nào được nữa, mau chuẩn bị xe đến thành Thiên Khải".

Cổ Bách Vạn cũng không lạ lẫm gì thành Thiên Khải, tổng bộ mấy cái thương hội của ông ta chính là đặt ở đây, nhưng hoàng cung Thiên Khải đó vẫn là cấm địa, con buôn như ông ta không có chiếu lệnh thì cả đời này cũng không thể vào được.

Thành Thiên Khải hiện nay tương đối phồn hoa hơn trước, đặc biệt là sau khi công sở Liêm Chính đi sâu vào lòng dân.

Quản Cùng hiện tại có thể nói là người bận rộn nhất Hoa Hạ này, mỗi ngày báo án đều từ các nơi trên toàn quốc, nhưng đồng thời cũng đổi lại được sự kỳ vọng và hy vọng của bách tính đối với cuộc sống tương lai.

Ngày hôm sau vừa đến thành Thiên Khải, Cổ Bách Vạn liền tới hoàng cung, binh lính thủ thành đã nhận được tin tức nên dẫn Cổ Bách Vạn tới hoa viên trong hoàng cung.