Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 406: 406




“Đúng, đợi thu hồi lại được đảo Di Châu, ta sẽ cho quân tiến công vương triều Ba Nhĩ Đồ để bọn chúng trả giá gấp mười, gấp trăm lần cho hành động sai trái của mình, đồng thời có thể giải cứu người dân Di Châu bị bán đi.

Đây cũng chính là yêu cầu của hoàng thượng với toàn bộ binh sĩ Hoa Hạ.

Kẻ nào dám động đến sự uy nghiêm của Hoa Hạ, xa đến mấy cũng đánh”.

“Kẻ động đến sự uy nghiêm của Hoa Hạ, khoảng cách cỡ nào cũng đánh!”
La Trung vừa lẩm bẩm, vừa kích động nói: “Nếu thực sự có ngày ấy, đại nhân có thể dẫn ta theo chứ, ta muốn báo thù cho những huynh đệ và bách tính đã bỏ mạng”.

Advertisement
Ánh mắt La Trung xuất hiện sự tức giận trước nay chưa từng có.

Hắn chỉ mong triều đình sẽ đưa người tới cứu mình, đó đã là mong ước xa xỉ nhất rồi.

Còn chuyện tấn công vào đất liền của quân địch là điều mà hắn chẳng dám nghĩ tới.


Nhưng khi tia hy vọng ấy thắp lên, tất cả mọi người đều hừng hực ý chí chiến đấu.

“La tướng quân yên tâm, nếu ngày ấy tới, lão Trình này sẽ đưa tướng quân đi cùng, huynh đệ chúng ta cùng nhau san bằng vương triều Ba Nhĩ Đồ”.

Lưu Bất Đắc hỏi: “Trình tướng quân có chủ ý gì?”
Trình Khai Sơn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Quân đội người Ba Nhĩ Đồ không đáng ngại, chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng chính là hạm đội, chỉ cần hạm đội bị tiêu diệt, vậy vương triều Ba Nhĩ Đồ sẽ như rùa nhốt trong bình”.

“Cho nên ta hy vọng La tướng quân có thể phối hợp với bọn ta, phát động tấn công Ba Nhĩ Đồ, thu hút hạm đội tới cứu viện, chỉ cần hạm đội bọn chúng xuất chiến, phần còn lại cứ giao cho ta”.

La Trung gật đầu: “Trình tướng quân yên tâm, bọn ta nhất định không nhục mệnh…”
Đảo Di Châu, phủ tổng đốc.

Mạc Nhĩ vừa vung roi quất mạnh vào mấy nữ nhân, vừa hưng phấn cười lớn: “Sướng hay không? Hả…nói đi, sướng hay không?”
Những nữ nhân bị đánh không có nổi mảnh vải che thân, trên người chằng chịt vết roi và máu, mắt mày hoảng sợ, nhưng chỉ có thể nén lệ gượng cười.

“Nhớ kĩ, lúc ăn không được dùng tay, phải dùng miệng như một con chó vậy, ai dám dùng tay cầm đồ ăn, ta sẽ chặt đứt tay kẻ đó…”

Đám nữ nhân bị nhốt trong hàng chục chiếc lồng xung quanh sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, không dám nói tiếng nào.

“Thân vương, xảy ra chuyện rồi…”
Một thị tùng chạy vào.

“Nói”.

“Phản quân lại đánh lén thành trì chúng ta”.

Mạc Nhĩ mất kiên nhẫn quát: “Đám chuột chết tiệt, thật đáng ghét, bình thường trốn chui trốn lủi, thỉnh thoảng lại chạy ra gây chuyện, phái binh tiêu diệt chúng ngay lập tức, đừng làm phiền ta”.

“Tướng quân, lần này không giống trước, quân địch hơn bốn vạn, có cả rất nhiều bách tính gia nhập, nếu không nhanh chóng khống chế, e là sẽ xảy ra chuyện lớn”.

“Cái gì? Có nhiều phản quân vậy ư, xem ra bọn chúng muốn cá chết lưới rách! Ha ha…vậy càng tốt, truyền tin cho hạm đội nhanh chóng đến cứu viện, lần này phải diệt tận gốc đám cỏ dại”.

“Vâng”.

Trên vùng biển xa xôi, mười mấy chiếc tàu buôn từ từ tiến về phương tây.