Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 596: 596




“Ồ, mời Đa tướng quân nói”.

“Người Tây Dương đốt phá, giết chóc, làm đủ việc ác trên lãnh thổ quý quốc, nghe nói chúng đã giết hơn ba bốn trăm vạn người, các ngươi không hận ư?”
Advertisement
Bổn Trác Danh đanh mặt, nghiến răng nói: “Ngu ngốc…đám người Tây Dương đáng chết, ta hận không thể nhai sống bọn chúng”.

“Vậy ngươi có muốn báo thù?”
“Đương nhiên muốn, nhưng hỏa lực liên quân phương tây quá mạnh, chiến hạm tân tiến gấp mười lần chúng ta, báo thù nào có dễ?”
Đa Đoạt cười nói: “Nếu chúng đã chạy đến Phù Tang, phá cửa nhà các ngươi, vậy sao các ngươi không đến nhà đập nồi của chúng?"
“Là thế nào?”
“Rất đơn giản, hiện giờ chủ lực hạm đội liên quân đều ở Phù Tang, phòng thủ nước nhà chắc chắn yếu ớt, đã là nam nhi, phải nhân cơ hội này xâm nhập nhà chúng, lúc đó muốn làm gì thì làm, ăn gì uống gì, không phải thoả sức ư?”

“Ý ngài là, ăn miếng trả miếng, trực tiếp tiến công quê nhà liên quân?”
“Đúng vậy, dù sao các ngươi cũng chẳng còn chỗ để về, tới đó tốt hơn đợi chết ở đây”.

Bổn Trác Danh trầm tư một lúc rồi nói: “Nhưng hạm đội của chúng ta hiện giờ chỉ chở nhiều nhất mười năm vạn người một lần, di chuyển qua lại sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề”.

“Ai dà…ngươi nghĩ vậy là không được, bách tính ngươi bị giết sạch rồi, ngươi còn muốn quay lại? Cho dù chết ở đó cũng tốt hơn chết đói, hoàng thượng ta quan tâm toàn dân thiên hạ, thực sự không chấp nhận những hành động vô sỉ của liên quân, vậy nên hạm đội Hoa Hạ cũng sẽ giúp đỡ các ngươi vận chuyển người”.

Bổn Trác Danh khó hiểu nhìn Đa Đoạt: “Vậy điều kiện của quý quốc là gì?”
“Tất nhiên phải có điều kiện, thứ nhất, sau khi đưa các ngươi đến phương tây, hạm đội của các ngươi sẽ trở thành tài sản Hoa Hạ, thứ hai, Cao Ly chắc chắn thuộc về Hoa Hạ, thứ ba, cống nạp hai ngàn mỹ nữ Phù Tang, thứ tư, bồi thường năm trăm vạn lượng vàng”.

Bổn Trác Danh trợn mắt kinh ngạc, năm trăm vạn lượng, Phù Tang hoàn toàn không lấy đâu ra số tiền đó.


Thấy vẻ mặt bàng hoàng của hắn ta, Đa Đoạt nói tiếp: “Đừng lo, hoàng thượng không phải người vô lý, các ngươi có bao nhiêu vàng thì nộp bấy nhiêu, số còn lại ghi giấy nợ là được”.

Ghi nợ? Có thể làm trò này?
“Đa tướng quân, chuyện trọng đại, ta phải hỏi ý kiến Đức Xuyên tướng quân, khi nào ngài ấy trả lời, ta lập tức báo lại, mong ngài thông cảm”.

“Được, vậy ngươi nhanh lên, nếu không các ngươi chết đói hết, ta không chịu trách nhiệm”.

Sau khi Bổn Trác Danh rời khỏi, Kì Hoành mới lên tiếng: “Đa tướng quân, giấy nợ đáng tin không? Bọn chúng liệu có công nhận?”
“Đương nhiên là không, nhưng chúng ta phải bày tỏ chút thành ý, như vậy người Phù Tang mới tin ta muốn nghị hòa, lấy được bao nhiêu thì lấy, không phải vẫn còn hai ngàn mỹ nữ à”.

“Hi hi…hoàng thượng cần nhiều mỹ nữ như vậy làm gì nhỉ?”
Đa Đoạt liếc mắt: “Cho ngươi được không…”