Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 712: 712




"Mặc kệ bọn chúng, truyền lệnh đại quân toàn lực chi viện thành Ngọc Long, không thể mất thành Ngọc Long được, tâm huyết và tài phú mấy đời của Hoa Lạt Tử Mô ta đều nằm ở đó cả".

"Báo...!khả hãn, cửa khẩu phía trước xuất hiện lượng lớn quân địch".

"Cái gì? Là người Trung Nguyên sao?"
Advertisement
"Không phải, là người La Sát".

"Người La Sát? Ha ha...!nực cười, Hoa Lạt Tử Mô ta từ khi nào lại trầm luân đến mức độ bất cứ ai cũng có thể giẫm đạp thế này".

"Khả hãn, phải làm thế nào đây, bọn chúng đã chặn đường chi viện thành Ngọc Long cuối cùng rồi, hay chúng ta đổi đường khác đi? Dù sao bảo tồn thực lực mới là việc quan trọng nhất..."
"Còn có thể đi đâu nữa? Nếu như bị chặn lần nữa thì sao? Đám người La Sát này có bao nhiêu binh lực?"
"Khoảng 30 vạn người".


"Mẹ kiếp, truyền lệnh hậu quân chặn người Khoa Nhĩ Mạn lại, tiền quân nhanh chóng phát động tấn công với người La Sát, bắt buộc phải mau chóng tiêu diệt bọn chúng".

Trong đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.

"Vương gia, người Trung Nguyên gửi thư tới, bên đó sắp giao chiến rồi, bảo chúng ta ngừng rút lui, toàn lực tấn công".

Hốt Giác thở dài một hơi.

"Hiện nay đã không còn đường lui nữa rồi, bất kể tương lai thế nào cũng chỉ có thể lựa chọn đối mặt thôi, chúng ta là hy vọng và tự tôn cuối cùng của Khoa Nhĩ Mạn, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, truyền lệnh đại quân phát động tấn công với người Hoa Lạt Tử Mô".

Chiến tranh thảo nguyên Tây Âu xảy ra gần một năm cuối cùng đã đến trận chiến cuối cùng.

"Tùng...!tùng...!tùng..."
"Vù...!vù...!vù..."
Trên chiến trường phía đông, kỵ binh Khoa Nhĩ Mạn dẫn đầu tấn công, phóng mắt ra nhìn trên thảo nguyên vô tận, hai bên không còn sự bảo hộ của thành trì nữa mà chỉ còn lại tấn công và chém giết đơn thuần...!

Hơn 10 vạn kỵ binh phi nước đại tựa như một mảng đại dương mênh mông cuồn cuồn mà tới, sau đó kỵ binh của Hoa Lạt Tử Mô cũng phát động tấn công, hai màu chiến phục trắng đen phân thành hai thái cực trên khắp thảo nguyên, tựa như một bức tranh phong cảnh thiên nhiên tráng lệ vậy...!
"Vù...!giết..."
"Giết sạch đám người Hoa Lạt Tử Mô đê tiện này đi..."
"Xông lên...!không được dừng lại..."
Vô số chiến mã nháy mắt đan xen, chiến phục hai màu trắng đen xen lẫn vào nhau, lượng lớn kỵ binh bị mã tấu chém ngã xuống đất, sau một đợt tấn công, kỵ binh dẫn đội phía trước gần như không còn một ai sống sót.

Rất nhanh chiến mã hai bên đã dừng chạy, đều tự quay đầu lại rồi bắt đầu đợt tấn công mới...!
"Kỵ binh...!tấn công..."
"Giết..."
Lý Thành tới quan sát trận chiến đứng trên khinh khí cầu nhìn mấy chục vạn kỵ binh chém giết, trong lòng cũng chấn động không thôi.

"Có lẽ đây mới là thực lực thật sự của người thảo nguyên, nếu như không phải do Đa tướng quân bỉ ổi vô liêm sỉ...!không là đa mưu túc trí thì muốn hạ được thảo nguyên này không hề dễ dàng".

"Lý tướng quân, ngài nhìn chiến mã trên thảo nguyên này, con nào cũng cao lớn, dũng mãnh có lực, hơn nữa tốc độ tấn công cực nhanh, không hổ là chiến mã ưu tú nhất trên thế giới".

"Ừ, yên tâm...!sắp đều là của chúng ta rồi".