Một đám tướng lĩnh chinh chiến ở phía Tây đã lên khinh khí cầu, quay về thành Thiên Khải, lúc này khắp nơi trong thành Thiên Khải đều là tiếng hô hoán vui mừng, đèn đuốc ở cả thành đều sáng rực, khắp nơi nhảy múa tưng bừng để chúc mừng Hắc Kỳ quân quay về, từng phong lệnh giải thưởng của thư viện được phát xuống…
Mấy cuộc chiến tranh với ngoại tộc khiến người dân trên mảnh đất này ôm chặt lấy nhau, không phân biệt ai với ai.
Lãnh Thiên Minh đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung Thiên Khải, nhìn xuống toàn thành trì, trong lòng cũng cảm thấy cảm khái.
Advertisement
“Tốt lắm… có lẽ đây chính là giá trị của sự tồn tại nhỉ”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi đi đến.
“Bệ hạ… có lạnh không?”
Lãnh Thiên Minh ôm lấy Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Lúc không có người thì vẫn nên gọi ta là Thiên Minh ca đi, hiệp khách thành Thiên Khải của ta – Giang Tiểu Bạch…”
“Ừm… Thiên Minh ca… vậy khi nào chàng mới dẫn ta ra ngoài chơi?”
“Chuyện này… hẳn là sắp rồi…”
Trên đại điện ở thành Thiên Khải.
Đa Đoạt đã đến hoàng cung tham gia triệu nghị từ sớm, lúc này đã có không ít người đến.
“Ôi… Đa tướng quân, một năm không gặp, tinh thần của ông vẫn rất tốt nhỉ…”
“Chào Đa tướng quân, nghe nói lần chinh chiến phía Tây này thu hoạch không ít à…”
“Bái kiến Đa tướng quân…”
Lúc này Tân Cửu cũng nhìn thấy Đa Đoạt, mỉm cười đi đến.
“Đa tướng quân, em dâu rất xinh đẹp nha, hôm nào ta cũng phải tìm một người tộc La Sát về làm vợ mới được”.
Đa Đoạt cười nói: “Bằng bản lĩnh của ngươi à, nằm mơ cũng không thấy…”
“A… ngươi…”
“Ha ha ha…”
Mọi người đều bật cười thành tiếng.
“Hoàng thượng giá đáo…”
Lãnh Thiên Minh bước vào đại điện, sau khi mọi người quỳ xuống hành lễ, Lãnh Thiên Minh nói.
“Lần này Đa tướng quân dẫn quân chinh chiến phía Tây, cống hiến công sức cho Hoa Hạ chúng ta, ông muốn được thưởng gì?”
“Bẩm hoàng thượng, hiện giờ thần không thiếu thứ gì, cũng không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần vẫn có thể dẫn binh đi chinh chiến bốn phương vì hoàng thượng đã là phần thưởng lớn nhất với thần rồi”.