Mặc dù có đội khiên thủ che chắn, nhưng dưới sự công kích không ngừng của hỏa tiễn, binh sĩ vương triều Khổng Tước hoàn toàn không có khả năng tấn công, chỉ có thể lùi về phòng bị, núp kín sau khiên chắn, nhưng dù vậy, vẫn có lượng lớn binh sĩ bị hỏa tiễn bắn trúng…
"É..éee..."
Advertisement
Đột nhiên, một tiếng kêu lớn vang lên, một đoàn voi hàng trăm con lao về phía đội hỏa tiễn Phù Tang, trên thân mỗi con voi có một cái bệ đơn sơ, trên mỗi cái bệ có bốn, năm binh sĩ đeo nỏ.
“Xông tới…”
Đàn voi lao về phía quân đội Phù Tang với tốc độ kinh hoàng, Phù Tang hoàn toàn không kịp phản ứng, mặc dù tiếng súng nổ khiến chúng dao động, nhưng đa số con voi vẫn điên cuồng lao lên.
“Pằng…pằng…pằng…”
Vô số voi găm đầy đạn trên thân, đổ rầm xuống, tạo ra chấn động cực lớn, nhưng những con voi không bị bắn và chỉ trúng vài viên đạn tuyệt nhiên không hề dừng bước, thoáng chốc đã lao tới trận địa người Phù Tang.
“Á…”
“Đám voi chết dẫm…”
“Bắn đi…bắn chết đám voi đó…”
“Pằng…pằng…pằng…”
“Phập…phập…phập…”
Hỏa tiễn và cung thủ trao đổi cùng lúc, tiền tuyến Phù Tang trở nên hỗn loạn.
“Tướng quân, đàn voi đã phá vỡ phòng tuyến, hiện giờ trận địa hỗn loạn, phải nhanh chóng rút lui, nếu không chúng ta sẽ tổn thất lớn”.
“Để hai vạn người quân đoàn số một bọc hậu, những quân đoàn khác lập tức rút lui”.
“Rõ…”
Các binh sĩ Phù Tang nhanh chóng rút khỏi chiến trường, chỉ còn lại số ít cản địch.
Đột nhiên, ánh mắt Thổ Chân Danh Phá trở nên ác độc: “Cho pháo binh nhắm chuẩn đàn voi, chúng ta buộc phải tiêu diệt chúng”.
“Tướng quân…người của chúng ta…”
“Câm mồm…tấn công…”
“Đùng…đùng…đoàng…”
Đoàn voi đã tiến vào tầm bắn, khi các binh sĩ Khổng Tước đang hỗn chiến với đội hỏa tiễn của Phù Tang thì hỏa pháo bỗng đánh tới, nổ tan xác cả voi lẫn người, rất nhiều con voi bị hoảng sợ chạy loạn, dẫm đạp lên binh sĩ, hầu như không một ai sống sót…
Đa Đoạt ngồi trên Tinh Thần số một, nhanh chóng cập bến biên giới phía bắc, khinh khí cầu khổng lồ trực tiếp đáp xuống cổng thành, hàng ngàn binh sĩ Hắc Kỳ quân đã đợi sẵn ở đây, lập tức vây quanh Đa Đoạt.