Đúng lúc này, tiếng triệu đến cao vang vang lên, mọi người trong đại điện lập tức đứng dậy xếp hàng, cứ như biến thành người khác.
Lãnh Thiên Minh mặc một bộ long bào được đặc chế riêng, vô cùng uy vũ, sau khi bao nhiêu năm, ánh mắt hắn cũng tràn ngập sát khí.
“Ngô hoàng vạn tuế… vạn tuế vạn vạn tuế…”
“Bình thân…”
Advertisement
Y Lệ Sa Bạch ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cũng được nhìn thấy đế vương vĩ đại nhất của lịch sử Trung Nguyên trong truyền thuyết, hoàn toàn không giống như mình tưởng tượng, người này chẳng phải là một tên mặt trắng thôi sao? Còn Lãnh Thiên Minh cũng đã thấy mười hai sứ thần của các nước đứng ở cửa đại điện…
“Mấy người này là ai?”
Lúc này mọi người mới quay đầu lại nhìn.
“Hoàng thượng… không biết ã… đám người phương Tây sao vào được đây, vừa rồi chúng ta cứ mãi nói chuyện không để ý”.
“Ôi trời… đây không phải là thích khách đó chứ… người đâu…”
Sứ thần mười hai nước đều dẫn theo phiên dịch đi theo, nghe họ nói chuyện với nhau như thế, cơ mặt cũng co giật liên hồi…
Đúng lúc này Tân Cửu bước đến.
“Ối… đây chẳng phải là công tước Áo Nhĩ Lương sao… Còn có tướng quân Đặng Ni Từ… Thân vương Tô Đan, thất lễ rồi, sao các vị chạy đến đây mà không thông báo”.
“Là thị vệ của các ngươi dẫn bọn đến thẳng nơi này”.
“Là sai sót của chúng ta! Nãy giờ chỉ chuyên tâm nói chuyện không để ý đến các ngươi, mời vào trong… mời vào trong”.
Sứ thần mười hai nước không vui bước vào trong đại điện.
“Bái kiến hoàng đế bệ hạ nước Hoa Hạ…”
Lãnh Thiên Minh nhìn mấy chục người này, thầm nhớ lại trong ký ức đời sau của mình, chính đám khốn nạn này đã đi khắp nơi nhắm vào Tổ quốc của mình, đám này toàn kiểu bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, nếu không phải là vì hiện giờ khả năng của mình vẫn chưa đủ thì đã gom chúng lại vào chung một nồi hầm từ lâu rồi…
“Các vị sứ thần đã lặn lội đường xa đến đây, chúng ta rất chào mừng! Theo ta được biết mười hai nước ở đây là các quốc lớn mạnh nhất ở cả thế giới phương Tây, ta rất tò mò là động lực nào đã thúc đẩy các vị có thể bất chấp việc mộ tổ tiên bị đào, đất đai bị cướp, hạm đội bị phá hủy như thế?”
Mấy lời này đang nói đến Đức Ý Chí và Pháp Lan Tây, vì mối bất hòa lâu năm với Đức Ý Chí mà khi đánh nhau, Pháp Lan Tây đã đào bới một tổ tiên của nhà hoàng đế Đức Ý Chí, vì chuyện này mà hoàng đế Đức Ý Chí tức đến mức méo miệng, còn phần đất bị chiếm càng không cần nói, giữa mười hai nước có thể có không ít những trận chiến vì tranh giành thuộc địa ở nước ngoài, còn thêm cả vụ hạm đội bất khả chiến bại của họ tung hoành hống hách, không có đất nước nào là chưa từng bị bắt nạt.
Y Lệ Sa Bạch ngạc nhiên nhìn Lãnh Thiên Minh, người thanh niên này trông có vẻ nho nhã dịu dàng, nhưng vừa mở miệng là toàn những lời sắc bén.
Thân vương Tô Đan nói: “Không ngờ hoàng đế bệ hạ lại có hứng thú với chuyện ở thế giới phương Tây như thế, chẳng lẽ lúc nào ngài cũng để ý đến nơi đó sao?”
“Ông già này… à không… ngươi là ai?”
Khóe môi thân vương Tô Đan khẽ giật nói: “Ta là Thân vương Tô Đan của Đại Bất Liệt Điên, là chú của nữ vương điện hạ”.
“Ồ… nghe nói cháu gái của ngươi rất xinh đẹp, thật sao?”
Lúc này đây thân vương Tô Đan sửng sốt, có đánh chết ông ta cũng không ngờ Lãnh Thiên Minh lại hỏi vấn đề này, mình trả lời thì không thích hợp, không trả lời cũng chẳng ổn, bất lực nhìn Y Lệ Sa Bạch bên cạnh.
Y Lệ Sa Bạch lại rất bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu.
“Nữ vương điện hạ của bọn ta quả thật rất đẹp”.
“Vậy nàng ta đã hứa hôn chưa? Có đối tượng chưa?”
Thân vương Tô Đan không nói gì nữa, nhưng lại thầm mắng, lẽ nào đầu óc tên hoàng đế Hoa Hạ này có vấn đề? Mẹ kiếp, nói cái gì vậy chứ?”