Đảo Tư Khoan không quá lớn, quân đội Hoa Lạt Tử Mô trên đảo cũng chưa đầy hai ngàn người, đối diện với làn sóng tấn công của hàng trăm chiến hạm, họ không có khả năng phản pháo, binh sĩ trên đảo nhanh chóng bỏ khí giới đầu hàng.
Trình Khai Sơn nghênh ngang bước lên đảo, miệng còn oang oang.
“Mẹ kiếp, tìm cái thằng chó chết kia hơn một tháng trời, lỡ mất bao nhiêu đại sự.
Không biết Hải nương ở nhà có nhớ ta không”.
“Tướng quân, bắt được Ma Kha Mạt rồi…”
Advertisement
Vài tên binh sĩ áp giải Ma Kha Mạt đang ủ rũ bước tới.
“Ngươi chính là Ma Kha Mạt?”
“Ta chính là quốc vương Ma Kha Mạt vĩ đại nhất của đế quốc Hoa Lạt Tử Mô, đám Trung Nguyên vô liêm sỉ như chúng mày, muốn giết cứ giết, khỏi cần nhiều lời…”
“Ôi chao… ngươi vẫn còn như thế nữa à, nói cho ngươi biết, ta không phải Đa Đoạt hở ra là đòi giết người đâu, Trình Khai Sơn ta là người ngay thẳng”.
Ma Kha Mạt mờ mịt: “Thế ngươi muốn thế nào?”
“Ta thích khiến người khác sống không bằng chết… Ngươi hại ta không thể ở nhà chăm sóc Hải nương đang mang thai, vậy thì ta phải cảm ơn ngươi cho đàng hoàng rồi”.
“Ngươi… đám người Trung Nguyên các ngươi toàn là súc sinh…”
“Thế hả? Thế thì ta không thể để ngươi thất vọng được, người đâu, nhốt quốc vương vĩ đại này vào nơm cá, quăng xuống biển, buộc vào thuyền chiến, để ông ấy trải nghiệm miễn phí cảm giác được đắm mình giữa đại dương, đừng làm ông ấy chết nhá...!Lúc về còn phải khoe khoang với Đa Đoạt nữa”.
“Vâng…”
Ma Kha Mạt khiếp hãi hô ầm lên: “Súc sinh… giết ta đi, có giỏi thì giết ta đi…”
Thành Thiên Khải, nước Hoa Hạ
Ở một hẻm núi vùng ngoại ô, lúc này đã tập hợp được đội ngũ thích khách khoảng bảy trăm người do Ma Kha Mạt tập hợp tới.
“Vẫn chưa tìm được cơ hội à?”
“Tướng quân, mỗi nơi mà tên súc sinh đó đi đến đều có quân đội hùng hậu canh giữ, người của chúng ta không thể trà trộn vào được”.
“Không thể đợi mãi thế này được, chúng ta đông người, rất dễ bại lộ, một khi bị phát hiện, kế sách trong thời gian dài như vậy coi như uổng phí, cho dù chết cũng ta cũng phải thử một lần”.
“Tướng quân… có câu này, ta không biết có nên nói không…”
“Nói đi…”
“Những người Trung Nguyên kia hại chúng ta nước mất nhà tan, cho dù giết Đa Đoạt thì đã sao? Nếu chúng ta có thể gây ra hỗn loạn lớn hơn, chẳng phải càng tốt ư?”
“Có ý gì?”
Bây giờ sứ thần của mười hai nước phương Tây đang ở Trung Nguyên, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này gây chiến tranh giữa chúng, để đám người phương Tây kia phát động tấn công Trung Nguyên, cho người Trung Nguyên nếm thử cảm giác tan cửa nát nhà”.