“Mạt tướng Đa Đoạt bái kiến thất hoàng tử”, Đa Đoạt chắp tay nói.
Lãnh Thiên Minh đỡ Đa Đoạt đứng dậy, cười nói: “Đa Đoạt tướng quân không cần đa lễ, sau này phải nhờ cậy ngài rồi, chỉ là ủy khuất ngài phải đi theo một hoàng tử vô dụng như ta”.
Đa Đoạt vội nói: “Đi theo thất hoàng tử là vinh hạnh của mạt tướng, hôm qua lão sư còn đặc biệt tìm ta nói chuyện, dặn ta phải phò tá ngài thật tốt, còn bảo khi Sơn Đông an ổn, ông ấy cũng muốn tới đó”.
“Thật sự?”, Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Nếu như Phương viện trưởng có thể chuyển đến Sơn Đông thì không còn gì tốt hơn”.
Đa Đoạt tiếp tục nói: “Tuy nhiên, hiện tại tình huống bên kia còn chưa rõ ràng cho lắm, thế nên mạt tướng đề nghị trước hết chúng ta suất lĩnh 5 vạn Tuyết Lang Quân đi trước, đợi đến lúc sắp xếp ổn thỏa lại tính tiếp”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát về nhà… à không… đi Sơn Đông”.
Vì thế, Lãnh Thiên Minh liền hào hứng dẫn theo Đa Đoạt cùng 5 vạn Tuyết Sơn Quân tiến về Sơn Đông, cùng lúc đó, trong thành Kim An, Tân Cửu cầm thư của Lãnh Thiên Minh mà khóc không ra nước mắt.
Tân Cửu, nhanh chóng thống lĩnh toàn bộ binh sĩ, dân chúng trong thành, tộc nhân của tộc Hắc Thạch, mang theo tất cả vũ khí trong kho vũ khí, dẫn theo Giáp Tử Thất, Mộ Như Tuyết, còn có Gấu đại, Gấu nhị… cùng tiến về Sơn Đông, đó là một nơi tốt (đính kèm bản đồ đến Sơn Đông).
Ký tên: Lãnh Thiên Minh.
“Thất hoàng tử, ngài nói thật dễ dàng, đây chẳng phải muốn giết ta ư? Haiz…”
Chẳng mấy chốc, Tân Cửu đã thêm mắm dặm muối, công bố thư của Lãnh Thiên Minh cho mọi người.
Cũng may là địa vị của Lãnh Thiên Minh tại thành Kim An đã sánh ngang với thần linh, nếu không, việc di dời quy mô lớn như thế này đoán chừng phải mất ít nhất là nửa năm…
Khoảng 10 ngày sau, căn cứ theo bản đồ, rốt cuộc đội ngũ cũng tiến vào lãnh thổ Sơn Đông.
Tin tức thu được trên đường đi cũng giúp Lãnh Thiên Minh có cái nhìn sơ bộ về vùng này.
Hiện tại, thế cục tại Sơn Đông hệt như thời đại quần hùng cắt cứ, người có năng lực chiếm núi xưng vương, xúi quẩy chỉ có dân chúng, bởi vì số lượng đạo phỉ rất nhiều, hầu hết ẩn sâu trong núi rừng, thời gian dần trôi qua, những toán đạo phỉ này từ từ phát triển thành tiểu quốc.
Tuy nhiên, việc khiến Lãnh Thiên Minh cảm thấy phấn khởi chính là địa lý địa mạo ở đây không bị thay đổi, những mỏ vàng, mỏ sắt, mỏ đồng, mỏ than cùng mỏ dầu trong ký ức của hắn cũng… ha ha…
“Thất hoàng tử, kế tiếp chúng ta nên đi đâu đây?”, Đa Đoạt chỉ vào bản đồ và hỏi.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười lấy ra một tấm bản đồ do chính hắn vẽ, rồi nói: “Đa đại nhân, sau này chúng ta sẽ dùng tấm bản đồ này”.
Đa Đoạt mở bản đồ ra, ông ta lập tức trợn tròn mắt… Tế Nam, Thanh Đảo, Yên Đài, Duy Phường, Uy Hải, Thái An, Tế Ninh… Tấm bản đồ này đã chia Sơn Đông thành mười bảy khu vực, đáng sợ hơn là phía dưới mỗi khu còn căn cứ theo địa hình mà phân thành từng huyện khu, hơn nữa, danh tự đều rất khó hiểu.
Thứ này đã vượt khỏi phạm vi lý giải bình thường của Đa Đoạt, nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu thì quả thực rất thuận tiện.
Đa Đoạt xem một lúc lâu rồi nói: “Lão sư nói Thất hoàng tử chính là thần tiên trên trời phái xuống, mạt tướng vẫn luôn không tin, nhưng sau khi xem xong tấm bản đồ này, mạt tướng quả thật không dám không tin”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cái gì mà thần tiên trên trời phái xuống, nói là địa lý học thì đúng hơn”.
“Ô? Địa l..
là thức gì?” Trình Khai Sơn đíơng bên cạnh cười nói: “Đa tướng quân, đing ngạc nhiên, cứ tạp mãi sẽ thành quen