(*大司马 đại tư mã: Là một tên chức quan được thiết lập thời Tây Hán.)
Sấm dậy đất bằng*. Phủ Đại Đô Đốc của Võ Xương được canh giữ cẩn mật, đám hạ nhân bước đi vội vàng, mỗi người đều im như ve sầu mùa đông.
(*平地一声雷 Bình địa nhất thanh lôi: biến động thật lớn đột nhiên xảy ra.)
Đại Tư Mã, chính là gia chủ Bồ Dương của Bồ thị ở Tấn Dương. Sau khi Triều Cảnh dời đô về phía nam, Bồ Dương lấy công khai quốc, nhận Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân*, dẫn Đại Tư Mã, đóng giữ quận Võ Xương, làm Châu Mục** của bốn châu Ích Châu, Lương Châu, Kinh Châu, Dự Châu. Người đời đều biết tuy Bồ Dương là một thế hệ kiêu hùng***, lại là một kẻ si tình, năm mười hai tuổi liền tuyên bố muốn cưới Khương Cơ con gái của Khương thị đẹp nhất Trung Sơn lúc bấy giờ. Khương Cơ qua mười sáu đã sớm đính hôn với con trai của Dương Viên thị, người đời cười rộ Bồ Dương si, Bồ Dương không để bụng, đánh nam dẹp bắc hơn mười năm, thận trọng từng bước, lại chưa từng cưới một nữ tử nào. Thẳng đến khi trượng phu của Khương Cơ chết trận trong những năm cuối chiến loạn của triều Cảnh, Bồ Dương đã là Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân mới gióng trống khua chiêng dùng lễ của chính thê để cưới Khương Cơ đã là bà thím trung niên vào cửa, từ đây chuyên sủng một người. Khương Cơ trải qua chiến loạn, người yếu nhiều bệnh, sau khi gả cho Bồ Dương chỉ để lại một con liền đột ngột qua đời.
(*Nắm quyền kiểm soát quân đội.)
(**州牧 châu mục: Quan đứng đầu một châu.)
(***枭雄 kiêu hùng: một người dũng cảm, tài giỏi và có tài thao lược, thường dùng để chỉ một người đàn ông có quyền lực và tham vọng.)
Người này lúc sinh ra mắt sáng như sao bắc cực, Bồ Dương liền đặt tên Bồ Thần Cho đứa con trai duy nhất của mình, năm hai mươi lấy tên chữ* là Dập Tinh.
(*字 tên chữ: theo quan niệm Nho giáo con trai hai mươi tuổi làm lễ đội mũ rồi mới đặt tên.)
(*熠 dập: sáng, 星 tinh: ngôi sao.)
Trong thư phòng của phủ Đô Đốc, mấy ngọn nến lúc sáng lúc tối, một thanh niên đang đi qua đi lại một cách nôn nóng. Hắn vừa mới hai mươi, trên người là bộ trường bào giao lĩnh*, không hề có vẻ phô trương của sĩ tộc** hiện thời, lại có chút nét xưa của Tần Hán. Thanh niên có mặt mày tinh xảo, rất giống mẫu thân, trong vẻ mặt lại mang theo chút khí khái hào hùng của phụ thân. Người này chính là thiếu chủ Bồ Thần của Bồ thị, giờ khắc này hắn lại đang nhíu mày, hai tay siết chặt.
(*Nguyên văn 交领长袍; trong đó 交领 giao lĩnh là dạng áo có cổ giao nhau.)
(**士族 sĩ tộc: nhà dòng dõi làm quan.)
Một khắc* trước, Thân Vệ* của Bồ Dương chạy đến Kiến Khang từ đêm khuya, mang đến tin dữ Bồ Dương bị ám sát. Bồ Thần lập tức ra lệnh giới nghiêm toàn bộ phủ Đô Đốc, trong ngoài không được liên hệ, mình thì cho Thân Vệ Đường Vũ lặng lẽ mời Tây Tịch*** Ngụy tiên sinh đến đây.
(*一刻钟: 15 phút.)
(**亲卫: đi theo bên cạnh tướng quân.)
(***西席 Tây tịch: dùng để thể hiện sự tôn kính đối với thầy giáo.)
“Thiếu chủ, việc này rất nghiêm trọng, nhất quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Ngụy tiên sinh đã qua tuổi bốn mươi vốn là lãnh đạo văn đàn* trong những năm cuối của triều Cảnh, sau khi triều Cảnh dời nam thì ẩn cư núi rừng, về sau được Bồ Dương liên tục tới cửa khẩn cầu, cuối cùng đồng ý vào Bồ thị làm Tây Tịch, toàn tâm toàn ý dạy dỗ con trai độc nhất của Bồ Dương là Bồ Thần.
(*Nguyên văn 文坛领袖 văn đàn lĩnh tụ; trong đó 文坛 văn đàn là giới văn nhân.)
Bồ Thần còn trẻ thành danh, chính là lúc khí phách hăng hái, đột nhiên nghe thấy tin phụ thân chết, huyết khí cả người dâng lên, dò hỏi Thân Vệ trở về mật báo đang quỳ dưới đất: “Phụ thân mang theo hai ngàn tinh binh* để hộ vệ, sao sẽ vô cớ bỏ mạng?”
(*精兵 vệ binh tinh nhuệ.)
Thân Vệ kia nói: “Bẩm Thiếu chủ, mấy ngày trước Bệ hạ ban lệnh mới, Phiên Vương*, trọng thần, ngoại thích* vào Kiến Khang, Thân Binh không được vượt quá năm trăm. Hai nghìn Thân Vệ gia chủ dẫn theo, hơn phân nửa đều đóng quân ở ngoài thành Kiến Khanh, cũng không vào thành.”
(*藩王 phiên vương: nghĩa là Tước Vương che chắn ở biên giới.)
(**外戚 ngọa thích: gia đình phía mẹ hoặc vợ vua.)
Bồ Thần cả giận: “Phụ thân ta cùng loại với Phiên vương Trọng thần sao?” Bồ Thần nói không sai, nếu không có Bồ Dương dốc sức nâng đỡ, lại dốc sức đốc xúc dời nam, thành lập Nam Cảnh, Chu Thiệu chính là dòng dõi hoàng tộc cấp bậc không cao. Năm đó lúc Chu Thiệu đăng cơ, còn lôi kéo Bồ Dương cùng thề ‘Bồ và Chu, chung thiên hạ’. Địa vị của Bồ Dương, quyết không thể so với Phiên vương Trọng thần bình thường.
Ngụy tiên sinh vội nói: “Thiếu chủ nói cẩn thận. Bệ hạ và Bồ Tư Mã đã là bạn tốt, dĩ nhiên không cần phải nói đến tình nghĩa, Bệ hạ có thể đăng cơ ở Kiến Khang, kéo dài quốc tộ*, tất nhiên công lao rất lớn là của tộc Bùi thị. Chỉ là ta nghe nói bắt đầu từ đầu năm nay Bệ hạ mang bệnh nhẹ, đã thật lâu không để ý tới việc triều chính. Ta đoán lệnh này cũng không phải xuất phát từ Bệ hạ, mà là Sở vương.”
(*国祚: thời gian tồn tại của một quốc gia.)
“Sở vương?” Bồ Thần nhướng mày.
“Đúng vậy.” Ngụy tiên sinh nói, “Thái tử mờ nhạt, Bệ hạ sau khi bệnh nặng, vẫn luôn là Sở vương đang xử lý việc triều chính.”
Bồ Thần nhíu mày suy tư, vợ cả của Thiên tử hiện thời Chu Thiệu mất sớm, để lại Trưởng tử Chu Diễn tuy có thân phận Thái tử, nhưng không hề có căn cơ ở Kiến Khang, nghe nói bản thân có chút ngu dại. Sau khi dời nam Chu Thiệu vì mượn sức vọng tộc* địa phương, cưới con gái của Tề thị ở Quảng Lăng làm quý phi, địa vị ngang với Hoàng hậu. Con trai Tề quý phi Chu Nha vừa ra đời liền được phong làm Sở vương, rất được Chu Thiệu sủng ái. Tộc Tề thị có thanh danh hiển hách ở Giang Nam, trong có Tề quý phi chủ trì việc bếp núc, ngoài có Tề Sâm nhậm chức Thừa tướng, nhất thời phong cảnh không gì sánh bằng. Những năm gần đây vẫn luôn có triều thần dâng sớ sửa lập Sở vương làm Thái tử, nhưng Nam Cảnh mới lập, phế Trưởng lập Ấu có ảnh hưởng đến quốc tộ, cho nên Chu Thiệu chậm chạp không làm quyết định. Hôm nay Chu Thiệu bệnh nặng, Sở vương liền không kiềm chế được sử dụng quyền giám quốc vốn nên thuộc về Thái tử.
(*望族 vọng tộc; họ lớn; nhà có danh vọng trong xã hội phong kiến.)
Bồ Thần còn chưa nói gì, Đường Vũ đã lanh mồm lanh miệng nói: “Đó là dĩ nhiên, Tề thị Quảng Lăng quyền thế ngập trời ở Kiến Khang, chỉ có binh mã không đủ. Mà Bồ thị có hơn trăm ngàn binh mã, tất nhiên là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bọn họ. Hiện giờ Bệ hạ bệnh nặng, gã có thể dùng danh nghĩa của Bệ hạ khống chế Bồ thị, ngày nào đó hất ngã Thái tử chính mình đăng cơ, cũng là tính toán đâu ra đấy.” Đường Vũ, tên chữ Cửu Châu, xuất thân thế gia, từ nhỏ chính là thư đồng của Bồ Thần. Tộc Đường thị suy tàn vào những năm cuối trong chiến loạn của triều Cảnh, y liền làm Thân Vệ của Bồ Thần.
Bồ Thần suy tư một lúc, đột nhiên nói: “Không đúng, cho dù phụ thân chỉ dẫn theo năm trăm Thân Vệ, phủ Tướng quân bên trong thành Kiến Khang cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể ra tay thành công, chắc chắn phụ thân đã an bài chu đáo.” Hắn bỗng nhìn chằm chằm Thân Vệ quỳ dưới đất, “Tình cảnh phụ thân bị ám sát, ngươi thuật lại kỹ càng tỉ mỉ cho ta nghe.”
Thân Vệ kia nói: “Gia chủ tới Kiến Khang vào hai ngày trước, chỉ dẫn theo năm trăm Thân Vệ vào thành. Phủ tướng quân của Kiến Khang vốn là Bệ hạ ban cho, vẫn luôn do Thái bá quản lý. Gia chủ vốn tính toán ngày hôm sau vào cung yết kiến Bệ hạ, cho nên đêm đó nghỉ sớm. Ai ngờ nửa đêm chợt có gia phó công bố có thích khách, lúc ấy trong phủ vô cùng hỗn loạn, lúc đi gọi Gia chủ mới phát hiện Gia chủ đã bị người ám sát bỏ mình.
“Có bắt được thích khách không?” Bồ Thần hỏi.
“Hạng tướng quân đang lùng bắt khắp thành, bảo ta mau về báo cho Thiếu chủ.” Tướng quân Hạng Hổ chính là Thủ lĩnh Thân Vệ của Bồ Dương, giờ khắc này Bồ Dương đột nhiên qua đời, tất nhiên ông sẽ vô cùng nôn nóng. Thân Vệ kia nói tiếp, “Hiện tại Gia chủ bị đâm bỏ mình ở Kiến Khang, tộc Bồ thị phải dựa vào Thiếu chủ đưa ra quyết định.” Thân Vệ kia chạy một đường gió bụi mệt mỏi, nói đến đây nhớ tới bấp bênh* hiện giờ của Bồ thị, mắt rưng rưng.
(*风雨飘摇 phong vũ phiêu diêu: tình thế xoay chuyển bấp bênh; không ổn định.)
Không sai, Bồ thị Tấn Dương, ban đầu cũng chỉ là một trong những thế gia môn phiệt* vào những năm cuối của triều Cảnh, mặc dù cũng có vạn mẫu trang viên, nhưng trong mắt thế gia, chỉ là cao bậc trung, con cháu cũng kém xa không bằng các thế gia đứng đầu như Viên thị Nhữ Dương, Vương thị Lang Nha có thể có quyền thế ngút trời bốn đời Tam Công**. Cho đến những năm cuối của triều Cảnh sau khi Cảnh Huệ Đế mất, Mẫn đế kế vị tuổi nhỏ không có quyền, thế gia liền từng người ủng hộ lập Chu thị làm vương, mưu đồ thống trị. Trong chiến loạn dài đến mười mấy năm, tông thất điêu tàn, trước sau từng có bảy vị Phiên vương lâm triều xưng đế, lại lần lượt bị giết, lịch sử xưng là “Loạn Bảy Vua”, các môn phiệt đại thế gia duy trì sau lưng cũng lần lượt hao tổn gần như không còn ở trong chiến loạn.
(*门阀世家: danh môn vọng tộc làm quan nhiều thế hệ.)
(**Tam công là ba chức Tư đồ, Tư mã, Tư không.四世三公 bốn đời Tam Công là trong bốn đời có những người làm 1 trong những chức đó.)
Mà Bồ thị Tấn Dương, chính là giấu tài trong chiến loạn mấy năm liên tục, chờ đợi thời cơ, vào lúc hai vị Phiên vương cuối cùng xưng đế đấu đá ở Lạc Dương, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*, một lần hành động liền giết chết hai vị Phiên vương, cũng lật đổ Vương thị Lang Nha và Tạ thị Trần Quận duy trì sau lưng bọn họ đã là nỏ hết đà. Nhưng đúng lúc Bồ thị Tấn Dương một nhà độc đại**, Bắc Yên cường đại đột nhiên tràn vào nam, thế gia triều Cảnh vốn có thể đánh một trận lúc này đã sớm quân lính tan rã. Bồ Dương nhanh chóng quyết định, mang theo hơn mười vạn binh mã của Bồ thị, cùng đi còn có Chu thiệu thuộc dòng dõi gia tộc Hoài Nam Vương còn sót lại vượt sông đến nam, ủng hộ lập Chu Thiệu đăng cơ ở Kiến Khang, kéo dài quốc tộ, xưng là Nam Cảnh. Ngay lúc đó Lạc Dương vào lúc Bắc Yến xâm lược phía nam lại không có ai bảo vệ, lúc Bắc Yến xâm chiếm đốt giết cướp bóc, gần như tàn sát sạch sẽ toàn bộ Lạc Dương. Nghe nói ngày tàn sát máu đỏ ngút trời, thi cốt chồng chất như núi, trên tường thành Lạc Dương treo đầy đầu người, thật là địa ngục nhân gian. Cho đến hôm nay, toàn bộ phương bắc vẫn nằm trong tay Bắc Yến. Triều Cảnh trải qua nhiều năm chiến loạn đành phải an phận ở một góc, kéo dài hơi tàn.
(*螳螂捕蝉, 黄雀在后: bọ ngựa bắt ve lại k biết chim sẻ đang ở phía sau muốn ăn nó. so sánh làm hại người khác vì lợi ích mà k biết có người tính kế ở sau lưng.)
(**一家独大: Một nhà nắm giữ vị trí độc quyền, không ai có thể so sánh.)
Hiện giờ, Bồ Dương chợt bỏ mình, tộc Bồ thị phải đi đến đâu?
“Mong Thiếu chủ hạ lệnh!” Thân Vệ kia nhìn Bồ Thần nói.
“Đi, đi Kiến Khang!” Tay Bồ Thần nắm chặt bội kiếm, ánh mắt như lửa.
“Chậm đã!” Ngụy tiên sinh chặn lại nói, “Hiện tại thế cục Kiến Khang còn chưa rõ, tin tức Đại Tư Mã bị ám sát chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp Kiến Khanh, nếu Thiếu chủ tùy tiện đi trước, sợ là có nguy hiểm đến tính mạng.” Ngụy tiên sinh nói không sai, nếu trước mắt chưa có manh mối về người chịu trách nhiệm cho vụ ám sát Bồ Dương, nếu là tới để lật đổ Bồ thị, giờ khắc này Bồ Thần tiến đến không khác gì chịu chết.
Bồ Thần nói đầy nôn nóng: “Ta hiểu những gì Ngụy tiên sinh nói. Chỉ là, phụ thân chết ở Kiến Khang, không ai làm chủ đại cục. Thích khách vẫn đang lẩn trốn, tiên sinh bảo ta làm sao yên lòng được?”
“Thiếu chủ!” Đường Vũ quỳ xuống nói, “Ta nguyện ý đi theo Thiếu chủ đến Kiến Khang, không sợ sống chết.” Đường Vũ nhỏ hơn Bồ Thần mấy tuổi, bình thường cà lơ cà phất, giờ khắc này lại là vẻ kiên nghị hiếm khi có.
Bồ Thần vỗ vai Đường Vũ, gật đầu.
Ngụy tiên sinh thở dài, dưới tình huống này, Bồ Thần không đi là bảo đảm nhất, dẫn mười mấy vạn binh mã ở Võ Dương, không người dám làm gì bọn họ. Nhưng như vậy, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không tra được Bồ Dương bị ai giết chết. Ông do dự một lúc nói: “Cấm quân trong thành Kiến Khang có khoảng năm vạn. Thiếu chủ, Võ Xương có hơn mười vạn đóng quân, đều xuất từ Bồ thị, xin Thiếu chủ mang theo năm vạn quân Võ Xương cùng đi Kiến Khang.”
“Đây chẳng phải là mưu phản bức vua thoái vị?” Đường Vũ giật mình nói.
Ngụy tiên sinh lắc đầu: “Ngoài cửa thành tây của Kiến Khang, có một thành Thạch Đầu, trấn giữ Tần Hoài và Trường Giang, xưa nay làm vùng giao tranh của nhà binh*. Một khi có chiến tranh, toàn bộ cấm quân vốn đóng ở bên trong thành Kiến Khang sẽ được điều đến thành Thạch Đầu. Trước khi Thiếu chủ đến Kiến Khang, để tạm năm vạn quân Võ Xương ở lại thành Thạch Đầu, cách xa Kiến Khang, đến lúc đó nhất định không có người dám hành động thiếu suy nghĩ.”
(*兵家 binh gia; Sói: hình như là nói về mấy nhà có binh trong tay hay sao í.)
Bồ Thần gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Lần này đi Kiến Khang, nhất định phải đi qua Lư Châu, ta nghe nói hiện giờ là Đại Vương đóng giữ thành Lư Châu. Nếu hắn không bỏ qua, năm vạn binh mã này của ta cũng không thể đến Kiến Khang được.”
“Đại Vương chính là con vợ lẽ của Bệ hạ, mẹ đẻ chức thấp, trước giờ không được sủng ái. Lư Châu vốn không có đóng quân, bởi vì sau khi triều Cảnh dời nam không ngừng có lưu dân ở phương bắc dời đến nam, cũng không vào được Kiến Khang, những lưu dân đó liền dừng ở Lư Châu. Đại Vương không quyền không thế, liền tự xin tiến đến Lư Châu ổn định lưu dân. Nói là đóng quân, chỉ là một vài người chạy nạn tới mà thôi.” Ngụy tiên sinh nói.
“Như thế liền dễ làm.” Bồ Thần nhướng mày kiếm, “Ta chỉ cần hắn mắt nhắm mắt mở là được.”
Màn đêm buông xuống, sau khi mấy người thương lượng xong, Bồ Thần và Đường Vũ kiểm kê năm vạn quân Võ Xương xuất phát về phía Kiến Khang, Ngụy tiên sinh thì ở lại Võ Xương phối hợp tác chiến.