Mới qua sinh nhật, ba người trong ký túc xá đi vào thành phố, ăn một bữa lẩu nóng hầm hập.
Lễ Giáng Sinh đang tới gần, cửa hàng đã thay chủ đề trang trí.
Bị bầu không khí này cảm hóa, ba người ăn xong thì đi dạo phố, tiện thể chọn một vài món quà Giáng Sinh.
Hôm nay Lục Tây Lăng có buổi xã giao, gọi điện bảo cô ăn xong thì tự về trước, vì bên ngoài có gió lớn, anh lại dặn dò cô phải giữ ấm, đặc biệt là đừng quên mang theo găng tay.
Hạ Úc Thanh nói lời tạm biệt với bạn cùng phòng, đi tàu điện ngầm trở về chung cư.
Cô tắm rửa sạch sẽ, cầm máy tính đi đến phòng làm việc, vừa viết luận văn tốt nghiệp vừa đợi Lục Tây Lăng về nhà.
Đến mười rưỡi tối, Lục Tây Lăng vẫn chưa trở về.
Hạ Úc Thanh sợ anh uống say, gọi điện thoại qua nhưng không có người nhận.
Khoảng chừng mười phút sau, Lục Tây Lăng gọi lại cho cô.
Hạ Úc Thanh vừa nhận điện thoại vừa đứng dậy cầm cốc đi vào bếp lấy nước.
Lục Tây Lăng lên tiếng trước cô, giọng nói bên kia có thêm mấy phần mệt mỏi: “Có thể anh sẽ về muộn một chút, nếu như em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”
“Anh vẫn còn ở tiệc xã giao sao?”
“Anh ở bệnh viện… Ông nội ngã khi tắm.”
Hạ Úc Thanh sửng sốt: “Vậy tình huống bây giờ…”
“Có thể là gãy xương, cụ thể phải đợi ngày mai đi chụp CT mới biết được. Nhìn có vẻ không nghiêm trọng, anh và Lục Sênh đều đang ở bệnh viện, không cần lo lắng.”
Giọng của Lục Tây Lăng nghe tương đối bình tĩnh, cô nghĩ vấn đề cũng không lớn lắm.
“Vậy anh không cần gấp gáp, thu xếp tốt cho ông nội trước đã.” Cô lựa chọn không hỏi nhiều, vào lúc này không nên làm phiền thêm cho anh.
“Được rồi. Vậy em ngủ sớm chút đi.”
Hạ Úc Thanh nhất thời không ngủ được.
Cô luôn có cảm giác áy náy và kính trọng ông Lục rất mộc mạc, cho dù ông Lục không thích cô.
Nhưng nếu đổi chỗ để suy nghĩ, chuyện ông Lục không thích cô cũng không phải không thể giải thích. Nhà họ Lục đã trải qua bao nhiêu khó khăn, ông Lục chỉ muốn tất cả bình an, đừng tiếp tục gặp sóng gió nữa. Mà cô là một cô gái lỗ mãng ở nông thôn tự nhiên mọc lên, chính là một nhân tố không ổn định.
Qua mười một rưỡi, Hạ Úc Thanh nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức bỏ sách trong tay rồi chạy tới cửa.
Lục Tây Lăng mang cả người lạnh lẽo vào cửa, trên áo khoác dính mùi thuốc khử trùng.
“Còn chưa ngủ sao?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu: “Muốn chờ anh về.”
Lục Tây Lăng cởi áo khoác, treo ở trên giá: “Ông nội dùng thuốc xong đã nghỉ ngơi, ngày mai anh lại đến bệnh viện một chuyến.”
“Em có thể đi cùng không?”
Lục Tây Lăng nhìn cô.
“Em cảm thấy đây là lễ nghi cơ bản. Nếu như ông nội không muốn nhìn thấy em thì em sẽ bỏ lại hoa rồi chạy.”
Lục Tây Lăng bị cô chọc cười, duỗi tay véo má cô: “Được rồi.”
Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng cùng đi tới bệnh viện.
Một mình ông ở trong phòng bệnh VIP, tương đối thanh tịnh.
Lục Sênh, bà Lục và bảo mẫu trong nhà cũng đã đến.
Ông Lục dậy sớm lấy máu và nước tiểu.
Bây giờ ông đang ăn sáng.
Tay phải ông bị cố định, không động đậy được, tay trái không linh hoạt lắm, không cầm được đũa, chỉ có thể dùng thìa. May mà là mì vằn thắn nên vẫn không cần người đút ăn.
Ông Lục vốn có tính cách nghiêm túc, cứng ngắc, ở trước mặt hậu bối uy nghiêm quen rồi, bây giờ chật vật như vậy, trên mặt đều hiện rõ khó chịu.
Cho nên rất không đúng dịp, Hạ Úc Thanh đến càng không đúng lúc.
Ông Lục ngước mắt lên thoáng nhìn, sầm mặt lại: “Cháu đến đây làm gì?”
Hạ Úc Thanh cũng không trông mong ông có sắc mặt tốt nhìn mình, cho nên cũng không cảm thấy sao hết: “Cháu đến thăm ông.”
“Nhìn xem ông chết hay chưa à?”
Vừa nói xong câu này, biểu cảm của tất cả mọi người đều cứng đờ.
Khuôn mặt bà Lục nghiêm lại, vừa muốn nói giúp Hạ Úc Thanh một câu, cô đã tự mình mở miệng:
“Ông nói như vậy sẽ khiến Lục Tây Lăng đau lòng. Ông không biết anh ấy lo lắng cho ông như thế nào đâu.” Hạ Úc Thanh ôm hoa, vừa đi đến phía tủ đầu giường vừa nói. Cô thả hoa xuống, nhìn về phía ông Lục, rất nghiêm túc nói tiếp: “Ông nhất định phải sống lâu trăm tuổi.”
Tâm trạng của ông khó chịu, lời nói ra như có gai nhọn, trong lòng ông Lục cũng biết rõ. Mà lần này Hạ Úc Thanh trả lời lại hoàn toàn lảng tránh mũi nhọn, lại đứng trên lập trường của Lục Tây Lăng, nhất thời khiến ông không còn gì để nói.
Đáng ra là trường hợp khó coi không thể né tránh, cuối cùng không hiểu sao lại bị hóa giải.
Thật giống phương hướng tác chiến tối hôm qua Hạ Úc Thanh định ra, cô thật sự thả hoa xuống rồi chuẩn bị rời đi, nói rằng phải về trường, không quấy rầy ông Lục nghỉ ngơi nữa.
Lục Tây Lăng muốn đưa cô xuống tầng, cô lại cản anh lại: “Không cần, lát nữa ông còn phải đi chụp CT, anh ở bên này thuận tiện hơn.”
Lục Tây Lăng gật đầu: “Anh bảo tài xế đưa em về.”
Đưa Hạ Úc Thanh đến hành lang, Lục Tây Lăng lại dặn dò hai câu rồi trở về phòng bệnh.
Anh cũng không nhắc tới chuyện lúc nãy, chỉ nói với ông nội: “Ông ăn sáng no vào, hôm nay còn phải làm một đống kiểm tra nữa.”
Ông Lục hừ lạnh: “Con ít ra vẻ trước mặt ông lại đi.”
Buổi sáng làm kiểm tra, buổi chiều lục tục có kết quả. Tay phải và xương sống thắt lưng bị gãy, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần điều trị rồi nằm viện nửa tháng là có thể xuất viện tĩnh dưỡng.
Đối với người lớn tuổi mà nói, ngã bị thương ở xương bánh chè mới là ghê gớm nhất. Cũng may mà lúc ông Lục ngã xuống đã kịp thời duỗi tay chống đỡ nên mới không tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Buổi chiều ông Lục buồn ngủ, bà Lục tuổi cũng lớn, Lục Sênh để bà đi về nghỉ ngơi trước, chuyện chăm sóc đã có các cháu, còn có hộ sĩ chuyên nghiệp, không cần đích thân bà nội vất vả. Nếu không ổn được một người lại mệt thêm một người thì không bù được.
Buổi chiều Lục Tây Lăng đi một chuyến đến công ty, sau khi ăn cơm tối lại đi tới bệnh viện, thay ca cho Lục Sênh… Lục Sênh có việc cần tới quán của mình.
Bên cạnh tủ đầu giường có đặt một tờ báo.
Lục Tây Lăng kéo ghế ngồi xuống: “Con đọc báo cho ông nhé?”
Ông Lục không nói được, cũng không nói không được.
Lục Tây Lăng chọn một tin tức chính trị ở trang đầu, đọc qua tiêu đề, liếc nhìn ông Lục một cái, thấy ông dường như có hứng thú mới tiếp tục đọc phần bên dưới.
Đây là thói quen từ hồi anh học cấp ba.
Ông Lục thích đọc báo, trong nhà thường đặt ba, bốn tờ.
Năm đó ông làm giàu được cũng là nhờ nắm rõ chính xác chiều gió tin tức chính trị, không theo sát đầu gió được ăn cả ngã về không. Cũng vì điều này đã nuôi thành một thói quen cho Lục Tây Lăng, xu thế tương lại thế nào đều giấu ở trong những tin chính trị khô khan kia.
Khi đó một tuần hai lần trở về nhà họ Lục ăn cơm, cơm nước xong xuôi, ông Lục sẽ gọi Lục Tây Lăng vào phòng làm việc, bảo anh đọc báo giúp ông.
Điều này cũng gián tiếp nuôi dưỡng tính nhạy cảm với tin tức quan trọng của Lục Tây Lăng, bởi vì nếu chọn đọc không đúng, ông nội sẽ không vui, hỏi anh cái này có gì đáng để đọc?
Sau khi lên cấp ba, việc học rất bận, thói quen này cũng bị bỏ.
Đọc xong trang này, Lục Tây Lăng lật đến trang tiếp theo, lúc đang sàng lọc thì ông Lục lên tiếng.
“Mấy tháng nay, phòng làm việc của con lăn lộn với cái “kế hoạch Thanh Hòa” gì gì đó là có ý gì? Vẫn định đổi nghề làm nhà từ thiện à?”
Giọng điệu Lục Tây Lăng vẫn bình tĩnh: “Ông muốn con trả lời thế nào? Con muốn nói bây giờ con thật sự say mê làm từ thiện, ông nhất định sẽ cảm thấy con giả nhân giả nghĩa. Con muốn nói con đơn thuần vì Hạ Úc Thanh, ông chắc chắn sẽ không vui.”
Ông Lục nhíu mày: “Ranh con kia có gì tốt chứ, lại làm con lộn xộn như vậy?”
Lục Tây Lăng ngước mắt lên nhìn ông nội: “Con nhìn ra thật sự ông cũng không ghét con người cô ấy, ông chỉ là ghét xuất thân của cô ấy.”
“Con biết rồi à?”
Lục Tây Lăng gấp tờ báo lại, chồng lên nhau rồi thả lại trên tủ đầu giường: “Cô ấy nói con vô cùng lo lắng cho ông, lời này không phải giả. Ông biết không, tối hôm qua con nhận được điện thoại của Lục Sênh, nói ông bị ngã, tâm trạng của con như thế nào chứ. Nói khó nghe thì chính là, ông đã đến tuổi này rồi, ngã một cái nói không chừng là cái ngã cuối cùng.”
“Hiểu rồi, con là mong ông chết sớm.”
“Con cũng hiểu rồi, làm sao đi nữa thì ông cũng không sợ bọn con đau lòng.”
Ông Lục ngừng một lát, nhìn về phía anh.
Ánh mắt Lục Tây Lăng bình tĩnh: “Lúc ba con qua đời, khúc mắc giữa ông và ba con vẫn chưa được gỡ bỏ, con không tin bây giờ ông không cảm thấy canh cánh trong lòng.”
Ông Lục không lên tiếng.
Thật ra, sau khi Lục Hiệt Sinh và Lăng Tuyết Mai qua đời, ông cháu hai người gần như cũng thật sự không thổ lộ tâm trạng với nhau.
Hôm nay Lục Tây Lăng hạ thấp mình là vì ông ngã, quả thật trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Nếu như thật sự ngã mà không dậy nổi, anh cũng khó nhắm mắt.
Không thể nói bây giờ là thời cơ thẳng thắn với nhau tốt nhất, nhưng thật sự anh vẫn có lòng đi tìm thời cơ, cố ý hạ mình.
Ông Lục không nói gì nữa, để tùy Lục Tây Lăng nói tiếp.
“Con cảm thấy trong lòng ông nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai.” Lục Tây Lăng bình bình nói: “Thật ra gián tiếp hại chết ba con lại chính là ông. Nếu như không phải ông vẫn luôn bức bách quái ác thì ba con cũng không dẫn mẹ con rời khỏi Nam Thành.”
“Con đang trách ông sao?” Ông Lục nhíu mày.
“Con không nên trách ông sao?” Lục Tây Lăng nhìn về phía ông: “Ông vẫn luôn chỉ nhớ rằng ông đã mất đi con trai, nhưng lại không hề nghĩ đến là con đã mất đi ba mẹ.”
Đối diện với ánh mắt thẳng thắn này, ông Lục nhất thời chưa dám lên tiếng.
Mà Lục Tây Lăng lại dời tầm mắt, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Ông là bậc bề trên, nhưng bậc bề trên không có nghĩa là có quyền uy chính xác tuyệt đối. Con không phải đến cãi nhau với ông, con chỉ muốn nói rõ với ông. Ông có bằng lòng nghe con nói hay không không phải vấn đề, con chỉ muốn sau khi ông trăm tuổi, con nghĩ tới chuyện này sẽ không cảm thấy tiếc nuối, không muốn canh cánh trong lòng giống như ông.”
Ông Lục chờ anh nói tiếp.
“Con không ủng hộ thái độ của ông với mẹ con, nhưng con cũng không chấp nhất bắt ông thừa nhận là ông thật sự làm sai. Mỗi người đều có lập trường và hạn chế có riêng mình, có lẽ oán hận mẹ con sẽ có thể làm trong lòng ông dễ chịu hơn một chút. Đã có một thời gian con cũng làm như thế.”
Trong lòng ông Lục chấn động.
Bởi vì Lục Tây Lăng nói trúng tim đen của ông, đâm trúng tâm ma to nhất của ông.
“... Nhưng mẹ con là người vô tội nhất trong toàn bộ sự việc. Không có mẹ con thì cũng không có con, không có Lục Sênh. Con hy vọng ít nhất thì ông nhớ được điểm này, sau này không sỉ nhục mẹ con trước mặt con nữa.” Giọng điệu của Lục Tây Lăng vẫn bình tĩnh như cũ, bời vì những câu nói này, sau lần trước anh xem qua nhật ký của Hạ Úc Thanh, anh vẫn luôn tự hỏi.
Ông Lục càng thêm im lặng.
“Lại còn có Hạ Úc Thanh. Con vẫn là thái độ này, ông đón nhận cô ấy thì tốt, không chấp nhận cô ấy cũng được, con không bắt buộc. Con đã hiểu rõ ý nghĩ của ông, kế thừa cơ nghiệp của ông. Con là con trưởng, vì người nhà cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng con sẽ không vì ông ích kỷ mà hạn chế tự do của con.”
Ông Lục há miệng, rốt cuộc cũng lên tiếng: “... Cho dù thế nào cũng phải là cô ta sao?”
“Vâng.”
“Cô ta là một con nhóc nông thôn, có thể giúp gì cho sự nghiệp của con chứ?”
“Cô ấy không cần cung cấp cho con sự giúp đỡ vật chất gì. Chỉ cần cô ấy tồn tại, con cũng sẽ cảm thấy ít nhất mình sống còn có chút ý nghĩa.”
Những lời nói khó nghe hơn nữa thì không cần phải nói.
Ví dụ như anh thường xuyên mơ ác mộng, sau đó sẽ thức trắng cả đêm.
Ví dụ như ngoại trừ trách nhiệm với nhà họ Lục ra thì anh cố gắng thành lập một số liên hệ với thế giới này mà không liên quan đến công danh lợi lộc, nên anh mới nuôi những con cá cảnh nhiệt đới kia. Nhưng mục đích bản thân chăn nuôi chúng nó cho công danh lợi lộc nên chúng nó cứ lần lượt tử vong.
Sau đó anh cũng chấp nhận số phận, có lẽ trên thế giới này có một nhóm người nhất định phải trở thành nô lệ của trách nhiệm, giống như anh đã từng nỗ lực dùng trách nhiệm để trói buộc Lăng Tuyết Mai.
Anh chưa từng có tâm lý chuộc tội.
Mà Hạ Úc Thanh, cô là một yếu tố ngẫu nhiên, là tia chớp hạ xuống trên cánh đồng hoang vu tối tăm.
Sau lần đó, sinh mệnh anh không còn tối tăm mãi nữa.
“...” Ông Lục cau mày quay mặt đi: “Ông cũng thật không chịu nổi khi con không có tiền đồ giống như ba con.”
Lục Tây Lăng không để ý lắm, giơ tay lên lại cầm lấy tờ báo: “Lại đọc cho ông mấy bài nữa nhé?”
Ông Lục xụ mặt: “Đổi tờ khác. Tờ này ông đã bảo Lục Sênh đọc rồi.”
Sau lần đó, Hạ Úc Thanh lại chạy đến bệnh viện hai, ba lần.
Thái độ của ông Lục trước sau vẫn không mặn không nhạt.
Cô cũng không để ý, thăm nom như thế nào thì vẫn thăm nom như thế.
Lúc tâm trạng của ông tốt, cô cũng thử thăm dò tán gẫu với ông hai câu, nếu như tâm trạng của ông không tốt, cô hỏi thăm, dặn dò xong rồi đi luôn.
Nên có tôn trọng và lễ nghi thì đều không thiếu, cũng không có ý ra vẻ nịnh nọt.
Hơn nửa tháng, ông Lục được xuất viện.
Bởi vì mấy ngày tết Nguyên Đán đều ở trong bệnh viện nên sau khi xuất viện, bà Lục thu xếp muốn liên hoan gia đình bù.
Cùng ngày đó, sau khi Lục Tây Lăng rời khỏi công ty thì đi về chỗ nhà họ Lục.
Lúc vào cửa, Lục Sênh nhìn về phía sau lưng anh: “Anh, Úc Thanh không đến sao?”
“Cô ấy còn kỳ thi cuối cùng.”
Lục Sênh cảm thấy khá tiếc nuối “à” một tiếng.
Đương nhiên cô ấy biết rõ đây chỉ là cái cớ, không tự chủ liếc nhìn ông Lục một cái.
Trên mặt ông Lục không tỏ vẻ gì.
Hạ Úc Thanh nghỉ Đông không tìm việc làm thêm, bởi vì người phụ trách bên “kế hoạch Thanh Hòa” muốn cô tham gia việc thiết kế một vài chi tiết nhỏ.
Phòng làm việc phụ trách “kế hoạch Thanh Hòa” ở cùng một tòa với SE Medical nhưng không ở tầng trệt. Vì thế Hạ Úc Thanh có thời gian ngắn ngủi “đi làm” cùng một chỗ với Lục Tây Lăng.
Buổi trưa, cô rời khỏi phòng làm việc, đến văn phòng Lục Tây Lăng ăn cơm.
Đồ ăn đã được đặt trước, được đưa tới từ quán nhỏ Giang Nam.
Lục Tây Lăng cũng rất ít khi để bất kỳ đồ ăn gì ở trong phòng làm việc của mình, vì anh ghét mùi đồ ăn ở trong không khí.
Nhưng có cô ở đây thì có vô số trường hợp ngoại lệ.
Sau khi tan việc, nếu như hai người còn sức thì sẽ đi thăm cửa hàng, nhà hàng, quán bar… Ăn chơi để bảo toàn tâm trạng.
Sở thích đánh cầu lông chung cũng không bỏ được.
Hạ Úc Thanh thường xuyên cảm thấy, Lục Tây Lăng thật sự là một người cô độc. Gần như anh không có loại anh em thân thiết không có gì để giấu, có thể móc tim móc phổi vì nhau, uống với nhau một chén lúc buồn phiền, đến mức cô là bạn gái của anh, đồng thời cũng trở thành bạn tốt nhất của anh.
Cô rất khó tưởng tượng, những năm qua lúc không vui anh làm thế nào.
Giữa trưa, Hạ Úc Thanh không tưởng tượng nổi nhận được điện thoại của ông Lục, gọi cô bảo xế chiều đến nhà họ Lục uống chén trà.
Ông Lục còn nhấn mạnh là đi một mình.
Ăn cơm trưa xong, Hạ Úc Thanh đi chào hỏi người phụ trách công việc, sau đó bản thân mình len lén đi đến chỗ hẹn.
Cô tự tin một mình mình có thể ứng phó được.
Đến thời gian, bà Lục cũng ở đây. Hôm nay mặt trời ló ra ngoài, ánh nắng màu vàng nhạt chiếu tới, bên trong phòng khách được trang trí lịch sự tao nhã lại đặc biệt yên tĩnh.
Bà Lục chỉ chỉ vườn hoa ở phía sau, thấp giọng cười nói: “Ông ấy vẫn đang đeo đai lưng cố định, không thể ngồi lâu, đi ra phía sau kia tản bộ đi. Con đi cùng ông ấy rồi nói chuyện phiếm với ông ấy đi. Nếu ông ấy lại nói lời gì khó nghe thì con cứ gọi bà nội, bà nội ra mặt thay con.”
Hạ Úc Thanh nở nụ cười xán lạn: “Bà nội, bà đối xử với con thật tốt.”
Vườn hoa phía sau không hề lớn, ở bên trong góc trồng một cái cây mà Hạ Úc Thanh không biết tên, ngoài ra đều là hoa cỏ, hàng rào sắt sơn đen có đầy cây mây bò lên, cho dù là ngày đông cũng có loại cảm giác sum suê.
Hạ Úc Thanh vui mừng phát hiện ở trong góc có chậu hoa hồng nhỏ cô tặng ngày đó vẫn ở đây.
Từ trong chậu hóa, nó dần phát triển vào trong đất.
Thân cay xanh biếc phát triển cao hơn một chút, cánh hoa màu trắng yếu mềm trước gió, lại lay động trong gió nhẹ dưới ánh mặt trời, rõ ràng xinh đẹp như thì phải có cơ hội sống dạt dào.
Ông Lục chống gậy, đứng ở giữa vườn, nhìn cái cây kia.
“Ông Lục.”
Ông Lục quay đầu lại nhìn thoáng qua, giọng điệu không có chút cảm xúc: “Tới đây.”
Hạ Úc Thanh bước xuống bậc thang, đi tới bên cạnh ông Lục.
“Gọi Lục Sênh đến tưới hoa, hôm nay nó lại quên rồi.” Ông Lục hất hất cằm, chỉ một cái bình sắt màu đen trên ghế gỗ: “Cháu tưới nước cho hoa đi.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, cầm lấy bình nước.
Ở bên trong trống không, cô nhìn thấy trong góc một cái ao nên cầm bình tới lấy nước.
Bình nước này là có vòi dài và nhỏ, phun ra được rất nhiều tia nước nhưng áp lực rất nhẹ.
Trải qua mùa Đông, trên lá tích lại một lớp sáp xanh, nước tụ lại, chầm chậm lăn xuống khỏi lá cây.
Ông Lục đánh giá Hạ Úc Thanh.
Có câu này Lục Tây Lăng nói không sai, ông thật sự không ghét bản thân Hạ Úc Thanh, ông ghét cảm giác bi kịch cuộc đời tái diễn.
Đáng ra Hạ Úc Thanh không thể khiến người ta không thích mình.