Bởi vì bị Lâm Lạc dùng băng chi thủy xối thân, toàn thân nàng đã sớm ướt đẫm, váy áo hoàn toàn dán ở trên thân thể của nàng. Hơn nữa nàng để cho tiện, nên không có thói quen mặc quần lót, dưới váy dài là thân thể thơm ngào ngạt đầy đặn, bởi như vậy, nàng chẳng khác gì là đem mình hoàn toàn khỏa thân ở trước mặt Lâm Lạc.
Theo nàng mở rộng cánh tay, động tác vòng eo, một đôi vú rất tròn cũng tùy theo mà động, run rẩy chập chờn lấy.
PHỤT…
Nàng đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ bắp đùi của Lâm Lạc.
- Tiểu quỷ, ngươi cũng không thành thật! Muốn cùng tỷ tỷ làm chút ít sự tình khoái hoạt hay không?
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, hắn trị được tốt tật xấu trên thân thể của An Vũ Chân, nhưng tuyệt đối trị không hết tính cách không bị trói buộc của nàng.
Hắn tay phải vung lên, một đạo hỏa diễm chi lực cuốn qua, quần áo của An Vũ Chân lập tức trở nên khô ráo, miễn để cho hắn phản ứng:
- Năm đó nhận nhân tình của ngươi, hiện tại nhân tình trả hết!
- Mấy ngày nay động tĩnh là ngươi gây ra a?
Nhưng An Vũ Chân lại đột nhiên đổi qua chủ đề.
Lâm Lạc nhẹ gật đầu, đối phương đã biết tu vi của hắn, cái này tự nhiên không cần giấu diếm:
- Làm sao vậy?
- Thế lực hai nhà Tả, Đỗ triệt để biến mất, Mông gia độc đại. Hiện tại người Mông gia một hệ là hung hăng càn quấy, có một gia hỏa công nhiên nói muốn ta cùng hắn lên giường!
An Vũ Chân không hề ngượng ngùng nói.
Lâm Lạc nhướng mày, đã mất đi hoàn cảnh Tam gia giúp nhau chế ước, Mông gia gần đây ít xuất hiện lại lập tức trở nên hung hăng càn quấy lên. Lại nói tiếp An Vũ Chân dầu gì cũng là thành vệ quân chính quy thống lĩnh, bản thân lại là Sơ Vị Thần tam trọng thiên cao thủ, rõ ràng bị người như thế ngấp nghé, có thể thấy được Mông gia bắn ngược là mãnh liệt cỡ nào.
Cũng thế, ít xuất hiện quá lâu, bị đè nén qua đi, bộc phát tự nhiên cũng đặc biệt mạnh.
- Ha ha, họa là ta gây ra, sẽ dọn dẹp cho ngươi!
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, không phải là giết mấy người sao.
- Vậy sau này thì sao?
- Về sau?
- Cho dù ngươi diệt Mông gia đi, nhưng về sau còn sẽ có người tới đón quản Thượng Nguyên Thành, nếu bọn hắn vẫn đối với ta động ý niệm thì sao?
An Vũ Chân vỗ bộ ngực no đủ làm hình dáng sợ hãi.
- Ta một người con gái yếu ớt, tổng tránh không được sẽ bị người khi dễ!
Lâm Lạc nhướng mày:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Để cho ta bái ngươi làm thầy!
An Vũ Chân ánh mắt lóe sáng.
- Ta đi theo ngươi, không ai có thể đánh chủ ý của ta, gặp được người xấu sư phụ sẽ giúp đồ nhi bất bình, đúng hay không?
Sách, cái sư phụ đồ nhi này như thế nào gọi được thuận miệng như vậy rồi hả?
- Ta không có ý định thu đồ đệ!
Lâm Lạc không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
- Thế nhưng mà sư phụ, thu ta làm đồ đệ chỗ tốt rất nhiều rất nhiều!
An Vũ Chân vội vàng khuyên.
- Đầu tiên, đồ nhi là đại mỹ nữ, sư phụ nhìn xem cũng thuận mắt, mỗi ngày tâm tình đều rất vui sướng! Hơn nữa, vấn đề của sư phụ chính là vấn đề của đồ nhi, buổi tối đồ nhi cũng có thể thay sư phụ làm ấm giường!
Lâm Lạc thiếu chút nữa một búng máu phun ra, thật muốn thu đồ đệ như vậy, hắn có thể là bị tươi sống tức chết a?
- Không được!
Hắn quả quyết lại cự tuyệt.
- Thế nhưng mà sư phụ ngươi xem…
An Vũ Chân nắm chặt lấy ngón tay tính nợ cho hắn.
- Ngươi cho ta Cực Lạc đan…
- Phân Cực đan!
- Đừng để ý như vậy mà! Ngươi xem, Phân Cực đan có thể chống đỡ nhân tình trước kia, hiện tại sư phụ lại thay đồ nhi trừ bệnh không tiện nói ra, đây chính là tái tạo chi ân! Đồ nhi đương nhiên phải có ân tất báo, chỉ có bái người làm sư phụ, dùng thân thể đồ nhi …
- Gặp lại!
Lâm Lạc đứng lên.
- Sư phụ!
An Vũ Chân đánh tới, dùng hai tay ôm lấy chân Lâm Lạc, một bộ vô lại không thôi.
- Buông tay!
- Lệnh của sư phụ, đồ nhi tự nhiên không dám không theo, thế nhưng mà sư phụ ngươi có thể chạy hay không?
An Vũ Chân ngẩng đầu lên, như là mèo nhỏ mà nhìn xem Lâm Lạc, mị nhãn như tơ.
- Ngươi đến tột cùng muốn chơi đến lúc nào?
Lâm Lạc thở dài.
An Vũ Chân nghiêm nghị mà chống đỡ nói:
- Đồ nhi đây là thức thời, sư phụ lợi hại như vậy, bốn ngàn năm không đến liền từ Hư Thần cảnh tăng lên tới Trung Nguyên Thần, chỉ cần ôm chặt đùi sư phụ, đồ nhi tự nhiên tiền đồ quang minh!
Nữ nhân này thật đúng là "thành thật" ah, lẽ thẳng khí hùng như vậy mà nói ra, để cho Lâm Lạc muốn sinh khí cũng không biết nên từ đâu khởi xướng.
- Sư phụ!
- Sư, phụ!
- Sư… phụ…
- Sư... phụ...
An Vũ Chân không ngừng biến hóa thanh âm, ôm bắp chân Lâm Lạc kêu to nói, bày ra tư thế không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua.
Lâm Lạc thật sự không cách nào tưởng tượng một mỹ phụ mới vừa rồi còn ở trước mặt hắn tự xưng tỷ tỷ lại có thể nhanh như vậy tiến vào nhân vật mới, mở miệng một tiếng sư phụ gọi được có thứ tự như vậy, từng đợt nhức đầu.
- Đại phôi đản…
Sư Ánh Tuyết nhảy ra ngoài, ánh mắt đảo qua.
- Oa, lại cầm đan dược của Nữu Nữu làm người tốt rồi!
Lâm Lạc không khỏi mặt già đỏ lên nói:
- Không có chuyện của ngươi, ngoan ngoãn ở một bên đợi đi!
- Oa, sư phụ, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy là con gái của ngươi sao?
An Vũ Chân đối với tiểu nha đầu hai mắt tỏa ánh sáng, Sư Ánh Tuyết xinh đẹp đáng yêu đối với bất kỳ một nữ nhân nào dù là chỉ có một tia mẫu tính (*bản năng của người mẹ) đều sẽ sinh ra lực sát thương vô cùng.
- Phi, tại sao Bổn ma vương có thể là con gái của người xấu!
Lâm Lạc bị cuốn lấy không có biện pháp, đành phải đáp ứng thu An Vũ Chân làm ký danh đệ tử, trước tiên đem nàng trấn an xuống, về sau sẽ tìm nam nhân phù hợp kín đáo đưa cho nàng.
Tiếp theo, Lâm Lạc lựa chọn Cửu Tiêu thành.
Thời điểm gặp lại Đào Bảo, vị lão đại ca này gặp Thanh Lang Bang đuổi giết, bản thân càng là ăn hết một chưởng của Nhị đương gia Thanh Lang Bang này, nếu không phải Lâm Lạc có được lỗ đen bí thuật, Đào Bảo cũng chỉ có bị hút khô lực lượng mà chết!
Cái công đạo này, trước kia Lâm Lạc đã muốn thay Đào Bảo đòi lại, nhưng bởi vì lúc ấy hắn đang ở bên trong trốn chết, chỉ có thể tạm thời đem việc này buông xuống. Hiện tại tu vi của hắn không nói đại thành, nhưng tuyệt đối có thể ở trong khu vực Thượng Nguyên Thành đi ngang, ngay cả Đỗ Bác Viễn cũng bị hắn chém giết, Tả Văn Trạch cũng bị hắn bức đi, thì sợ gì một Thanh Lang Bang nho nhỏ?
Từ Thượng Nguyên Thành Truyền Tống Trận xuất phát, trải qua một lần truyền tống, Lâm Lạc đi tới tòa tiểu thành này, gần kề chỉ là địa phương nhỏ bé do Sơ Vị Thần thống trị.
- Đại phôi đản, đại phôi đản, đại phôi đản!
Sư Ánh Tuyết ngâm nga bài hát, một bên dắt lấy một góc áo của Lâm Lạc, tay kia thì cầm một chuỗi đường hồ lô.