Mọi người sững sờ, ngược lại là trong nội tâm thoải mái. Cái gọi là người có thất thủ, mã có mất đề, đây mới gọi là bình thường, đổ thạch đại sư càng lợi hại cũng có thời điểm nhìn lầm!
- Ha ha, phế thạch!
Nhưng Long Quân Ích lại đắc chí, cười lạnh nhìn về phía Lâm Lạc.
- Các vị đại nhân, vừa rồi người nọ đã từng nói qua, chỉ cần có một khối Thần Thạch mở không ra cực phẩm Thần tinh, hắn sẽ đem đầu hái xuống, hôm nay sự thật bày ở trước mắt, mọi người nói nên xử hắn thế nào?
Tất cả mọi người là thầm mắng người này xoi mói, trong bảy khối Thần Thạch có thể khai ra sáu khối cực phẩm Thần tinh đã là kỳ tích bên trong kỳ tích, huống hồ người ta đã nói có nắm chắc như vậy, khẳng định biết rõ tống xuất lễ vật trân quý cỡ nào!
Sáu khối cực phẩm Thần tinh ah, phần hạ lễ này tuyệt đối có thể nói là có một không hai toàn trường!
Hơn nữa tự tay khai ra cực phẩm Thần tinh, cái này là đại kích động như thế nào? Coi như là người khác lựa đi ra, thế nhưng ao có bổn sự này?
Ở Chúc Liệt Thiên Nộ mà nói, Lâm Lạc có thể nói là đưa ra một phần lễ vật vô cùng trân quý, nhưng bây giờ lại muốn bởi vì một tí sơ sẩy của người ta mà bức người tự sát, đây không phải đánh mặt Chúc Liệt Thiên Nộ sao?
- Long điện úy, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, sao không giơ cao đánh khẽ?
Long Quân Ích là tiểu nhân đắc chí tiêu chuẩn, ỷ vào sau lưng có Thần Vương làm chỗ dựa, huống hồ lại bắt được bím tóc của Lâm Lạc, há lại sẽ buông tay? Hắn chính là loại người có cảm giác về sự ưu việt, chỉ có ánh mắt của người toàn bộ tập trung lên người của hắn mới có thể cảm giác được nắm quyền!
Hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Vừa rồi Vũ Tuyền đại nhân cũng đã nói, thần không nói đùa!
Vô luận là Chúc Liệt Thiên Nộ hay là Vũ Tuyền đại nhân bị hắn kéo xuống nước, hai đại Thượng Thiên thần đều lộ ra giận dỗi chi sắc, tiểu tử này cũng không quá đáng gần hơn mười vạn năm nay mới nhận được Thần Vương ân sủng, cho rằng có thể một mực như thế sao?
Hắn hết thảy đều là Thần Vương cho, khi có một ngày Thần Vương đột nhiên sửa sủng những người khác, xem hắn sẽ chết như thế nào!
- Chúc Liệt đại nhân, sao không đem Thần Thạch hoàn toàn khai mở!
Cái gì gọi là hoàn toàn khai mở? Đây bất quá là một khối phế thạch, dù là cắt nát vẫn là một đống phế thạch.
Nhưng Chúc Liệt Thiên Nộ lại bỗng nhiên lộ ra vẻ khẩn trương, mà sáu Thượng Thiên thần khác trên chủ bàn cũng đồng thời thần sắc nghiêm túc, bởi vì bọn hắn nghĩ tới khả năng khác!
Thạch sợi tầng tầng bong ra, động tác của Chúc Liệt Thiên Nộ trở nên cực kỳ ôn nhu, vô cùng có kiên nhẫn đem tầng tầng da đá bóc xuống, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng sáng ngời, phảng phất đang bưng lấy một kiện trân bảo hiếm thấy.
- Hừ, cố lộng huyền hư!
Long Quân Ích cười lạnh mà quét mắt nhìn Lâm Lạc, hắn hận người này đoạt danh tiếng của hắn, nhất định phải giết chết!
Nhưng bảy Thượng Thiên thần không có một cái nào để ý tới hắn, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào động tác trên tay Chúc Liệt Thiên Nộ, thần sắc chuyên chú vô cùng.
Khối Thần Thạch này nguyên bản rất lớn, nhưng tầng tầng da đá bóc đi, thể tích từ nguyên bản lớn bằng cối xay biến thành nắm đấm, nguyên bản ruột bông trắng bóng lại hiện ra một tầng tím nhạt, mơ hồ có một loại sáng rọi tràn động.
- Chẳng lẽ là…
- Không thể nào!
- Thần… thần dược!
Nguyên bản tràng diện có chút yên tĩnh lập tức trở nên lớn ồn ào lên, mỗi người đều là thần sắc kích động, lộ ra hưng phấn. Không phải bọn hắn không có nghĩ tới phương diện này, chỉ là thần dược cùng thần liệu đều thuộc về bảo vật trăm triệu năm khó gặp, tự nhiên bị mọi người tự động không để ý đến khả năng này.
Chúc Liệt Thiên Nộ cắt một tầng thạch y cuối cùng, một cây thần dược bất quá cao hai thốn cũng hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người, mọc ra một vòng lá cây màu tím sậm, có tất cả mười hai lá, nhú thành một vòng tròn, không hoa, không quả.
- Chúc Liệt huynh, cái này chẳng lẽ là…
Một gã Thượng Thiên thần kích động ngẩng đầu nhìn hướng Chúc Liệt Thiên Nộ.
- Tử Bối Diệp! Là Tử Bối Diệp!
Chúc Liệt Thiên Nộ vẫn không nói gì, một vị Thượng Thiên thần bên cạnh đã kích động kêu lên. Có thể làm cho một gã Thượng Thiên thần kích động như vậy, giá trị gốc thần dược này tuyệt đối không thể đánh giá!
- Thực sự là Tử Bối Diệp!
Chúc Liệt Thiên Nộ ngửi một chút, đồng dạng lông mày nhíu lại.
- Tử Bối Diệp! Lại là Tử Bối Diệp!
- Cái này là thần dược chân chính ah, có đoạt thiên tạo hóa, ăn vào sẽ vĩnh viễn không có Tâm Ma chi khốn!
- Thậm chí có thần dược như thế?
Dưới đáy một mảnh nghị luận nhao nhao, không ai không lộ ra chấn động. Tuy Tử Bối Diệp không thể gia tăng tu vi, đạt được pháp tắc lĩnh ngộ, thế nhưng chỉ là một cái vĩnh viễn không Tâm Ma chi khốn cũng đủ để cho bất luận Thần linh gì động tâm rồi!
Tâm Ma là vấn đề mà mỗi người ở lúc tu luyện đều có thể gặp được, mà càng là cảnh giới cao, tỷ lệ gặp được Tâm Ma cũng càng cao, Tâm Ma cũng càng đáng sợ, đây chính là sẽ để cho Thần linh tẩu hỏa nhập ma!
Thần linh có hai sợ, một là thần kiếp, hai là Tâm Ma. Nếu so sánh, Tâm Ma không có khủng bố như thần kiếp, nhưng giết người không thấy máu, Thần linh chết trong Tâm Ma thậm chí so với vẫn lạc ở bên trong thần kiếp còn lớn hơn rất nhiều!
Bởi vì Thần linh muốn đột phá một lần không dễ dàng, nhưng chỉ cần tu luyện, tiếp xúc thiên địa pháp tắc, thì có thể lọt vào Thiên Địa cắn trả!
Nếu như có thể vĩnh viễn không bị Tâm Ma quấy nhiễu, đây đối với Thần linh mà nói có thể nói là không chỉ là một cái mạng rồi!
Tất cả mọi người ai cũng đỏ mắt, nếu không có mấy vị Thượng Thiên thần tọa trấn, đoán chừng cả đám đều muốn xông lên dốc sức liều mạng rồi! Thần tinh lại trân quý thì như thế nào, có thể cứu mạng sao?
Tử Bối Diệp có thể!
Long Quân Ích giống như bị người hung hăng đánh một cái tát, sắc mặt lập tức trở nên vừa đen lại xanh.
Hắn vốn tưởng rằng bắt được bím tóc của Lâm Lạc, sau một hồi biểu diễn xấu xí lại phát hiện chỉ là càng tăng thanh danh của Lâm Lạc, cái này để cho hắn làm sao chịu nổi? Nhưng muốn cưỡng từ đoạt lý nói thần dược không phải Thần tinh, cái này... cho dù hắn rất vô sỉ cũng mở miệng không được!
Hơn nữa, thần dược chỉ có thể ở trong cực phẩm Thần tinh bao hàm dưỡng dục, nói là cực phẩm Thần tinh kỳ thật cũng đúng, chỉ là tất cả lực lượng cùng pháp tắc tinh hoa đều bị thần dược hấp thu mà thôi.
Tuy trên mặt một hồi tái xanh, nhưng Long Quân Ích cũng không có phẩy tay áo bỏ đi, chỉ là sắc mặt chớp động rất đặc sắc, để cho Lâm Lạc có chút cảm giác hả giận.
Tuy loại tôm tép nhãi nhép này hắn căn bản không có để ở trong lòng, nhưng nhảy nhót như thế nhìn xem luôn chướng mắt, chứng kiến Long Tử Bối Diệp Quân Ích kinh ngạc, đừng nói Lâm Lạc khoái ý, tất cả mọi người là có loại hả giận khoan khoái dễ chịu.