Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1407: Đánh chết (2)



- Cẩu nô tài…

Hắn hừ nhẹ một tiếng, một quyền đánh ra, một đoàn liệt hỏa ở quả đấm của hắn dấy lên, một hỏa điểu quanh quẩn phi động, tràn đầy đại uy thế, thậm chí ngay cả Thượng Thiên Thần cũng có thể chấn nhiếp!

- Tiểu tử khốn kiếp, không nên phách lối.

Thân hình Sư Ánh Tuyết chớp động , hướng Hỏa Vô Cấu vọt tới .

Hỏa Vô Cấu tiện tay phất một cái , muốn đem tiểu nha đầu đánh văng ra, nhưng không ngờ tới Sư Ánh Tuyết chính là Hư Vô Thân, nàng trực tiếp xuyên đến trước người Hỏa Vô Cấu, quả đấm nhỏ đánh tới .

Ba, một âm thanh muộn hưởng, mặc dù một quyền này vỗ kết kết thật thật, nhưng lấy lực lượng của Hư Thần Cảnh lại há có thể thương tổn được một tên Thượng Thiên Thần?

Thậm chí, ngay cả tư cách ngăn trở Hỏa Vô Cấu công kích cũng không có !

- Đại bại hoại, xem ngươi.

Sư Ánh Tuyết kêu lên, thân hình đã biến mất, xuất hiện ở sau lưng Hỏa Vô Cấu.

- Hừ, ai cũng không cứu được ngươi.

Hỏa Vô Cấu không đem Sư Ánh Tuyết để ở trong lòng chút nào, một quyền như cũ hướng về phía Lâm Lạc hung hăng đánh tới, hắn nhất định phải giết chết người dám can đảm mạo phạm uy nghiêm Hỏa gia!

- Nguyên thoại phụng hoàn.

Lâm Lạc bắn người lên, một quyền đánh ra .

Hắn bị thương cũng không có nghiêm trọng như Hỏa Vô Cấu tưởng tượng, Hắc Động cắn nuốt hết một phần lực lượng phản chấn, hơn nữa Sư Ánh Tuyết lại cho hắn ăn một viên đan dược, lúc này ít nhất có thể trước đem thương thế đè xuống.

- Ha ha ha, ngươi đây là tự tìm đường chết.

Hỏa Vô Cấu hừ lạnh, lâm lạc còn có lực phản kháng để cho hắn hơi lấy làm kinh hãi, nhưng Lâm Lạc lại còn dám hướng hắn phản kích lại để cho hắn cười thầm đối phương ngu xuẩn, biết rất rõ ràng hắn có bảo vật hộ thân lại còn muốn đạp vào trong hố, thật là không có thuốc chữa !

Bành !

Một quyền oanh qua, Lâm Lạc phát sau mà tới trước, bảy đạo pháp tắc chi lực lưu chuyển, tập kích tâm linh của đối phương.

- Gian ngoan… không…

Biểu lộ khinh thường của Hỏa Vô Cấu trong nháy mắt biến thành tuyệt đối khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện lực lượng của Lâm Lạc hạo hạo đãng đãng oanh phá phòng ngự của hắn, trực tiếp tiến vào thức hải của hắn !

Phòng ngự cấm khí của hắn tại sao không có phát sinh hiệu quả ?

- Khốn kiếp, có phải ngươi đang tìm cái này hay không?

Sư Ánh Tuyết hì hì cười một tiếng, trong tay đã nhiều hơn một khối ngọc bội !

Cái phòng ngự cấm khí này rõ ràng là thắt ở trên cổ Hỏa Vô Cấu!

- Không…

Hỏa Vô Cấu phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, bây giờ hắn mới biết vừa rồi Sư Ánh Tuyết hướng mình xuất thủ căn bản cũng không phải là ôm ý niệm đả thương người hoặc là ngăn trở, mà là nhằm vào cấm khí phòng ngự của hắn!

Cũng chỉ có tiểu nha đầu giống như không gian pháp tắc hóa thân này mới có thể ở bên trong thời gian ngắn ngủi liền đem cấm khí phòng ngự của hắn cởi xuống!

Nhưng hắn hối tiếc đã quá muộn !

Lực lượng kinh khủng cuốn qua, Hỏa Vô Cấu đầu đầy lửa vũ nhanh chóng dập tắt, thân thể ầm ầm ngã xuống, nhưng còn không có ngã xuống trên đất đã hóa thành bụi bậm, hoàn toàn tiêu tán ở giữa thiên địa .

- Đại bại hoại, ngươi thật là đủ ý tứ, không có uổng Bổn ma vương đối với ngươi tốt như vậy.

Sư Ánh Tuyết đưa ra bàn tay nhỏ bé ở trên người Lâm Lạc vỗ vỗ, một bộ bằng hữu thân thiết.

Lâm Lạc cười ha ha một tiếng, nhưng lập tức lại khoanh chân ngồi xuống, hắn vốn là thần hồn bị chấn đãng, chẳng qua là miễn cưỡng đè xuống mà thôi, hơn nữa mới vừa lại hút lấy lực lượng, lệ khí của Hỏa Vô Cấu, để cho khí tức của hắn càng thêm không ổn định lên .

Trên bầu trời kịch chiến còn đang tiến hành, toàn bộ Cửu U Thần Quốc cũng phảng phất như thuyền lá trong biển rộng, tùy thời cũng có thể bị lật đổ .

Ba hôm sau, hưu hưu, hai đạo nhân ảnh cơ hồ đồng thời từ trên bầu trời rơi xuống .

Liễu Bán Yên như cũ áo xanh phiêu phiêu, xinh đẹp lạnh lùng như không dính một tia bụi bậm, căn bản không nhìn ra nàng mới vừa rồi đã trải qua một phen đại chiến. Mà xem xét lại Chư Giải Chi lại có chút thảm, tóc lộ ra tương đối xốc xếch, quần áo cũng có từng đạo vết rách, cả người cũng lộ ra một loại cảm giác vô cùng mỏi mệt.

Hiển nhiên, ở hai người vòng chiến, Liễu Bán Yên chiếm thượng phong.

- Ân, Vô Cấu đâu?

Chư Giải Chi thấy chỉ có hai người Lâm Lạc cùng Sư Ánh Tuyết, không khỏi lộ ra một tia kinh dị .

Nếu như trên người Hỏa Vô Cấu không có cấm khí phòng ngự, hắn tự nhiên sẽ nghĩ Lâm Lạc có thể hạ sát thủ giết chết Hỏa Vô Cấu. Nhưng ở dưới cấm khí kia bảo vệ, ít nhất Tứ Tinh Thần Vương trở xuống là không có thể giết được Hỏa Vô Cấu .

Vậy dĩ nhiên vô luận là Lâm Lạc hay là Sư Ánh Tuyết cũng không có thể giết chết Hỏa Vô Cấu .

Nhưng vấn đề là, người này đã chạy đi đâu ?

Chẳng lẽ hắn ngờ tới mình sẽ không địch lại Liễu Bán Yên, đã rời đi trước rồi?

- Ai biết được…

Sư Ánh Tuyết nhún vai một cái…

Có thể cảm thấy làm chuyện xấu qua nhiều, chạy đi tự sát rồi.

Chư Giải Chi triển khai thần thức tìm tòi, nhưng căn bản không có phát hiện tung tích của Hỏa Vô Cấu, hắn không khỏi nhướng mày, cũng tin “sự thật” Hỏa Vô Cấu đã rời đi, lúc này dưới chân vừa nhấc, xé rách hư không rời đi.

- Ha ha ha, cái ngu ngốc này.

Sau khi Chư Giải Chi rời đi, Sư Ánh Tuyết cuối cùng không nhịn được ha ha cười lớn.

- Hỏa Vô Cấu kia đến tột cùng đi nơi nào?

Liễu Bán Yên đem đôi mắt đẹp nhìn về phía Sư Ánh Tuyết.

- Chết.

- Chết ?

Liễu Bán Yên khẽ cau mày, ở trong mắt nàng mặc dù Hỏa Vô Cấu so với con kiến hôi còn nhỏ bé hơn, nhưng thực lực lại trên Sư Ánh Tuyết cùng Lâm Lạc, làm sao có thể sẽ chết? Ở địa phương này căn bản không có tồn tại cấp Thần Vương, điểm này căn bản không gạt được không gian pháp tắc của nàng !

- Dĩ nhiên, bị đại bại hoại oanh bạo.

Sư Ánh Tuyết kỷ kỷ tra tra căn bản dấu không được chuyện, lúc này đem chuyện đã xảy ra thật nhanh nói một lần.

Thần sắc Liễu Bán Yên mang chút kinh ngạc, hướng Lâm Lạc gật đầu một cái nói.

- Ngươi người này coi như không tệ , không uổng công sư muội tín nhiệm đối với ngươi.

Trong lòng nàng có tương đối khiếp sợ !

Cùng Lâm Lạc đây là lần thứ hai gặp mặt, nhưng nàng lại biết đây là lần thứ ba, lần thứ nhất gặp mặt nàng hung hăng đánh Lâm Lạc một trận, còn lấy đại năng lực xóa đi trí nhớ cả Lâm Lạc, để cho hắn căn bản nhớ không nổi là bị người nào đánh.

Nhưng khi đó tu vi của Lâm Lạc sao mà thấp kém !

Thời gian ngắn như vậy liền tăng lên tới Thượng Thiên Thần Tam Trọng Thiên ?

Chỉ là hơn một vạn năm, nàng coi như chịu tự hao tổn tu vi cũng tuyệt không có thể để cho một Sơ Vị Thần tăng lên tới Thượng Thiên Thần, đổi là sư phụ nàng có lẽ có khả năng này, nhưng nàng không thể khẳng định .

Chẳng lẽ sau lưng Lâm Lạc đứng một tồn tại như vậy?

Vậy hắn đến gần Sư Ánh Tuyết đáng giá hoài nghi !