Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 895: Thu bảo (2)



Cái gọi là mời chào nói trắng ra là cùng nhau lên giường đánh cuộc chiến hữu nghị, Tần Vận Di vô cùng đắc ý với chính mình, chỉ dùng một Tinh Vương nho nhỏ đã ly gián được Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên!

Nhìn bộ dáng hiện tại của hai người kia, chỉ sợ chỉ cần Triệu Ngọc Phi đáp ứng giết chết Lâm Lạc, hai người bọn họ nhất định sẽ cụp đuôi khẩn cầu quay về dưới váy Triệu Ngọc Phi!

Âm Dương Tán Nhân như thế! Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên cũng như thế! Lâm Lạc hiện giờ cũng vậy!

Chẳng lẽ nàng thực sự thua kém hồ ly tinh kia?

Trong lòng Tần Vận Di nổi giận, nhưng vẻ mặt lại tỉnh bơ, chí tôn cấp Tinh Hoàng nếu còn không thể khống chế được tâm tình của mình vậy thì thật quá mất mặt.

Lâm Lạc cũng không biết hai người này là ai, nhưng hắn vốn thật mẫn cảm đối với sát khí, huống chi hai người kia căn bản không hề có ý tứ muốn che giấu ác ý, nếu không phải hắn cũng có cấp bậc Tinh Vực, chỉ sợ bọn hắn đã muốn nắm đứt cổ của hắn!

- Hai cẩu nô tài, chủ nhân nói chuyện nào có địa phương cho các ngươi nói leo!

Miệng của Lâm Lạc cũng không phải ngồi không.

Không phải là như thế sao? Vừa mới bị Triệu Ngọc Phi quăng, liền vẫy đuôi chạy qua Tần Vận Di, đây không phải là cẩu thì là gì? Thực lực Triệu Ngọc Phi cực mạnh, tự nhiên không cần cho người khác mặt mũi, nhất thời cười lên khanh khách, bộ ngực mẩy run lên không dứt, nhìn vào thật khiến người muốn phun máu.

Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Triệu Ngọc Phi không dám ra tay, bọn hắn cũng là như thế, bởi vì tuy cảnh giới của Lâm Lạc hơi yếu, nhưng vẫn là cấp bậc Tinh Vực, dù chỉ dùng một chiêu chế trụ cũng tràn ra lực lượng, vậy sẽ có biến cố!

Bọn hắn đảm đương thánh tử đã mấy vạn năm, luôn ở địa vị cao, bình thường có bao giờ cùng người tranh cãi, cho dù trước kia có “tài ăn nói” nhưng hiện tại đã hoàn toàn thoái hóa, làm sao là đối thủ của Lâm Lạc.

Đấu mấy hiệp, hai người đều đỏ mặt tía tai, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Lạc oán hận, còn muốn tranh cãi tiếp bọn hắn đều sẽ liều lĩnh giết người.

- Đại tỷ, suy nghĩ thế nào?

Tần Vận Di cười duyên hỏi, ở trong chuyện này nàng tuyệt đối chiếm cứ thượng phong, biết Triệu Ngọc Phi nhất định sẽ thỏa hiệp.

- Tất cả đều là người một nhà, hơn nữa đây cũng là bảo vật bổn giáo, nói lời khách khí làm gì!

Triệu Ngọc Phi cũng lộ dáng tươi cười, nàng cũng không ngại đợi sau khi rời khỏi Thánh Địa, trước mê hoặc hai người Thường Hiên trợ giúp mình giết Tần Vận Di, sau đó lại đem hai người kia giết chết, bảo vật chỉ có thể lưu lại cho con của nàng!

- Vậy thì tốt rồi, tất cả đều là người một nhà, làm gì tổn thương hòa khí!

Tần Vận Di cũng yêu kiều cười rộ lên, trong nội tâm nàng tự nhiên cũng có quỷ kế, nhưng ở trong này mọi người tuyệt đối không có khả năng đánh nhau, hết thảy phải đợi sau khi lấy xong bảo tàng rời khỏi rồi tính sau.

- Uy, ta cần hỏi, các ngươi phân tang phân chia hăng say như vậy để làm chi, đừng quên ta mới là chủ nhân bảo tàng này, chìa khóa vẫn còn nằm trên tay ta!

Lâm Lạc nhếch miệng cười, lộ hàm răng trắng tuyết, còn quơ quơ Hỗn Nguyên Lệnh trong tay.

- Tiểu bạch kiểm, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Mao Tử Nguyên khiển trách, chỉ là Tinh Vương tam trọng thiên, đừng tưởng rằng ôm đùi Triệu Ngọc Phi thật sự dám cho rằng mình là đại nhân vật nào!

- Miệng của ngươi thật đúng là thối!

Thân hình Lâm Lạc chợt lóe, một tiếng vang giòn, trên mặt Mao Tử Nguyên đã hiện lên dấu chưởng ấn:

- Sau này nhớ rõ đọc sách cho nhiều, học được đạo lý làm người!

Không gian công pháp của hắn trong cự ly ngắn di chuyển tuyệt đối là trên đời này không còn người thứ ba sánh bằng – Đường Điềm là người duy nhất thậm chí là người có thể siêu việt hắn, lúc này thậm chí ba người kia cơ hồ đều không bắt giữ được thân ảnh của hắn, chỉ thấy ánh mắt hoa lên, Lâm Lạc đã quay về vị trí nguyên lai, tựa hồ chưa từng di động qua, nhưng gò má sưng cao của Mao Tử Nguyên cũng nói cho bọn hắn biết, vừa rồi không có ai hoa mắt!

- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!

Mao Tử Nguyên giận dữ, đừng xem thân thể hắn gầy gò, khi giận dữ đầu tóc như trương lên, chẳng khác gì một con hùng sư nổi giận, làm cho người ta có cảm giác áp bách như rơi vào chiến trường huyết tinh.

- Ngươi còn không học ngoan ah!

Thân hình Lâm Lạc cử động.

Nhưng lần này Mao Tử Nguyên đã có phòng bị, chứng kiến Lâm Lạc chớp động lập tức một quyền oanh tới.

- Dừng tay!

Triệu Ngọc Phi cùng Tần Vận Di đồng thời quát, chỉ cần kình lực hai người vừa tiếp xúc, tất nhiên sẽ kinh động người trên đảo, muốn không kinh động cũng không được!

Mao Tử Nguyên rùng mình, đây là thời gian lấy trọng bảo trong giáo, vì sao phải cùng một tiểu bạch kiểm dây dưa, kẻ này nhất định phải chết, để cho hắn cãi bướng một hồi thì thế nào?

Vừa nghĩ tới đây, hắn vội vàng thu quyền, với tu vi Tinh Hoàng cấp hắn đã sớm có thể thu phát tùy tâm.

Nhưng đúng ngay lúc này, Lâm Lạc quạt tới một cái tát, “ba” một tiếng vang giòn, má bên kia của hắn cũng sưng phù lên.

- Sư đệ, bình tĩnh!

Thường Hiên tranh thủ giữ chặt Mao Tử Nguyên, miễn cho hắn quá giận dữ liều lĩnh đánh loạn, nhưng trong lòng đã hiện lên nỗi kinh sợ.

Mặc cho thân pháp của Lâm Lạc quỷ dị ra sao, nhưng Mao Tử Nguyên chính là Tinh Hoàng, đối với Lâm Lạc đã áp chế một đại cảnh giới, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, chính là bị nghiền áp hoàn toàn, như thế nào sẽ xuất hiện tình huống như vậy?

Mao Tử Nguyên vì quá giận dữ nên xem nhẹ tình huống rõ ràng này, nhưng Thường Hiên lại chú ý tới, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc hiện thêm một phần kiêng kỵ, mặc dù phân biệt chỉ ở trên lực lượng, nhưng chỉ bằng bộ thân pháp kia Lâm Lạc đã có năng lực đầy đủ tự bảo vệ mình.

Muốn giết tiểu tử kia, chỉ sợ không đơn giản như đã nghĩ!

- Đủ rồi, trước lấy ra bảo tàng, hết thảy chờ rời đi rồi tính sau!

Tần Vận Di hừ lạnh nói, vừa rồi thiếu chút nữa đã phá hủy đại sự.

- Uy uy, lỗ tai các ngươi đều có vấn đề sao, ta đã nói bảo tàng này của ta, tuy rằng các ngươi thật nhiệt tình muốn giúp ta dời đồ vật, nhưng ta có tay có chân, có thể tay làm hàm nhai, sẽ không phiền toái chư vị!

Lâm Lạc ngăn cản ngay lối vào bảo tàng, khoanh tay trước ngực nói.

- Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là không sợ ăn nhiều bị ách bụng chết! Một tòa bảo sơn lớn như vậy, một mình ngươi nuốt trôi sao? Nhanh tránh ra, chờ khi trở về ta cùng đại tỷ cùng ngươi chơi đùa thế nào?

Tần Vận Di sản sinh kiêng kỵ rất lớn đối với thân pháp khủng bố của Lâm Lạc trước đó, lo lắng không thể một kích giết chết Lâm Lạc, đối phương liều mạng cá chết lưới rách đưa tới nhân mã Thánh Địa, làm mọi người về tay không, bởi vậy nàng đổi giọng dùng cưỡng bức hấp dẫn.

- Có ăn được hay không đó là chuyện của ta, các vị đừng uổng công quan tâm!

Lâm Lạc ha ha cười, triệu ra Tử Đỉnh, tâm niệm vừa chuyển, Tử Đỉnh xoay tròn đem đồ vật trong bảo khố thu vào.

- Tiểu súc sinh, lớn mật!