Bạc Tiệm liếc nhìn Giang Hoài, một lúc sau mới nói: “Muốn chép bài tập sao?”
Giang Hoài liếc mắt nhìn tập vở mà Bạc Tiệm đặt trên sách chính trị, là cái vừa mới viết tên lên: "Đương nhiên là tôi không chép bài tập, cậu cũng chưa viết, chỉ là tôi không có sách, nên muốn mượn sách giáo khoa của cậu đọc." Cậu nhớ tới tờ giấy trắng còn chưa ghi tên trong tay nói: “Tôi sẽ mượn vở cậu xem thử.”
Giang Hoài vừa muốn gật đầu nói "Được", nhưng chợt nhận ra Bạc Tiệm đang bày trò lừa mình.
Bạc Tiệm viết xong mới xem, đây không phải là chép bài tập hay sao? Chờ Bạc Tiệm viết xong còn lâu mới mới cho cậu mượn.
“Không cần,” Giang Hoài kiên quyết nói, “Cậu viết đáp án rồi làm ảnh hưởng đến đáp án của tôi, tôi mượn sách giáo khoa với vở trắng của cậu xem, tôi sẽ tự mình làm.”
“Ồ.” Bạc Tiệm thản nhiên hỏi: “Nhưng tôi cho cậu mượn sách giáo khoa với vở thì tôi dùng gì?”
Giang Hoài dừng một chút: “Cùng xem?”
Giang Hoài ngồi dựa vào tường, để giấy lên đầu gối viết cái tên. Cậu không chê đất bẩn, cũng không chê tường bẩn.
Giang Hoài dựa theo vở rồi ghi mấy câu điền đáp án bằng chữ thảo, bây giờ sách chính trị của Bạc Tiệm đang ở trong tay cậu.
Bình thường sách giáo khoa mới phát hành có mùi mực giấy khó chịu, nhưng chủ tịch Bạc hình như có xử lý qua rồi, không những không ngửi thấy mùi mực mà còn có mùi thơm nhẹ nhàng.
Giang Hoài vừa lục lại “Phương thức sản xuất tư liệu vật chất được cấu thành từ gì?”, vừa nghĩ tại sao Bạc Tiệm lại thích mấy thứ này đến thế.
Giẻ cùi tốt mã.
Kẻ yếu thì làm vậy.
Nhưng kẻ mạnh lật cuốn sách chính trị thơm phức từ chương đầu đến chương cuối cũng không thấy đáp án cho câu hỏi ban nãy.
Cậu biết từng chữ trong sách nhưng mà lúc ghép lại với nhau... Giang Hoài thực sự không hiểu câu hỏi đang hỏi cái gì.
Giang Hoài gấp sách lại, liếc nhìn Bạc Tiệm đang đứng bên cạnh.
Sách chính trị cậu cầm, Bạc Tiệm chỉ có vở mà viết rất nhanh.
Giang Hoài nắm tay đứng lên
Cậu chậm rãi đi đến bên cạnh Bạc Tiệm liếc mắt nhìn cuốn vở... nhưng mà chưa tìm thấy đáp án câu đầu tiên, Bạc Tiệm đã quay qua: “Không phải không chép bài tập à?”
Giang Hoài: “...”
"Tôi không chép", im lặng một lúc lâu mới nói, "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện."
Miệng Bạc Tiệm khẽ cong lên: "Cái gì?"
Giang Hoài cầm cuốn sách chính trị không tác dụng gì hỏi: “Phương thức sản xuất tư liệu vật chất được cấu thành từ gì?”
Bạc Tiệm cười: “Câu đầu tiên?”
Giang Hoài không nói.
Bạc Tiệm đưa mắt lướt qua trang giấy trắng mà Giang Hoài đang cầm làm vở, cỏ dại um tùm, không thể ra là viết cái gì. Nhưng mà chắc chắn chưa có đáp án. “Lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất.”
Trồng cỏ xong, Giang Hoài nói câu tiếp theo rất tự nhiên: “Cậu xem bài trước rồi à... Vậy định nghĩa của chủ nghĩa duy vật là gì?”
“Xem trước rồi.” Bạc Tiệm cụp mắt, nhìn Giang Hoài trồng cỏ, “Thừa nhận bản chất của thế giới là vật chất, vật chất có trước ý thức, vật chất quyết định ý thức, ý thức là vật chất..."
Tay Giang Hoài viết lia lịa, trồng hai hàng cây xanh xanh: “Đợi đã, nói chậm chút...”
"Ý thức là sự phản ánh của vật chất.” Bạc Tiệm chậm rãi nói xong câu cuối cùng, nhếch khóe miệng, “Bàn trên, cậu không chép bài tập nên đổi thành nghe chép chính tả à?”
Giang Hoài dừng bút: "?"
Bạc Tiệm nhướng mi: "Cần tôi giúp cậu đọc đáp án từ đầu tới cuối không? Xem xem có chữ nào cậu không biết viết không?"
Giang Hoài: "..."
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài nhìn Bạc Tiệm.
Giang Hoài rũ mi mắt, trả lại sách chính trị: “Trả cậu. Cám ơn.”
“Cậu không cần nữa?” Bạc Tiệm hỏi.
“Không cần nữa, làm bài tập cái con khỉ,” Giang Hoài mặt không cảm xúc, “Phiền phức.”
Bạc Tiệm liếc cậu một cái: “Không, bài tập vẫn phải viết.”
Giang Hoài xoay người, dựa vào cửa sau, liếc nhìn cô dạy chính trị, tranh thủ lúc cô đang viết trên bảng, lấy cặp sách ở ngăn bàn ra, chuẩn bị tan học sớm.
Cậu quay về phía Bạc Tiệm xua tay rồi lười biếng nói: “Vậy thì cậu tự viết đi.”
“Xuất phát từ tình bạn bàn trên bàn dưới,” Bạc Tiệm cười nhẹ, “Cậu không làm bài tập, tôi không thể làm ngơ.”
Nếu Trần Phùng Trạch nghe thấy Bạc Tiệm nói vậy, hẳn là giống như nhìn thấy ma.
Lời này chắc chắn không phải thật.
Chưa kể bàn trước bàn sau, Trần Phùng Trạch và Bạc Tiệm quen nhau hơn một năm, cậu ta chắc chắn nếu một ngày cậu xếp bét khối thì Bạc Tiệm chắc chắn sẽ thấy chết không cứu, thậm chí còn có thể chụp một tấm ảnh kết quả của cậu ta.
Cái miệng của Alpha, đúng là lừa dối.
Nhưng Giang Hoài không hiểu tính cách của Bạc Tiệm. Cậu quay đầu lại, nhếch khóe miệng: “Thì ra chủ tịch lại thích giúp đỡ mọi người vậy à?”
“Không.” Vẻ mặt Bạc Tiệm thả lỏng, “Một vành đai, một con đường. Ai đã giàu thì dẫn dắt ai chưa giàu, cuối cùng mới đạt được nền thịnh vượng chung."
Giang Hoài: "..."
Bạc Tiệm nói: "Kiến thức môn chính trị."
"Đúng là học sinh giỏi", Giang Hoài nhếch môi nhìn cậu, "Luôn tự nhắc nhở bản thân đang gánh trên vai trọng trách lịch sử và sứ mệnh thời đại."
Bạc Tiệm cụp mi: “Nên làm mà."
Giang Hoài: "..."
Giang Hoài xách cặp, dựa vào tường, nhếch mép hỏi: “Là một phần của lớp, có cần tôi góp sức vào sự nghiệp lớn lao của cậu không?"
Bạc Tiệm nhướng mắt: “Cần."
Giang Hoài: “??"
"Nếu cậu đã chủ động vậy thì thêm Wechat đi.” Bạc Tiệm nói, “Về gửi bài tập cuối tuần cho tôi, làm tử tế vào. Nếu có câu không thì cậu...” Cậu cong cong khóe miệng, “Tự mình cố gắng hơn, trời không phụ lòng người.”
Giang Hoài: "..."
Chuông còn chưa reo, Giang Hoài đã tự tan học trước rồi.
Vì nếu không cậu sợ last nữa bản thân không chịu nổi mà động tay với Bạc Tiệm.
Giang Hoài xách cặp đi thẳng ra ngoài qua bức tường phía tây cổng sau.
Vẫn chưa đến năm giờ rưỡi, nhưng trường tiểu học Minh Thành đã tan học từ lâu, khuôn viên trường trống không, mặt trời lặn chiếu lên tòa nhà dạy học màu trắng, phản chiếu một màu vàng ấm áp.
Giang Hoài bước vào lớp 3/2 như thường lệ.
Không giống như thường lệ, hôm nay trên bục giảng có một cô gái trẻ tóc ngắn mặc váy trắng đang thu dọn đồ đạc. Đó là Liễu Hồng, giáo viên chủ nhiệm lớp 3/2.
Giang Hoài lờ phờ giơ tay lên: “Cô Lưu.”
Liễu Hồng cười: “Đến đón Tinh Tinh sao?”
A Tài vẫn ngồi hàng đầu như cũ, còn đang bận rộn với sự nghiệp của riêng mình nên không cả ngẩng đầu.
“Ừm.” Giang Hoài gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói, “Tuần này không có việc gì chứ?”
Liễu Hồng nhìn chàng trai trước mặt.
Từ thủ tục chuyển trường của đến việc chuẩn bị nhập học của Giang Tinh Tinh, hay cả đưa đón Giang Tinh Tinh hàng ngày, đều là anh trai của cô bé lo. Cô còn chưa bao giờ gặp cha mẹ của Giang Tinh Tinh.
Liễu Hồng biết Giang Hoài đang ám chỉ điều gì: “Không, không có bạn nào bắt nạt cô bé… Nhưng Giang Tinh Tinh có lẽ quá thu mình, cô bé không để ý đến những bạn khác.”
“Không sao.” Giang Hoài cúi đầu thu dọn đống bút màu lộn xộn trên bàn Giang Tinh Tinh, “Không có ai bắt nạt con bé là được, không cần vội kết bạn.”
Liễu Hồng bất lực thở dài, cô ấy cũng hiểu đại khái về tình hình sức khỏe của Giang Tinh Tinh. “Vậy thì cứ từ từ đi, mới nhập học nên cũng không vội.” Liễu Hồng do dự, “Nhưng mà tuần sau trường sẽ tổ chức đại hội thể thao phụ huynh và học sinh… Cha mẹ của Giang Tinh Tinh có đến tham gia không?”
Giang Hoài nhướng mắt: “Đại hội thể thao phụ huynh và học sinh?”
“Đúng, đại hội thể thao phụ huynh và học sinh, nhưng không có môn thể thao nào cần vận động quá nhiều, mục đích chính là để trải nghiệm tình cảm gia đình, giúp cha mẹ và con cái cùng chơi với nhau.” Lưu Hồng nói.
Giang Hoài hỏi: “Thứ mấy?”
“Thứ tư.” Liễu Hồng nói.
Giang Hoài lại cúi đầu: “Cha mẹ của các bạn Giang Tinh Tinh đến đông không?”
Liễu Hồng do dự một chút: “Theo thống kê hiện tại thì… Cha mẹ của các bạn trong lớp đều chuẩn bị đến hết.”
“Ồ.” Giang Hoài gật đầu, "Ra vậy."
Liễu Hồng thở dài: "Nhưng nếu gia đình em thật sự không có thời gian thì cũng không sao. Vốn dĩ Giang Tinh Tinh hoạt động cũng không được thuận lợi cho lắm... Nếu Tinh Tinh muốn chơi, cô có thể chơi cùng cô ấy."
Vẻ mặt Giang Hoài không đổi, cúi đầu đội mũ A Tài đang từ từ đi xuống ghế: “Cám ơn cô… Nhưng mà không cần phiền cô đâu, em sẽ tới.” Cậu xách quai ba lô A Tài lên, “Em đưa Giang Tinh Tinh về trước đây.”
Liễu Hồng sững sờ… Anh trai Giang Tinh Tinh không phải còn đang học cấp ba sao?
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi, anh trai Giang Tinh Tinh đã kéo Giang Tinh Tinh đi.
Cổng trường tiểu học Minh Thành gần như không còn ai.
Giang Hoài đợi ở cổng, Giang Tinh Tinh đi như rùa bò. Giang Hoài ngáp dài lơ đãng hỏi: “Cuối tuần có bài tập không?”
“Có.” A Tài uể oải đáp.
“Bài tập gì?”
“Báo tường,” A Tài tách ngón tay, “Thêm cả… học thuộc thơ!”
Giang Hoài thở dài. Bài tập của cậu nhiều hơn A Tài.
Con cún Bạc Tiệm thêm Wechat rồi gửi bài tập cho cậu.
Đây là chuyện mà con người làm sao??
A Tài đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên một tia nhỏ, lắc lư một cái, con rùa tăng tốc, đến bên cạnh Giang Hoài, giật giật góc áo đồng phục của Giang Hoài: "Anh... Báo tường!"
"Anh giúp em làm báo tường?” Giang Hoài hỏi.
A Tài vui vẻ gật đầu.
“Không được.” Giang Hoài nhẫn tâm mà kéo áo, “Nằm mơ đi.”