Vòng loại trận đấu bóng rổ vừa mới kết thúc vào buổi sáng, Bộ thể thao có rất nhiều việc phải làm, Bộ trưởng Bộ thể thao nhờ Trần Phùng Trạch gửi giúp bản kế hoạch đấu loại trực tiếp cho chủ tịch.
Mới hơn một giờ chiều, trên đường đã có không ít người. Trần Phùng Trạch đi về về phía giảng đường Học Lễ, đồng thời gửi một tin nhắn wechat: “Bạc Tiệm, bây giờ cậu ở đâu?”
“Phòng sinh hoạt ở tầng một của giảng đường Học Lễ.”
Trần Phùng Trạch bước vào phòng sinh hoạt, đúng lúc cậu ta trông thấy Bạc Tiệm đang cuộn một xấp giấy màu thành một ống giấy, tiện tay ném vào thùng rác ở cửa.
Trần Phùng Trạch liếc qua: “Personal Statement Lý lịch cá nhân... Đơn đăng ký trường.” Cậu ta ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn xin ra nước ngoài học đại học.”
“Không.” Bạc Tiệm nói.
“Vậy cái này ở đâu ra... Phần giới thiệu chi tiết như vậy, tôi thấy cậu làm nhiều tài liệu như vậy chắc hẳn rất phiền toát.” Trần Phùng Trạch dùng hai ngón tay cầm lấy, rút từ trong thùng rác về một trang giấy màu, đó là lời giới thiệu bằng tiếng anh của đại học nào đó: “Xem thử đi, cậu vứt đi làm gì...”
Bạc Tiệm không nghe cậu ta nói xong, nâng mí mắt lên: “Có việc gì mà cậu qua đây tìm tôi?”
“À.” Trần Phùng Trạch ném lại, sau đó ném tập văn kiện cho Bạc Tiệm: “Vẫn còn sáu trận đấu loại trực tiếp, đây là bản kế hoạch, tôi giúp Bộ trưởng Bộ thể thao đưa tới.”
Nói về về việc giúp đỡ cấp trên bận bịu, Trần Phùng Trạch thấy mình thấu tình đạt lý hơn chủ tịch Bạc rất nhiều, nhưng cậu ta cũng không muốn lấy việc giúp người làm niềm vui.
Cậu ta tới chủ yếu vì hiếu kì chuyện khác.
Bạc Tiệm nhận lấy bản văn kiện, Trần Phùng Trạch cười ra tiếng: “Bạc Tiệm, buổi sáng hôm nay tôi thấy cậu ở sau cửa tây.”
Bạc Tiệm nâng mắt: “ Phải không?”
“Không những nhìn thấy cậu, tôi còn thấy một bạn học nam quen mắt nữa.” Trần Phùng Trạch hỏi: “Bạn học nam búi tóc ở trường ta, chắc chỉ có mỗi Giang Hoài.”
Bạc Tiệm “Ừm” một tiếng.
Thấy cậu đáp lại, Trần Phùng Trạch lập tức trừng lớn mắt: “Cái đệt, thật? Cậu cùng Giang Hoài trèo tường ra ngoài?”
Từ sáng đến trưa không ai gặp Bạc Tiệm... Vậy là ra ngoài tới tận trưa?
Không phải quan hệ của hai người này rất tệ sao?
“Ừm.”
Trần Phùng Trạch hỏi: “Đi ra ngoài thật à? Tới tận trưa? Hai người ra ngoài làm gì?”
Bạc Tiệm không đáp lời cậu ta. Lúc này Trần Phùng Trạch mới trông thấy trên bàn phòng sinh hoạt có túi đựng giấy mỏng làm bằng da. Bạc Tiệm cúi đầu, mở chiếc túi da ra ra, cẩn thận lấy ra từng tờ một.
Phòng sinh hoạt không mở cửa cho tất cả học sinh, cơ bản đều là người hội học sinh dùng, vì vậy nên nhiều năm nay, những tài liệu có ích và vô dụng đều được chồng chất tại phòng sinh hoạt này.
Cuối cùng Bạc Tiệm rút ra một tờ giấy.
Ánh mắt Trần Phùng Trạch quét qua, nhìn hàng chữ phía trên: “... Bởi vì Giang Hoài ẩu đả, đe dọa bạn học, làm trái nội quy trường học, hiện đã cảnh cáo và hạ bậc, thông báo toàn trường, nếu có tái phạm, sẽ bị đuổi học.”
Thời gian ghi trên đó là tháng sáu trước kì nghỉ hè, sau học kỳ lớp mười.
Đây là phần thông báo Giang Hoài bị xử phạt.
Vì sao lại xử phạt, toàn trường đều biết.
Đây là xấp giấy Giang Hoài bị xử phạt, vậy nên phía trên đương nhiên không xuất hiện tên người bị hại Tống Tuấn.
Bạc Tiệm rũ lông mi xuống, nghĩ bụng vuốt vuốt trang giấy: “Trần Phùng Trạch, cậu có biết Tống Tuấn không?”
Trần Phùng Trạch có chút sửng sốt: “Tống Tuấn?”
Bạc Tiệm không nói gì.
Trần Phùng Trạch hỏi: “Cậu nói Tống Tuấn, cái người chuyển đến trường Trung học số bốn à?”
Bởi vì có ít Omega, chỉ có ba bốn trăm Omega trong ba phân khu của trường, vì vậy nên trong trường, các Omega cùng cấp đều quen thuộc với nhau.
Là một Alpha có bạn gái, Trần Phùng Trạch đương nhiên không quen, nhưng bạn gái Dương Sâm của cậu ta có quen.
“Tôi có nghe Dương Sâm nhắc qua người này... Làm sao vậy?” Trần Phùng Trạch hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi về Tống Tuấn?”
“Không có gì.” Bạc Tiệm cười khẽ: “Tôi chỉ hiếu kỳ thôi, Giang Hoài thực sự theo đuổi Tống Tuấn à?”
Trần Phùng Trạch cười: “Này, thôi đi, vậy có thể gọi là theo đuổi sao? Cái này là lấy mạng đấy.” Trần Phùng Trạch hứng thú nói: “Nếu Giang Hoài thật sự thích qua Tống Tuấn, vậy ai bị Giang Hoài thích, thì đúng là khổ tám đời.”
“Sao lại nói như vậy?”
Học sinh trong trường thích thảo luận mấy tin đồn nhảm trong trường hơn việc học, chỉ cần hội học sinh không xử lý, chủ tịch Bạc hoàn toàn không quan tâm. Bạc Tiệm chưa bao giờ nghe nói về nội dung của các phiên bản được đồn đại, vì vậy không quá ngạc nhiên.
Lúc này mới hơn một giờ, cách giờ lên lớp còn xa, phiên bản của Trần Phùng Trạch có vẻ đã được chứng thực qua và đáng tin nhất: “Chuyện là trước khi Tống Tuấn đi tìm giáo viên, cậu ta có tìm qua chủ nhiệm lớp... Đúng lúc ấy tôi lại đang trong phòng của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp Giang Hoài cũng ở đó, ở trong văn phòng Tống Tuấn khóc lóc nói Giang Hoài muốn đánh dấu hắn, hắn không chịu, Giang Hoài lập tức một tháng đánh hắn hai lần...”
Cổ họng Bạc Tiệm bật ra một tiếng cười lạnh.
Trần Phùng Trạch nhíu mày: “Cậu cười cái gì? Tôi nói thật! Tống Tuấn thực sự bị Giang Hoài đánh, lúc ở văn phòng tôi nhớ mặt hắn đầy máu mũi, mặt mũi bị đánh bầm dập.”
“Sau đó Giang Hoài bị gọi vào văn phòng chủ nhiệm đối chất.” Cậu ta không nhịn được cười: “Cậu có ấn tượng với Lưu Dục Tú không? Là mẹ của Lưu Sướng, chính là cái người đứng ở hành lang dạy bảo học sinh, con mẹ nó bà già hung hăng kia, bà ta chính là chủ nhiệm lớp mười của Giang Hoài.”
Bạc Tiệm “Ừ” một tiếng.
“Tôi nhớ Giang Hoài đã nói ba chữ “Kỳ nhạy cảm”.” Trần Phùng Trạch nói: “Lưu Dục Tú ở văn phòng chủ nhiệm mắng Giang Hoài nửa giờ, thực sự rất ồn ào, lúc tôi rời đi, bà ta còn chưa mắng xong...”
Cậu ta nhấc ngón tay lên, bóp chặt cuống họng bắt chước giọng điệu của Lưu Dục Tú: “Cậu nói dối! Cậu còn nói dối! Cái gì mà kỳ nhạy cảm! Một tháng cậu đến kỳ nhạy cảm hai lần à??”
Bạc Tiệm không có kích động, cậu chậm rãi đem xấp giấy thông báo ghi tội cất vào túi da lần nữa: “Cuối cùng thế nào?”
Trần Phùng Trạch cũng cảm thấy mình bắt chước Lưu Dục Tú quá ồn ào, uống một hớp nước hạ giọng, hỏi: “Cuối cùng cái gì?”
“Cuối cùng vì sao Tống Tuấn chuyển trường?”
“Cái này thì không rõ lắm, tin đồn đại rất nhiều.” Trần Phùng Trạch nhún vai: “Nhưng không phải thấy tận mắt, tôi cũng không hoàn toàn tin.”
“À, vậy cậu tùy ý nói một tin đồn đi.”
Trần Phùng Trạch thầm nghĩ về mấy tin đồn, rồi nói: “Nói chung có một tin đồn là sau khi Tống Tuấn tìm được giáo viên, lại bị Giang Hoài đánh một trận, còn bị lột quần, suýt chút nữa là bị đánh dấu cả đời, lúc này xem như đã làm lớn chuyện, không đợi kết thúc kỳ thi, Tống Tuấn đã trực tiếp chuyển trường.”
Trần Phùng Trạch cười nhẹ: “Bởi vì bất luận là Giang Hoài đánh Tống Tuấn, hay lột quần hắn, hay Giang Hoài muốn đánh dấu hắn... Đều không có người khác ở đó, không có người làm chứng.” Cậu ta ngừng lại: “Ở nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh nam không có camera.”
Bạc Tiệm nghe thấy nhà vệ sinh nam, mí mắt giật giật, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật không.”
“Mặc dù nhà vệ sinh nam không có camera, nhưng xác thực Giang Hoài có đánh Tống Tuấn, đánh hay không đánh có thể trực tiếp nhìn ra, cố chấp cưỡng gian, không có chứng cứ trực tiếp, một đoạn hành lang đó có camera...” Trần Phùng Trạch dừng lại, cậu ta Ủy ban Đạo đức và Kỷ luật của trường, trường học lúc đó xử lý ra sao, cậu ta biết rất rõ.
Cậu ta nói: “Tôi đã xem qua, là Giang Hoài đạp Tống Tuấn từ nhà vệ sinh ra hành lang... Quả thật Tống Tuấn không có mặc quần.”
Quần bị lột, nhưng bị đạp ra hành lang... Cái này có thể nghĩ là muốn đánh dấu người ta sao?
Hành động ở thành lang, cố ý để camera quay được?
Tống Tuấn khẳng định Giang Hoài muốn đánh dấu hắn nhưng cậu không hé miệng, nói hay không nói đều là “Hắn muốn đánh dấu tôi, còn muốn làm nhục tôi”, người trong nhà Tống Tuấn cũng đến trường để nói gì đó... Nhưng Trần Phùng Trạch không rõ người nhà Giang Hoài có tới không, bởi vì cậu ta chưa từng gặp.
Cậu ta chỉ thấy ở trong văn phòng có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, trưởng khoa, chủ nhiệm đạo đức, chủ nhiệm lớp, Tống Tuấn, cha Tống Tuấn, mẹ Tống Tuấn, gần như chật kín phòng.
Còn có một người là Giang Hoài.
"Đấy không phải là chuyện rất lớn sao.” Trần Phùng Trạch nói: “Lãnh đạo trường, giáo viên, còn có người nhà Tống Tuấn, phải có mười mấy người, giống như phiên tòa vậy.”
Bạc Tiệm không nói chuyện, cầm điện thoại tra được vài tin tức.
Trần Phùng Trạch giang tay ra: “Nhưng tôi đi qua đó ngay, cuối cùng tra hỏi cái gì, đều không biết được... Nhưng tôi đoán chừng Giang Hoài cũng không có nói ra, dù sao cũng không có chứng cứ trực tiếp, cuối cùng việc này được quyết định tính thành ẩu đả đe dọa bạn học.”
Bạc Tiệm dùng ngón tay đỡ lấy điện thoại di động, đưa màn hình di động xoay về chỗ Trần Phùng Trạch: “Đây là Tống Tuấn à?”
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh căn cước công dân của một nam sinh.
Nhìn qua liền thấy được nam sinh này còn là một học sinh trẻ tuổi, có gương mặt em bé, khóe mắt tròn xoe, nhìn qua tựa như vô hại với cả người và động vật. Đây gần như là một trong những vẻ ngoài điển hình của Omega.
Phải hai ba giây Trần Phùng Trạch mới nhận ra: “A... Là hắn, hắn trông rất ăn ảnh.”
Bạc Tiệm quay điện thoại liếc mắt nhìn, vẻ mặt lười biếng: “Mắt nhìn của Giang Hoài quá kém.”
“...”
Nhất thời Trần Phùng Trạch không biết Bạc Tiệm đang nói “Mắt nhìn quá kém” là nhằm vào ngoại hình của Tống Tuấn, hay nhắm vào nhân phẩm của Tống Tuấn. Cậu ta tạm thời cho là nhân phẩm: “Tôi chưa tiếp xúc qua, nhưng Dương Sâm học lớp mười thường xuyên nói với tôi nhân phẩm Tống Tuấn không tốt lắm.”
“Từ trước đến nay Dương Sâm đều nói với tôi là Tống Tuấn rất buồn nôn, là một người hai mặt, nhưng tôi không rõ.” Trần Phùng Trạch nhún nhún vai, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện: “À, bạn nữ thường xuyên tới tìm Giang Hoài là... Nghê Lê, là bạn nữ học cùng lớp mười với Tống Tuấn.”
Giang Hoài và Vệ Hoà Bình cùng trở về phòng học.
Vẫn còn sớm, phòng học không có mấy người, Giang Hoài thoáng nhìn bàn sau mình cũng trống không. Cậu bước tới chỗ ngồi, thầm nghĩ chẳng lẽ sức chịu đựng của vị chủ tịch này kém đến độ mới ăn vài miếng đã bị đả kích đến nỗi không đi học được rồi?
Nuốt cũng nuốt rồi, không phải là cậu đến bệnh viện rửa ruột chứ.
Giang Hoài kéo ghế ra, sau đó khẽ dựa vào mép bàn, rút điện thoại ra.
ID cuộc gọi nhỡ: Người gọi không xác định, Vệ Hòa Bình, Lão Tần.
Không rõ người gọi đầu tiên, Giang Hoài nhớ kỹ vị trí thứ tư... Là Lâm Phi.
Giang Hoài vuốt ngón tay một cái, xóa bỏ dòng ghi chú này, làm như không có chuyện gì xảy ra, gọi lại cho Tần Dư Hạc.
Hiện tại bên nước Anh mới hơn năm giờ sáng, vậy là hơn ba giờ sáng Tần Dư Hạc gọi điện thoại cho cậu. Mười một giờ trưa, nếu như cậu không cúp học, cậu ở trên lớp cũng không nghe được, không biết trong đầu Tần Dư Hạc đang nghĩ cái gì.
Nhưng khi gọi lại, mười mấy giây sau, lại gọi được.
Vệ Hòa Bình đi vệ sinh, trong phòng học không có người khác. Giang Hoài ấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, lười biếng lùi ra sau: “Con trai, tìm cha có việc gì?”
Bên kia yên lặng mười mấy giây, Tần Dư Hạc đột nhiên mở miệng, âm thanh rõ ràng khàn khàn: “Đệt, tôi đang ngủ, con mẹ nó bị cậu đánh thức luôn.”
Giang Hoài: “Không phải nửa đêm cậu gọi cho tôi trước à?”
Tần Dư Hạc lại im lặng, đoán chừng căn bản chưa tỉnh ngủ.
Giang Hoài không có kiên nhẫn: “Có rắm mau thả.”
“Không, trước hết cậu để tôi nghĩ lại xem tôi tìm cậu để nói chuyện gì...” Tần Dư Hạc chậm rãi nói: “A, nhớ ra rồi... Năm nay trường tôi cho nghỉ sớm, cuối tháng mười tôi sẽ trở về nước.”
“À.” Giọng điệu của Giang Hoài không chút tự giác nào, mười phần lạnh lùng: “Hơn hai tháng nữa, không phải còn cách rất xa à?”
“Không xa! Có hai tháng!”
“Ừ, vậy cậu còn chuyện gì khác không?”
Tần Dự Hạc: “...”
“Không có thì cúp máy.”
Tần Dư Hạc trầm mặc nửa ngày, cậu hỏi: “Giang Hoài, có phải cậu thoát ế sau lưng tôi không?”
Giang Hoài: “?”
Giang Hoài hỏi: “Não cậu bị chủ nghĩa tư bản làm cho mục nát rồi, mẹ nó ngày nào cũng gọi điện thoại tới hỏi tôi có yêu đương hay không? Chủ nghĩa xã hội không cho yêu sớm, có phải cậu quên mất lời thề nên cố tình hỏi lại không?”
“Tôi quên mất á? Đã nói độc thân cả đời, tôi tin, cậu thì sao?”
Vừa lúc đó Bạc Tiệm đi tới cửa.
Tần Dư Hạc tức giận tăng thêm âm lượng: “Cậu phản bội lời thề của thanh mai trúc mã, lại còn cùng con chó khác ở chung một chỗ! Nam sinh kia không phải là chủ tịch Bạc sao?”
Giang Hoài trợn mắt, Bạc Tiệm rũ mắt xuống.
Vừa lúc đối mặt.
Giang Hoài: “...”
Cậu tắt loa ngoài, cầm điện thoại di động lên: "Hai câu. Câu thứ nhất, bạn học tiểu học là bạn học tiểu học, đừng sủa ghê tởm như vậy. Câu thứ hai, con chó mà cậu nói là chó thật, nhưng chuyện đó không liên quan gì tới tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Bạc Tiệm: Vị bạn học này, tôi không gọi là chủ tịch Bạc, mà gọi là đối tượng yêu sớm của Giang Hoài.