Chiều thứ sáu, Giang Hoài vẫn không thoát được số phận bị gọi đến văn phòng.
Giang Hoài lần lượt phải đến văn phòng của phó hiệu trưởng, chủ nhiệm và giáo viên chủ nhiệm cả một buổi chiều, nhưng cuối cùng hình phạt cậu nhận được là “Bị thầy hiệu trưởng phê bình đạo đức.” Không phải trường học tha tội cho cậu, mà là Giang Hoài đã để lại “bằng chứng bị đánh”, do nhóm côn đồ của trường Cấp ba số 4 chủ động nhảy qua hàng rào của trường, cho nên chuyện này không thể trách Giang Hoài. Không có lý do gì mà học sinh trong trường lại bị đánh một cách vô cớ mà lại đi xử phạt học sinh của chính trường mình cả.
Trường học vẫn rất quan tâm đến chuyện lần này, cho nên chắc chắn không đến được bức tường ở cửa phía tây nữa rồi.
Vừa mới tan học, Vệ Hòa Bình liền chạy qua hỏi: “Giang Hoài, cuối tuần này có đi đâu chơi không?”
Cậu nói: “Cuối tuần này đội bóng lớp chúng ta tập hợp ăn một bữa cơm rồi đi tìm chỗ tập bóng… anh có đến không?”
Vệ Hòa Bình đương nhiên không phải là thành viên của đội bóng, Giang Hoài chắc chắn là Hứa Văn Dương đã nhờ Vệ Hòa Bình đến hỏi. Cậu ngước mắt nhìn, thấy Hứa Văn Dương từ hàng ghế đầu quay xuống nhìn về hướng Giang Hoài cười một cái.
Giang Hoài trả lời: “Không đi. Cuối tuần có việc.”
Vệ Hòa Bình biết vào ngày chủ nhật không thể hẹn được Giang Hoài, chủ nhật chắc chắn sẽ có việc. Bình thường vào ngày chủ nhật, Vệ Hòa Bình cũng sẽ không bao giờ hẹn Giang Hoài… Nhưng lần này không phải là cậu hẹn, mà là lớp trưởng, còn có các bạn khác trong lớp, Vệ Hòa Bình nghĩ thầm, đây không phải cơ hội ngàn năm có một để hòa nhập với lớp hay sao?
Vệ Hòa Bình hỏi: “ Chăm sóc A Tài có phải không?”
Giang Hoài khựng lại một lát rồi gật đầu, không nói gì nữa, đó có lẽ là câu trả lời.
Vệ Hòa Bình có vẻ lúng túng. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi bất chấp tất cả nói: “Hay là anh đi đá bóng và ăn cơm với bọn họ, em giúp anh chăm sóc A Tài được không?”
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn cậu: “...”
Vệ Hòa Bình đưa tay ra: “Em là người rất chu đáo! Khi anh em họ đến nhà em ăn tết, đều là do em chăm lo cho bọn họ đó!”
Giang Hoài mặt không biểu tình nhìn cậu hồi lâu: “ Nói sau đi.”
“Vậy anh có đi không?”
“Tùy duyên.”
“Tùy duyên là sao… Được tập bóng với lớp là vinh dự cỡ nào chứ! Anh nói là tùy, vậy em sẽ đồng ý thay anh!”
“...”
Vệ Hòa Bình vừa nghĩ, liền đưa tay ra với vẻ mặt ngại ngùng.
Mí mặt của Giang Hoài giật giật… Hôm nay sao lại có người đưa tay đến trước mặt cậu.
Cậu hỏi: “ Cậu làm gì vậy?”
Vệ Hòa Bình: “Đưa chìa khóa nhà của anh cho em, chủ nhật em đến nhà anh chơi với A Tài.”
“ Cút.”
Giang Hoài hất tay Vệ Hòa Bình ra, nhếch miệng nói: “Có gì thứ bảy liên hệ lại.”
Vệ Hòa Bình thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mẹ nó Giang Hoài cuối cùng cũng đồng ý rồi. Vì để Giang Hoài hòa nhập với tập thể, kết bạn với nhiều người, làm mới phong cách cá nhân, cậu dễ dàng lắm sao?
Cậu đang muốn đi, ánh mắt liếc nhìn phía sau của Giang Hoài, cậu nhỏ giọng hỏi: “A, Giang Hoài, miệng của chủ tịch bị sao vậy?”
Giang Hoài lạnh lùng liếc Vệ Hòa Bình: “ Làm sao tôi biết được.”
Chủ tịch Bạc vẫn như bình thường, sắp xếp lại bàn học, cúi đầu đẩy ghế vào dưới gầm bàn, rời khỏi chỗ ngồi.
Trước khi ra khỏi cửa sau, cậu ta liền xoay người, trước sự chứng kiến của Vệ Hòa Bình, cậu ta xoa đầu của Giang Hoài, cong khóe miệng: “ Tuần sau gặp lại.”
Vệ Hòa Bình: “!!”
Giang Hoài: “...”
Vệ Hòa Bình hít một hơi thật dài: “Giang…”
Giang Hoài xách cặp lên, tiếng chân ghế va vào dưới gầm bàn kêu lên một tiếng “keng”: “ Cậu câm miệng. Tôi về trước đây.”
Một chiếc xe Silver Ghost bắt mắt đỗ ở cổng sau. Học phí của trường cấp ba số hai không thấp, nhưng đa phần học sinh vẫn là được tuyển chọn dựa vào kỳ thi tuyển sinh, tập trung nhiều học sinh giỏi. Tuy trường cấp ba số hai cũng không thiếu học sinh có gia cảnh có giàu có, nhưng mà cha mẹ có thể lái một chiếc xe với trị giá mấy triệu để đưa đón con là cực kì ít.
Ngay cả tài xế cũng đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ và ngạc nhiên trước sự giàu có của cậu chủ nhà mình.
Một người ở trong hoàn cảnh như vậy mà không trở nên kiêu ngạo, tự cao hay tự mãn là rất hiếm.
Bạc Tiệm mệt mỏi đỡ đầu, tựa lưng vào ghế sau.
Tài xế nói: “Chiều hôm nay bà chủ ở nhà, thưa cậu chủ.”
Không ai trả lời. Tài xế cũng đã quen với việc không ai trả lời.
Kha Anh đặt thư giới thiệu của đại học đang cầm trong tay xuống bên cạnh. Bà đứng dậy, xem giờ và hỏi thẳng vào vấn đề: “Lần trước mẹ nói tài xế đưa tài liệu, con đã xem chưa?”
Bạc Tiệm cặp cũng không để xuống, nói: “ Xem rồi.”
Một đống tài liệu dày cộm đã bị đổ vào thùng rác của phòng sinh hoạt sau nửa tiếng đồng hồ bước vào cổng trường của trường cấp ba số hai.
“Có để ý trường nào chưa?”
Kha Anh vẫn tiếp tục hỏi: “Các tài liệu lần này mẹ có khoanh tròn một số trường, đều là những trường thích hợp với con, đương nhiên quyền lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về con, con hãy cân nhắc nơi nào phù hợp hơn rồi nộp đơn càng sớm càng tốt.”
Vẻ mặt của Bạc Tiệm vẫn không thay đổi, cậu thờ ơ nói: “Con có thể tự chọn đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng mẹ nghĩ rằng…”
“Con không ra nước ngoài.”
Kha Anh đột nhiên như bị mắc nghẹn trong cổ họng: “ Con…”
Bạc Tiệm nho nhã, lễ phép thực hiện một cử chỉ rồi dừng lại: “Mẹ, đừng uổng công vô ích. Chuyện của bản thân con, con có thể tự mình sắp xếp cho tốt.”
Cậu xoay người lên lầu: “ Con đi làm bài tập đây.”
Thực ra, trước khi tan học, Bạc Tiệm đã làm xong hết bài tập rồi, cậu bây giờ rõ ràng là đang trợn mắt mà nói dối.
Cậu có thói quen khóa cửa phòng mình. Thật ra, sẽ không có ai lỗ mãng bước vào phòng mà không gõ cửa, nhưng cậu đã có thói quen khóa cửa phòng lại. Bạc Tiệm để cặp xuống rồi cởi áo khoác.
Bên cạnh tủ quần áo có một chiếc gương soi toàn thân.
Bạc Tiệm liếc qua chiếc gương, trên khóe miệng vẫn còn lưu lại miệng vết thương bị nứt, cú đấm của Giang Hoài đánh mạnh đến nỗi làm răng cậu đau nhức.
Đúng là bạn nhỏ hay gây sự, một lời không hợp liền ra tay.
Bạc Tiệm mở máy tính, đăng nhập QQ. Thông báo của QQ nhấp nháy vài lần.
Patreon: Tôi đã cắt ra được hết video giám sát ở tòa dạy học lớp 11 của trường cấp ba số 4 từ ngày 1 tháng 9 đến hôm nay, ba camera ngoài hành lang của lớp 11a8 và trong lớp a8 ở tòa nhà số 2 cũng đã được cắt hết rồi.
Patreon: Nhưng cậu lại đưa cho những bức hình đó yêu cầu tôi phải cắt hết sự xuất hiện của một cậu bé, chuyện đó tôi làm không được, chẳng có chút kĩ thuật nào, cũng phải mất rất nhiều ngày đó.
Patreon: Muốn tôi làm cũng không phải không được. Thêm tiền đi.
Một vài dòng tin nhắn hiện lên, “ Patreon” một lần gửi hàng trăm đoạn được lấy ra từ tập tin. Mỗi đoạn đều từ video giám sát của tòa nhà lớp 11 của trường cấp ba số 4.
Đây đều được đánh cắp từ hệ thống giám sát của trường cấp ba số 4.
Qua một lúc, Bạc Tiệm gửi tin nhắn đến.
“Đây là ảnh của Tống Tuấn học lớp 11a8 trường cấp ba số 4, cắt hết sự xuất hiện của cậu ta ở tòa dạy học lớp 11 sau khi học kì bắt đầu.”
“Tống Tuấn. JPG”
Bạc Tiệm đánh ra mấy chữ: “Lượng công việc lớn như vậy, cậu có thể nhờ người khác giúp.”
Patreon: Ông chủ hào phóng quá đi. Vậy là xong hết rồi.
Bạc Tiệm hỏi: “ Có dịch vụ cấp tốc không?”
Patreon:... Anh muốn mấy ngày?
Bạc Tiệm: “ Càng nhanh càng tốt.”
Patreon:... OK, để tôi hỏi thử xem trong phòng tôi có ai chịu làm thêm ngoài giờ không, anh trả tiền công.
“ Patreon” off rồi, Bạc Tiệm đóng QQ.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Tống Tuấn không thể kiểm soát được bản thân mình khi học ở trường cấp ba số 2, chuyển đến trường cấp ba số 4 vẫn không quản được bản thân mình. Nhưng kiểm tra máy giám sát cũng không chắc chắn có thể kiểm tra ra cái gì, thời gian khai giảng quá ngắn, Tống Tuấn lại vừa thua thêm một trận ở trường cấp ba số hai.
Tống Tuấn có thể sẽ không dám manh động trong một khoảng thời gian.
Nhưng không gấp.
Cứ từ từ.
Bạc Tiệm cong ngón trỏ, chầm chậm gõ lên mặt bàn. Cậu nhìn khung bút chì trẻ em trên bàn, cười nhẹ.
Ăn cơm tối xong, Giang Hoài đi tắm.
Hai tay cậu chống trên gương, quay mặt sang một bên, khóe mắt nhìn thấy sau gáy hiện lên vết cắn. Cậu không còn nhìn rõ dấu răng nữa, chỉ còn lại những vết đỏ, nhìn như dấu hôn.
Cậu đụng vào một chút, lông mày liền nhíu lại.
Không giống với trước đây, chỗ này trước đây trơn nhẵn. Khi chạm vào rất bằng phẳng, nhưng khi cậu chọc vào nó, có cảm giác bị sưng và ngứa ngáy, giống như bị sưng lên.
Giang Hoài bây giờ vẫn còn ngửi được mùi pheromone của Bạc Tiệm trên người mình. Nhưng dường như tuyến pheromone đã che giấu đi chất pheromone mà Bạc Tiệm để lại, nó chỉ lặng lẽ tỏa ra một chút làm cho lòng của Giang Hoài không yên.
Tệ nhất là chỉ có cậu mới ngửi thấy mùi này.
Vệ Hòa Bình trước giờ cũng không có phản ứng gì.
Đây gọi là mượn pheromone sao? Cậu mượn pheromone alpha của Bạc Tiệm để người khác ngửi, chứ không phải cho chính mình ngửi.
Giang Hoài xuýt xoa một tiếng, một tay cởi áo sơ mi, bật vòi sen.
Hơi nước bốc lên. Vì nước quá nóng làm cho tóc của cậu bị ướt, giọt nước rớt xuống đằng sau vai, tạo thành một đường nước mảnh ở giữa sống lưng.
Giang Hoài đột nhiên nghĩ tới lúc Bạc Tiệm thoa dầu cây rum cho mình vào trưa ngày hôm nay.
Ở ngón tay giữa của Bạc Tiệm có một vết chai mỏng có thể sẽ vô tình làm xước làn da cậu.
Giang Hoài đứng yên một lúc, cậu cúi nhìn xuống với vẻ mặt tồi tệ, cậu có phản ứng rồi. Dường như có cảm giác pheromone của Bạc Tiệm tồn tại mạnh mẽ hơn. Mặc dù cách xa cậu ta đến 10 vạn 8 nghìn dặm nhưng Giang Hoài vẫn có cảm giác xấu hổ như Bạc Tiệm đã nhìn thấu tất cả mọi thứ trong phòng tắm.
Cậu điên rồi, bị điên rồi.
Vẻ mặt Giang Hoài thất thần, cậu xoay người vặn nước lạnh đến mức lớn nhất.
Cậu vội vàng ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên. Vừa có tin nhắn được gửi đến.
BT: Bài tập tuần này có gì? ·v·
… Lại là Bạc Tiệm. Mẹ nó chứ làm bài tập.
Giang Hoài lau tóc, ném điện thoại sang một bên.
Điện thoại lại sáng lên.
BT: Tôi muốn gặp cậu.
Giang Hoài cau mày, cầm điện thoại lên, vuốt mở điện thoại.
Nhưng vừa mở lên, Bạc Tiệm đã thu hồi tin nhắn.
BT: Làm bài tập xong rồi, một mình ở nhà rất chán.
Kẻ Mạnh Chân Chính:...
Kẻ Mạnh Chân Chính: Cậu đang chuốc thù có phải không?
BT: Chắc vậy·v·
Kẻ Mạnh Chân Chính: Cậu có thể thu hồi biểu tượng cảm xúc ở đằng sau không?
Kẻ Mạnh Chân Chính: Nhìn là muốn đánh rồi.
Bên này Bạc Tiệm dừng lại mấy phút.
BT: Được thôi ●°v°●
Kẻ Mạnh Chân Chính: …
Giang Hoài không muốn tranh cãi với Bạc Tiệm.
Kẻ Mạnh Chân Chính: Cậu còn chuyện gì nữa không? Không có thì đừng làm phiền tôi.
Giang Hoài ngừng lại một lúc, rồi bổ sung thêm một câu.
Kẻ Mạnh Chân Chính: Làm bài tập để ngày mai rồi nói.
Lần này sau mấy phút Bạc Tiệm vẫn chưa trả lời, Giang Hoài cho rằng Bạc Tiệm đã hiểu lời nói của mình, vừa định lên giường nằm.
BT: Đến kì mẫn cảm. Cậu có thể ở cùng tôi không?
Giang Hoài sửng sốt, nhíu mày.
BT: Chỉ cần 2-3 ngày thôi.
Lông mày Giang Hoài nhíu lại càng ngày càng chặt, cậu đánh chữ rồi lại xóa đi, sau đó nhắn lại một câu.
Kẻ Mạnh Chân Chính: Đến kì mẫn cảm thì uống thuốc an thần đi, tìm tôi để đánh rắm à.
BT: Ngại đi tìm bác sĩ.
Kẻ Mạnh Chân Chính:?
Giang Hoài nghi ngờ Bạc Tiệm đang đùa giỡn với mình.
Kẻ Mạnh Chân Chính: Tiêm thuốc an thần có gì không tốt?
Nửa tiếng sau. Bạc Tiệm mới trả lời lại.
BT: Tôi cứng rồi.
Giang Hoài giật mình ngồi thẳng người lên, cảm thấy đầu óc như bị trống rỗng vài giây. Cậu không nghĩ về những câu nói mà Bạc Tiệm vừa nói với mình… Mà cậu đang nghĩ về những gì đã xảy ra lúc nãy ở trong phòng tắm.
Đột nhiên nhìn thấy câu nói này, Giang Hoài có ảo giác dường như Bạc Tiệm đã nhìn thấy toàn bộ những gì đã xảy ra.
Mấy phút sau Giang Hoài cũng không trả lời tin nhắn.
BT: Xin lỗi, tôi không có ý gì khác, có lẽ là do đến kì mẫn cảm.
Giang Hoài nhìn vào tin nhắn trước đó. Không phải cậu, Bạc Tiệm đang nói về bản thân cậu ta.
Kẻ Mạnh Chân Chính: Vậy cậu nhịn một chút đi.
Bạc Tiệm hơi nhướng mày, Giang Hoài vậy mà lại không tức giận.
BT: Tôi khó chịu●°^°●
Kẻ Mạnh Chân Chính:...
BT: Làm sao đây?
Giang Hoài dừng lại vài giây, gõ rồi lại xóa đi. Cậu không muốn đánh những từ này vào khung chat của mình, khi trò chuyện nhìn rất chướng mắt.
Bạc Tiệm nhận được một đoạn tin nhắn âm thanh.
Cậu bấm mở, giọng của Giang Hoài lạnh lùng và cứng rắn như que kem nhưng cũng có chút mất tự nhiên, cậu ta cảnh cáo cậu: “Bạc Tiệm, nói những lời như vậy trong kì mẫn cảm chẳng khác nào dụ dỗ người ta.”