Giang Hoài cười chế nhạo nhưng vẫn đi tới ném cho chủ tịch Bạc một chai nước khoáng.
“Cám ơn.” Bạc Tiệm bắt lấy chai nước, cực kỳ tự nhiên mà nói tiếp, “Giang Hoài, tôi đói.”
“...” Giang Hoài quay đầu nhìn cậu: “Cậu không biết tự gọi đồ à?”
“Đồ ăn ngoài nhiều dầu quá.” Chủ tịch Bạc. Chủ tịch Bạc lại nói: “Không lành mạnh nữa.”
Giang Hoài: “Vậy cậu uống nước cho rồi.”
Bạc Tiệm như bị Giang Hoài trách mắng đến mức lông mi run run, bóp chai nước: “Bàn trên, tôi đói.”1
“...”
Cmn. Giang Hoài nghĩ.
Giang Hoài mở cửa tủ lạnh, tầng trên còn sót lại hai cây rau mùi. Bình thường ở nhà, cậu không hay nấu ăn, chỉ nấu mì gói hoặc gọi đồ ăn.
Giang Hoài quay đầu, mặt không biểu cảm hỏi: “Rau mùi xào, ăn không?”
Bạc Tiệm ngẩng đầu: “?”
“Thôi vậy.” Giang Hoài đóng cửa tủ lạnh cái “bịch”, “Cậu ở nhà chờ tôi, tôi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ.”
Bạc Tiệm đứng lên: “Tôi đi với cậu?”
“Không cần.” Giang Hoài nhướng mi, “Đừng đi theo tôi.”
Siêu thị.
Giang Hoài đi dạo quanh quầy nông sản tươi, nhíu mày, gửi tin nhắn cho chủ tịch Bạc.
Kẻ mạnh thực sự: Cậu ăn gì?
BJ: Còn có thể gọi món sao? ● ° v ° ●
Kẻ mạnh thực sự: Không.1
BJ: …
Giang Hoài lại đi dạo quanh quầy rau. Tám trăm năm rồi cậu chưa đến quầy rau của siêu thị, cậu lấy một bó cà rốt đo đỏ ném vào xe chở đồ.
Điện thoại reo lên.
BJ: Tôi có thể vào phòng của cậu xem một chút được không?
Giang Hoài nhíu mày.
Kẻ mạnh thực sự: Tùy.
Phòng của cậu chả có gì để xem. Chỉ có một cái tủ lạnh có khóa.
BJ: Có thứ gì không thể chạm vào không?
Kẻ mạnh thực sự: Không.
Bạc Tiệm vào phòng Giang Hoài. Phòng của Giang Hoài không lớn cũng không nhỏ, có ban công gắn liền, ánh hoàng hôn chiếu vào cửa kính ban công, ngay cả ga trải giường màu trắng cũng ánh lên màu vàng ấm áp. Giường ngủ, bàn làm việc, tủ quần áo, căn phòng được bày trí vô cùng đơn giản.
Một chiếc áo khoác đồng phục vắt trên ghế.
Bạc Tiệm đứng một lúc, cầm bộ đồng phục của Giang Hoài lên, cúi đầu ngửi.
Không có mùi pheromone của Giang Hoài. Chỉ là một chút mùi của chính Giang Hoài.
Gần đến mùa đông, cái mùi lạnh lẽo do gió thổi qua, có chút mùi thuốc lá.
Sách trên bàn học Giang Hoài ít đến đáng thương, chỉ có mấy cái bật lửa với mấy bao thuốc chưa dùng hết. Cặp sách vứt ở góc bàn như vứt rác.
Kệ sách chỉ có vài chồng sách đặt khá cao. Có một cuốn album ảnh dày trên tầng giữa, bìa sách rất sạch sẽ, nhìn thoáng qua cũng biết rất hay lật ra.
Bạc Tiệm lôi cuốn album ra.
Mở trang đầu tiên, có một bức ảnh của một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi và một người phụ nữ trẻ.
Cậu bé tóc cạo ngắn, đôi mắt to và khuôn mặt bầu bĩnh nhưng không hề cười mà trông rất dữ tợn. Người phụ nữ ôm cậu, cười trước ống kính.
Bạc Tiệm nghĩ đây là bức ảnh chụp Giang Hoài với mẹ khi còn nhỏ.
Bạc Tiệm lật lại.
Còn rất nhiều ảnh riêng của mẹ Giang Hoài. Nhưng đó không phải là ảnh kỷ niệm bình thường, chỉ là ảnh chụp lén, tiện tay thì chụp, có lúc người phụ nữ đang nấu cơm, có lúc đang làm đổ thủ công, bối cảnh xung quanh đều mờ mờ ảo ảo. Mẹ Giang Hoài ăn mặc giản dị trông không còn trẻ trung, ngẩng đầu tươi cười nhìn người chụp ảnh.
Giang Hoài không xuất hiện trong ảnh. Chắc là Giang Hoài chụp.
Bạc Tiệm lật lại từng trang.
Có bức ảnh bên dưới ghi rõ năm nào.
Giang Hoài lớp năm, có thêm ảnh một bé gái hai ba tuổi bị tật ở chân.
Giang Tinh Tinh với Giang Hoài không giống nhau chút nào, giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy.
Giang Hoài để tóc dài.
Trong một bức ảnh chụp chung, Giang Hoài nhìn vào máy ảnh với gương mặt lạnh lùng, cau mày sốt ruột. Tóc của cậu dài đến mức có thể buộc thành một chỏm, Giang Tinh Tinh lại cắt ngắn đến độ không thể buộc được.
Ảnh tốt nghiệp tiểu học, ảnh tốt nghiệp cấp hai.
Giang Hoài chụp ảnh đều có biểu cảm giống nhau, lạnh lùng và có chút chê bôi.
Từng trang, từng trang cho đến khi lật sang trang mới nhất.
Thời gian là mùa hè này.
Tần Dư Hạc khoác cổ Giang Hoài, cười toe toét, nhe răng trắng lóa, giơ chữ "V" về phía máy ảnh, Giang Hoài bị cậu khoác cổ, lông mày nhíu chặt, đầu sắp không ngẩng lên được rồi, sắc mặt rất xấu, gạt Tần Dư Hạc sang.
Vệ Hòa Bình ở bên kia, tựa vào vai bên kia của Giang Hoài, vui vẻ cười trước ống kính.
Bạc Tiệm xem một lúc.
Quá khứ của Giang Hoài, anh không quen cũng không biết, giống như dùng mấy bức ảnh này tạo thành một đoạn thẳng. Mà đoạn thẳng này cậu không hề biết một điểm nào, cũng không có dấu vết của cậu.
Bạc Tiệm lật qua trang khác.
Trang tiếp theo trống không.
Khi Giang Hoài cầm theo túi đồ về, không thấy ai trong phòng khách. Không thấy A Tài đâu, không biết chủ tịch Bạc ở đâu.
Giang Hoài thay giày, bỏ túi ni lông xuống, gõ cửa phòng A Tài hai lần. Không ai đáp. Giang Hoài đẩy hé cửa phòng ra, trên giường A Tài có một cái bao nhỏ phình ra, đầu bao chính là đầu A Tài, bên cạnh đầu A Tài là một đống đồ nhỏ đủ màu sắc.
A Tài ngủ say.
Giang Hoài về phòng.
Bạc Tiệm ngồi viết chữ ở bàn của cậu.
Bên ngoài trời đã tối, rèm cửa kéo ra, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên ngón tay cậu thành một màu trắng lạnh, mịn như ngọc. Giang Hoài lặng lẽ bước tới, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay chủ tịch Bạc lại bỗng nhiên giúp cậu làm bài tập.
Nhưng khi Giang Hoài bước tới, không thấy tờ bài tập trên bàn, mà thấy cuốn album ảnh cũ đã dùng bao năm nay.
Bạc Tiệm quẹt mấy nét vẽ hai người tí hon trên tờ trắng.
Một người để tóc ngắn, một người thắt bím, hai người nhỏ nắm tay nhau. Người thắt bím cười toe toét, người tóc ngắn lạnh lùng.
Bạc Tiệm viết “Giang Hoài” bên bím tóc, "Bạc Tiệm" bên tóc ngắn.
Giang Hoài: “...”
“Cậu làm gì vậy?” Cậu hỏi.
Bạc Tiệm viết chữ “Tiệm” cuối cùng, không ngẩng đầu, từ tốn nói: “Vẽ cậu với tôi.”
“Nói thừa… Tôi hỏi cậu vẽ vào album ảnh của tôi làm gì? Không tìm thấy giấy à?” Giang Hoài nhíu mày muốn rút lại cuốn album ảnh, “Đưa tôi… Nếu không cậu tự xé trang đấy đi.”
Bạc Tiệm giữ lại album, ngẩng đầu: “Không được xé.”
“Đây là album ảnh, không phải giấy nháp, chủ tịch.”
“Tôi biết.”
Giang Hoài: “Cmn biết mà cậu vẫn còn vẽ lên?”
“Tôi không có ảnh,” Bạc Tiệm nói nhỏ, “Vẽ một trang không được sao?”
“Tôi muốn dán một bức ảnh của tôi với cậu lên album ảnh của cậu.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài nhíu mày: “Tại sao?”
Bạc Tiệm nhướng mi, ánh mắt nhàn nhạt, cười một tiếng: “Bởi vì tôi thấy trong album đều là người quan trọng với cậu.”
Trái tim của Giang Hoài hẫng một nhịp.
Cậu muốn chế nhạo hỏi, vậy cậu cảm thấy cậu là người rất quan trọng đối với tôi sao? Nhưng Giang Hoài không hỏi, cậu tránh né ánh mắt của Bạc Tiệm, giọng điệu khó chịu: “Vậy cậu vẽ lên? Có trẻ con quá không?”
Bạc Tiệm lướt qua album ảnh: “Không trẻ con.”
“Trẻ con chết mất.” Giang Hoài lạnh lùng nói.
Bạc Tiệm quay đi, cúi đầu muốn chỉnh thêm gì đó trên trang trống của album ảnh.
Giang Hoài liếc một cái.
Chủ tịch Bạc thêm một chữ “Hoài” sau “Giang Hoài”, thêm một chữ “Tiệm” sau “Bạc Tiệm”.
Giang Hoài biến thành Giang Hoài Hoài, Bạc Tiệm biến thành Bạc Tiệm Tiệm.
“Đây mới là trẻ con.” Bạc Tiệm Tiệm nói.
Giang Hoài: “...”
Bạc Tiệm Tiệm trầm ngâm nhìn Giang Hoài Hoài một lát, hỏi: “Đúng rồi, tối nay tôi có thể ở nhà cậu không? Nhà tôi…”
“Không được. Ăn xong bữa tối thì cút.”
Học kỳ này rất ngắn, Tết Nguyên Đán đến rất sớm.
Chưa đầy ba tuần sau kỳ thi tháng, kỳ thi giữa kỳ lại đến. Giáo viên bộ môn gấp rút bắt kịp tiến độ cả tuần, luân phiên chuẩn bị giáo án, bài tập ôn, giao bài như tuyết rơi.
Thi giữa kỳ, sân bóng rổ của trường bị đóng hai tuần. Cuộc chiến thứ hạng của cuộc thi bóng rổ trên trang mạng trường cũng tạm dừng.
Tuần sau là kì thi giữa kì, tuần này thi thử trước đã.
Có hai bài thi thử, bài thứ hai là gửi bài trên lớp, tự làm, không xếp loại điểm, nhưng mà bài thứ nhất là thi thử nghiêm túc, cả khối tráo phòng, chia bốn mươi phòng theo mã học sinh.
Giang Hoài ở phòng thi số 40 theo mã học sinh.
Cậu ấy 1534, Triệu Thiên Thanh 1535, cùng chung chiến tuyến, bàn trước bàn sau.
Hôm nào cũng thi thử, giáo viên bận, học sinh cũng bận. Để chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, hội học sinh còn phải lên kế hoạch tổ chức chung kết bóng rổ ngay sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc.
Chủ tịch hội học sinh cực kỳ bận, ngày nào cũng họp lớn họp nhỏ.
Giang Hoài ngồi trong lớp ngủ, mấy lần tỉnh lại vẫn không thấy ai ở bàn sau.
Mới hôm thứ hai chưa tan học, cậu với Bạc Tiệm đã bị thầy Lâm kéo lên bục giảng đọc bản kiểm điểm tuần trước đi qua tòa lầu Đông, rất gần Bạc Tiệm.
Bên dưới kinh ngạc.
Bạc Tiệm hoàn toàn không có biểu cảm gì, mặt không thay đổi, đứng trên bục giảng phát biểu về hành vi sai trái của mình ở tòa nhà phía Đông tuần trước, y như lúc đọc diễn văn.
Giang Hoài xếp hàng bên cạnh.
Lớp học im ắng lạ thường, dường như không có tiếng bàn ghế va chạm, chỉ có giọng nói của Bạc Tiệm.
“... Em đã kiểm điểm bản thân về hành vi đi sang tòa lầu Đông, tòa Học Lễ trong giờ học với Giang Hoài tuần trước, lúc thầy chủ nhiệm gọi cũng không kịp thời nhận sai…”
Giọng Bạc Tiệm nhẹ nhàng như nước. Đây là giọng điệu cậu dùng để lừa người.
Giang Hoài cúi đầu.
Bạc Tiệm đang đọc bản kiểm điểm, trong đầu Giang Hoài lại thoáng hiện cảnh cậu và Bạc Tiệm hôn nhau trên sân thượng.
Bạc Tiệm không đẩy Giang Hoài ra. Cậu đè vai Giang Hoài, từ từ đẩy Giang Hoài xuống đất, áo sơ mi của Giang Hoài bị cậu vén lên, eo và cơ bụng áp chặt vào lòng bàn tay cậu, khẽ run lên.
Âm thanh nhớp nháp của nước, mồ hôi rỉ ra từ lòng bàn tay.
Đó được coi là gì?
Đó được coi là hành vi gì?
Hành vi của bạn bè?
Giang Hoài đã thề rằng cậu không thể làm chuyện như vậy với Vệ Hòa Bình, và cả Tần Dư Hạc.
Vệ Hòa Bình và Tần Dư Hạc cũng sẽ không thể không đẩy cậu ra ngay lập tức. Họ sẽ cho rằng cậu điên rồi.
Lời đến miệng nhưng mấy lần cũng không hỏi. Bây giờ chuyện đã qua cả thế kỷ rồi, lại mở miệng hỏi thì rõ ràng có vẻ là chuyện cũng không đến mức phải như vậy.
Chuyện không giải quyết được, Giang Hoài thường sẽ coi như chưa xảy ra.
Bạc Tiệm diễn giảng rất ổn, dù bây giờ đang kiểm điểm thì nhịp điệu vẫn rõ ràng.
Cậu nhìn các bạn bên dưới. Nhưng cậu cũng biết Giang Hoài đang nhìn mình.
Trong hai ngày qua, hội học sinh xảy ra rất rất rất nhiều chuyện, sau khi kiểm điểm xong, cậu phải đi họp. Tuần này, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng bị chiếm hết. Lên lớp, ôn tập, làm bài tập, sau đó là thi thử giữa kỳ.
Chủ nhật cậu cũng không thành công ngủ trên giường Giang Hoài.