Văn phòng vắng tanh. Giang Hoài chán nản đi loanh quanh phòng làm việc, cuối cùng tìm được cái ghế của Lâm Phi, cúi đầu ngồi xuống, mơ màng buồn ngủ.
Dạy xong tiết Toán, Lâm Phi vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Giang Hoài đang ngồi ở chỗ mình, sắp ngủ đến nơi rồi.
Lâm Phi cầm giáo án, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Dậy đi! Sắp ngủ luôn rồi, thầy bảo em đến phòng làm việc chờ là để ngủ à??"
Giang Hoài đầu óc nghiêng ngả, giật mình.
Lâm Phi: “Dậy!”
“…Ồ.”
Giang Hoài đứng lên. Phía sau Lâm Phi, cậu thoáng thấy vài người bạn đi theo vào phòng làm việc.
Người đầu tiên là Lưu Sướng, trông như đưa tang. Theo sau là Hứa Văn Dương và một bạn nữ, Vương Tịnh, lớp phó môn Toán.
“Thầy bảo em ra hành lang đứng, em thì hay rồi, phạt em trượt ván quanh sân!” Lâm Phi lại gõ vào đầu Giang Hoài.
Giang Hoài cụp mi, không nói gì.
Lâm Phi chắp hai tay sau lưng, quay đầu nhìn các học sinh một lượt. Anh ta chỉ vào Vương Tịnh: “Vương Tịnh, em lấy bài tập Toán nộp hôm qua về trả cho các bạn… Lúc đi nhớ đóng cửa.”
Vương Tịnh gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy bài tập toán rời đi, khi đi còn đóng cửa.
“Thầy kêu các em tới đây là để nói chuyện buổi sáng.” Lâm Phi liếc nhìn Giang Hoài, Lưu Sướng, Hứa Văn Dương một cái, thở dài nói: “Chuyện sáng nay, rất nhiều học sinh đều đã chứng kiến... Lưu Sướng sỉ nhục bạn trước, rồi Giang Hoài lật bàn Lưu Sướng, các em có phản đối gì không?”
Giang Hoài nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Sướng: “Người em muốn xin lỗi không có ở đây, làm sao mà xin lỗi được?”
Lâm Phi không hiểu: “Ý của em là gì?”
“Em lật bàn Lưu Sướng, vậy em nên xin lỗi bàn của Lưu Sướng chứ, nhưng mà bàn không có ở đây. Hay là thầy bảo Lưu Sướng đem bàn qua đây, em thắp cho nó ba nén nhang. Nếu không...” Giang Hoài nhếch miệng, “Là bàn của Lưu Sướng tự ngáng chân em à?"
Lưu Sướng sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt ngờ vực.
Lâm Phi cũng sững sờ.
Hứa Văn Dương dập đầu, nhếch mép, nhún vai.
“Em đang nói linh tinh gì vậy?” Lâm Phi hỏi.
“Oan có đầu, nợ có chủ.” Giang Hoài đáp.
Lâm Phi: "..."
Giang Hoài rũ mắt xuống, như cũ lười biếng nhìn Lưu Sướng: "Cậu có thể quay về giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến cái bàn của cậu cũng được... Tôi làm đánh rơi cái gì, cậu lên danh sách đi, ngày mai tôi sẽ đền cho cậu.”
Giang Hoài sinh ra đã có khuôn mặt không thành thật.
Giống như một con dao sắc lẹm, có chút lạnh lùng mỉa mai, ăn sâu vào máu.
Huống hồ, cậu đang mỉa mai Lưu Sướng thật.
Lưu Sướng hoảng hốt: “Thầy, Giang Hoài như thế này...”
Lâm Phi nhíu mày: “Giang Hoài, em xin lỗi vậy à?”
“Vâng.”
“Em có thể xin lỗi thành khẩn chút không?” Lâm Phi hỏi.
Giang Hoài ngước mắt lên: "Rơi một đền mười, chuyển qua Wechat nhé?"
Lâm Phi: "..."
Hứa Văn Dương rốt cuộc không nhịn được, “phì” một tiếng rồi vội vã che miệng lại.
“Ồ,” Giang Hoài càng nói càng không có chút thành ý nào, “Bạn Lưu Sướng, xin lỗi.”
Lưu Sướng mãi không nói được lời nào.
Lâm Phi im lặng một hồi rồi quyết định cho qua.
Giang Hoài gây sự vô kể, Lưu Sướng lại không phục, Giang Hoài mỉa mai, hai người xin lỗi, kẻ tám lạng người nửa cân.
“Được rồi… Xin lỗi xong rồi thì nói chuyện phạt.” Lâm Phi nhìn Lưu Sướng, “Em đã làm sai cái gì, thầy sẽ không nhắc lại nữa… Em tự biết, thầy hy vọng em chỉnh đốn lại thái độ, về sau đừng làm loại chuyện này nữa, Alpha phải có trách nhiệm của của Alpha, học cách tôn trọng Omega.”
Lâm Phi xé một tờ giấy nghỉ phép đưa cho Lưu Sướng: “Hiện tại thầy sẽ không báo lên trường … Nhưng Lưu Sướng, em cầm phiếu nghỉ phép về nhà ba hôm ngẫm lại, sau đó đi học nộp bản kiểm điểm hai nghìn chữ cho thầy.”
Giang Hoài liếc nhìn phiếu, trầm mặc không nói.
Lưu Sướng nắm chặt tay.
Lâm Phi hỏi: “Em còn gì muốn nói nữa không?”
Nhưng Lưu Sướng không nói gì.
“Được rồi,” Lâm Phi gật đầu vẫy tay, “Vậy thì hai đứa… Giang Hoài Lưu Sướng, quay về đi.”
Cho đến khi Lưu Sướng đóng cửa lại, Giang Hoài mới mở miệng, mặt không biểu cảm hỏi: “Thầy, làm sao thầy biết Lưu Sướng chửi cái gì?”
Giang Hoài chỉ nói Lưu Sướng chửi người, nhưng không nói Lưu Sướng chửi ai, cũng không nhắc một chữ tới Omega.
Càng không đề cập đến Nghê Lê.
“Bạn cùng lớp.” Lâm Phi đáp.
Giang Hoài cau mày nói: "Là ai..."
Lâm Phi nhìn Giang Hoài: "Em không cần lo thầy đi tìm Omega kia để đối chứng lời Lưu Sướng nói... Chuyện này đến đây là chấm hết ”
Giang Hoài hơi giật mình.
“…Vâng.” Cậu cúi đầu.
Giang Hoài không nói gì đi về phía cửa. Nhưng khi ra đến cửa, cậu lại dừng lại, quay đầu hỏi: “Thưa thầy, em quay lại lớp có cần tiếp tục đứng phạt không?”
Lại còn thêm biểu cảm, Lâm Phi liếc Giang Hoài: "Em đứng phạt làm gì? Về lớp học hành tử tế."
Dừng một hồi, Giang Hoài hỏi: "Không cần viết bản kiểm điểm nữa sao?”
“Nằm mơ, bản kiểm điểm một nghìn chữ, mai nộp cho thầy... Thêm năm trăm chữ tự kiểm điểm bản thân bỏ tiết ra sân chơi."
Giang Hoài: "..."
Bản kiểm điểm của Lưu Sướng hơn cậu năm trăm chữ, cũng nhiều hơn cậu ba ngày nghỉ.
Có phải cậu bị thiệt rồi không?
Giang Hoài cũng rời đi, để lại Hứa Văn Dương.
Hứa Văn Dương có chút căng thẳng: "Thầy Lâm..."
"Hứa Văn Dương," Lâm Phi nhẹ giọng nói, "Em là lớp trưởng, khi trong lớp có bạn cần đến em... Thầy hy vọng em có dũng khí đứng lên nói ra sự thật, chứ không phải giả câm điếc như các bạn khác. Em cũng không phải chỉ có một mình, em còn có thầy chủ nhiệm này nữa.”
Hứa Văn Dương cúi đầu.
Giang Hoài chậm rãi trở lại lớp 11/2.
Lúc trở lại lớp học, tiếng chuông vào tiết thứ tư đã vang lên từ lâu. Giờ học thể dục đầu tiên của năm học ở bên trong lớp.
Phòng học hỗn loạn, Giang Hoài đi vào từ cửa trước, Vệ Hòa Bình nháy mắt với hắn một cái, mặt mày tức tối, bộ dạng có thù tất báo.
Bàn trên Vệ Hòa Bình, chỗ của Lưu Sướng trống không.
Giang Hoài còn chưa ngồi xuống ghế, Vệ Hòa Bình đã gửi một núi tin nhắn.
Đỡ tôi dậy chơi: Anh em ơi, đỉnh đấy!
Đỡ tôi dậy chơi: Chủ tịch Bạc đỉnh thật, anh cũng đỉnh!
Đỡ tôi dậy chơi: Có phải thằng ngốc Lưu Sướng đó về nhà tự ngẫm rồi không? Vừa về đến lớp đã thu dọn đồ đạc rồi đi... Đm, cái mặt đần thối ra, thích thật!
Giang Hoài nhíu mày.
Kẻ mạnh thực sự: Bạc Tiệm có chuyện gì?
Đỡ tôi dậy chơi: Không phải Lâm Phi gọi anh đến sao? Không nói cho anh biết à?
Kẻ mạnh thực sự: Nói gì?
Đỡ tôi dậy chơi: Lâm Phi đến hỏi lớp vừa rồi có chuyện gì, hỏi Lưu Sướng có phải chửi ai đúng không, không ai đứng dậy nên chủ tịch đứng dậy.
Kẻ mạnh thực sự:?
Đỡ tôi dậy chơi: Chủ tịch nghe thấy mọi chuyện lúc sáng nên đứng dậy nói. Chủ tịch đúng đỉnh, cậu ta chửi người mấy câu đã bị nâng lên thành vấn đề tư tưởng chính trị... Hahahaha mặt Lưu Sướng lúc đó tái luôn, mẹ cậu ta Lưu Dục Tú đến cứu cậu ta, cậu ta không về nhà tự ngẫm mấy ngày thì không được.
Đỡ tôi dậy chơi: Đáng tiếc anh không nhìn thấy... Đúng là em bình chọn cho đúng người.
Đỡ tôi dậy chơi: Bạn cùng bàn của em còn chụp ảnh, đợi chút em gửi anh.
Vệ Hòa Bình đang gõ chữ rất nhanh.
Nếp gấp giữa hai hàng lông mày của Giang Hoài càng ngày càng sâu.
Kẻ mạnh thực sự: Ồ.
Kẻ mạnh thực sự: Không cần ảnh đâu.
Đỡ tôi dậy chơi: Này, anh Hoài, anh vẫn có thành kiến... Thật sự không cần ảnh à?
Kẻ mạnh thực sự: Không cần.
Đỡ tôi dậy chơi: Được rồi, dù sao ảnh cũng được đăng trên trang mạng của trường, anh muốn thì tự tìm nhé.
Giang Hoài nhận điện thoại.
Trước và sau kỳ thi giữa kỳ, trường tổ chức đại hội thể thao mùa thu, cũng như chung kết môn bóng rổ học đường. Ba đội cùng nhau tranh chức vô địch và á quân. Nhưng vòng loại cho trận chung kết đã bắt đầu từ tháng này.
Triệu Thiên Thanh là thành viên ban thể thao, đang bận đăng ký thi đấu bóng rổ.
Bên dưới vô cùng ồn ào.
Giang Hoài ngả người ra sau, dựa vào bàn sau.
Thật lâu sau, cậu quay đầu lại: “Cảm ơn.”
Bạc Tiệm ngẩng đầu nhìn. Cửa sau mở toang, ánh nắng gắt gao khiến đồng tử của cậu như hòa cùng chút màu hổ phách. Bạc Tiệm khẽ cong môi: “Có trả thù lao không?”
Giang Hoài quay người: “Thù lao?”
Giang Hoài xoay người nhưng hoàn toàn không quay đầu lại, chỉ vặn như vậy. Đường eo áo bị gấp nếp và hõm sâu. Giống như thắt lưng.
Bạc Tiệm lướt qua rồi lại cụp mắt xuống.
“Cậu muốn thù lao gì?” Giang Hoài cau mày hỏi.
Không hiểu vì sao, Bạc Tiệm ngừng nói rồi lại lật một trang sách trên tay.
Giang Hoài khẽ liếc đầu trang... Tư... Bối... Tư Bản.
Trâu bò.
Hôm nay trên bàn Bạc Tiệm còn để một bình nước đầy những ngôi sao năm cánh sặc sỡ… Thứ nữ tính như vậy rõ ràng không phải của Bạc Tiệm, mà là của người khác.
Mỗi ngày trên bàn của Bạc Tiệm đều có hàng đống đồ, chứa đựng tâm tình của các thiếu nữ.
Giang Hoài nói: “Tôi có thứ giống vậy muốn tặng cậu.”
“Cái gì?” Bạc Tiệm hơi nhướng mi.
Giang Hoài lấy ra một tờ giấy bị cậu gấp bốn năm lần, nát không thôi, còn có hơi ấm của cậu: “Thư tình gửi cho cậu.”
Bạc Tiệm dừng lại, ánh mắt rơi vào mảnh giấy.
Cậu không nhận lấy, mà chỉ hỏi: “Thư tình?”
“Ừ.” Giang Hoài hỏi: “Muốn không?”
Bạc Tiệm không nói gì, nhận lấy.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, rất ấm áp.
Giang Hoài nhanh chóng rút tay về.
Bạc Tiệm liếc nhìn Giang Hoài: “Bây giờ mở ra được không?”
Giang Hoài thờ ơ đáp: “Tùy cậu.”
Bạc Tiệm cẩn thận ấn vào góc nhô lên của “thư tình” rồi từ từ mở ra…
Không có chữ.
Chỉ có một người que đầy màu sắc, có lẽ là phiên bản Plus của người que, với rất nhiều chi tiết, đồng phục hình vuông, quần đồng phục hình chữ nhật và mái tóc giống như que diêm.
Bạc Tiệm im lặng nhìn người tí hon từ đầu đến chân, rồi từ chân đến đầu: “...Vẽ tôi à?”
Giang Hoài vỗ tay hai lần vào mặt: “Mắt tinh thấy ngọc, chủ tịch!”