“Anh thấy hết vết thương trên người tôi rồi đúng chứ? Là ba tôi làm đó. Là ba ruột đó! Anh còn dám đến gần tôi không? Dù là ai đi nữa, ba tôi đều sẽ lấy ra đe dọa tôi khi biết tôi thân thiết với người đó. Vậy nên, làm ơn đi đi”
“Anh làm gì vậy hả!?”
Huy chạy đến ôm lấy An.
“Nếu em muốn khóc, hãy khóc đi. Xin lỗi, anh không biết em đã phải trải qua những việc này, nếu biết sớm hơn, anh đã không để em rời đi một mình”
“Anh buông ra! Buông ra! Buông ra đi!!”, nó cố gắng vùng ra nhưng sức Huy quá lớn, nó căn bản không phải là đối thủ.
“Không sao mà, anh sẽ không sao cả, được chứ?”
“Buông ra đi, cầu xin anh...” nó mệt rồi, chẳng còn tha thiết muốn thoát khỏi vòng tay đó nữa.
Và rồi nó khóc.
Không biết đã bao lâu nó chưa được nhận cái ôm ấm áp như vậy. Tất cả những khoảng khắc phải một mình chịu đựng, trông chốc lát đã bị nó quên sạch. Nó khóc, khóc vì tủi thân, khóc vì bất lực, khóc vì thương mẹ, khóc vì hận cha.
Thật tốt vì nó đã gặp được anh.
............
Nó khóc đến khi mệt quá ngất đi.
Huy đặt nó nằm xuống, đăm chiêu nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ xinh của nó, anh quyết định không để yên cho qua vụ này.
Ba Huy là cảnh sát trưởng nên anh quyết định nhờ ba giúp một tay, dù sao ba anh rất thích trẻ con và sẵn sàng ra tay giúp đỡ bất cứ đứa trẻ nào.
Huy chọn cách nhắn tin đại khái câu chuyện trước, khi nào về sẽ nói rõ.
Vốn dĩ không gọi điện là vì Huy sợ ba An còn quanh quẩn đâu đây, sợ rằng ông ta biết chuyện Huy giúp nó, khiến nó không chỉ không thoát được mà còn bị kéo sâu hơn.
Vì sắp tan sở nên ba Huy rất nhanh đã nhận được thông tin, âm thầm điều tra một chút. May mà Huy dù đã ra trường nhưng vẫn được thầy cô rất tin tưởng, cộng thêm An rất được lòng thầy cô vì học giỏi lại ngoan ngoãn, họ chỉ tiếc rằng nó không có một gia đình êm ấm, nên khi nghe Huy nói muốn giúp, họ ngay lập tức đồng ý.
Họ lục tìm hết các hình ảnh camera với hi vọng có thể tìm thấy bóng hình của ba nó. Thầy hiệu trưởng thậm chí còn lấy mớ học bạ ra tìm, chỉ tiếc là trong đó, nó ghi “không có cha”.
Mãi một lúc sau, họ mới tìm thấy đoạn video đó, thậm chí là ngay đoạn bố An đánh nó.
Tuyệt, có bằng chứng xác thực rồi, kiểu này thì mọi thứ đều êm xuôi.
Còn chưa kịp mừng thì ba An từ đằng sau đi tới, còn mang theo một cây gậy lớn. Hóa ra khi nãy trong phòng y tế, ông ta đã thấy Huy ôm con gái mình, nhìn cậu cũng không phải dạng thiếu tiền nên ông ta lén lút theo dõi, phát hiện ra cậu điều tra về ông ta nên liền muốn trừ khử.
“Nè anh kia, có gì từ từ nói!”
“Là con An bảo các người làm đúng không? Con đ* đó!”
“Ông vừa gọi cô bé là gì?” Huy sốc. Một người cha lại có thể gọi con mình như thế sao?
“Liên quan gì tới mày!? Nào, mày đụng tới tao rồi thì phải nôn tiền ra đây chứ~”
“Tại sao?”
“Hay mày muốn ch*t ở đây?”
Ông ta cầm cây lao vào người Huy, Huy không hề né,thậm chí còn đứng yên cho ông ta đánh để ghi lại bằng chứng.
Quả nhiên ông ta không hề biết đó là cái bẫy, tự mình chui vào. Dù là đánh hơi đau, nhưng ngay sau đó, Huy đáp trả bằng một cú lên gối cực kì thốn. Cậu cũng từng học võ đai đen đó.
“Mày!?”
“Ba!”
Một tiếng gọi thất thanh vang lên
“Không được tấn công họ! Là tôi nói họ làm! Là tôi sai”
“Em nói cái gì vậy hả!?”
“Làm ơn biến đi đi!!”
Huy nhìn thấy khóe mắt nó long lanh, cố kìm lại không cho thứ nước trong suốt ấy chảy xuống để tỏ ra mạnh mẽ.
Huy im lặng bỏ ra ngoài. Cậu không từ bỏ, quyết định nhất máy lên gọi cho ba
“5 phút nữa ba tới”
Giọng người đàn ông trong điện thoại vang lên đầy tức giận, từng chữ một đều dùng sát khí để nói ra.
5 phút sau ba Huy tới, mang theo một đội quân chuyên để bảo vệ trẻ em.
Huy cùng ba đi tìm An. Đến khi tìm được đã thấy nó ngồi trên sàn, tay toàn m*u, còn người đàn ông kia thì đứng cười hả hê.
Xác đinh được đối tượng cần bắt giữ, ba Huy nhanh chống khống chế ông ta, đánh cho ông ta bất tỉnh, còn Huy thì đỡ An dậy, xót vô cùng.
Cậu đưa nó xuống phòng y tế sơ cứu gấp, rồi cùng ba chạy thẳng lên bệnh viện cấp cứu.
Nó mất nhiều máu, lại vết thương mới chồng lên vết thương cũ, thêm đang sốt nên tình hình vô cùng cực kì tồi tệ. Đến khi giáo viên chủ nhiệm đưa được mẹ nó vào thì cũng là lúc bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra:
“Vết thương đã không sao rồi, nhưng bệnh nhân quá yếu, e rằng vài ngày tới phải nằm ở khu hồi sức đặc biệt, người nhà vẫn là nên chuẩn bị một chút”
Mẹ nó nghe xong ngã quỵ. Đứa con gái duy nhất, chỗ dựa tinh thần duy nhất của mẹ nó bị chính người đàn ông mẹ nó yêu đánh đến nhập viện.
Mẹ nó khóc
“Cô là mẹ của bé An đúng không? Chúng tôi bắt giữ được phạm nhân rồi, không biết cô có tiện lấy lời khai không?”
“B-Bắt luôn rồi sao? Không, không được bắt!”
Ai cũng sốc. Người đàn ông kia đã làm gì An, mẹ nó còn không nhìn thấy sao?
“Đó là người đàn ông tôi yêu! Khôn được!”
Ra là một người đàn bà lụy tình, chung thủy một cách quá đáng!
“Cô không thấy con mình bị gì sao! Con bé sáng nay còn bị côn đồ bắt nạt, bị ba nó đánh đến ngất đi cô có biết không hả!?”
Huy tức giận, không thể kìm chế con sói trong lòng mình nữa, nói ra một lượt:
“Nếu cô không thể nào vệ con bé, vậy con xin phép trở thành lá chắn cho con bé! Con bé xứng đáng được lớn lên một cách bình thường! “
“Không được!”
“Vậy thì tại sao cô không cho bắt giữ phạm nhân!”
“....” mẹ An hoang mang, không biết nên trả lời thế nào
“Cô nói đi, cô chọn người đàn ông kia, hay chọn An!”
“Tôi... Tôi....”
“Tôi chỉ xem con bé như cái “máy rút tiền” thôi”
Giờ thì hay rồi. Người mẹ mà nó vẫn luôn cố gắng bảo vệ, người mà nó cho là yêu thương nó nhất, thật ra cũng chỉ xem nó như cái máy ATM ngoài ngân hàng.
“Ba, có thể bắt cô ấy với tội danh bạo lực trẻ em không?” Huy tức giận hỏi ba mình
“Có thể, nhưng cần lời khai từ An nữa”
“Không, không, tôi không muốn vào t-“
Ba Huy đánh cho mẹ nó ngất. Không ngờ bà ta lại ích kỉ đến như vậy. Huy chợt nghĩ, có lẽ nó cũng chẳng muốn quay về căn nhà tồi tàn đó để nhớ lại những kí ức đáng sợ.
“Ba à, hay là mình... Hỗ trợ con bé tới hết đại học có được không?”
Ba Huy đặt tay lên đầu cpn trai, xoa xoa
“Quả nhiên là con trai ba, nghĩ đúng những gì ba đang nghĩ!”