"Huy ổn rồi, chỉ cần cho uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ là được"
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ cô bé người ươt như chuột đang lạnh run hết cả lên
Uy đưa khăn cùng quần áo của Huy cho An, bảo nó đi tắm trước đi rồi xuống nhà cùng anh
An thoáng do dự nhưng rồi nó cũng nghe lời, tắm vội tắm vàng đi xuống nhà cùng Uy
"Con xin lỗi! Đây là lỗi của con, vì con má anh Huy mới thế này, con, con nhất định sẽ tránh xa anh Huy để anh ấy không gặp những chuyện này nữa, thánh thật xin lỗi!" vừa xuống đến nhà, nó đã cúi người nhận lỗi
Bà Huy thấy nó vừa cùi người vừa run, tay và đầu mũi vì lạnh mà đã đỏ lên hết, xót xa đứng dậy bảo nó:
"Aida con bé này, sao lại tự mình đổ hết tội lỗi lên chính mình thế chứ! Bà già đây phải cảm ơn con vì đã khiến Huy cười vui như thế chứ làm gì mà nỡ rách con chứ! Nào, ngồi xuống với bà, aida sao mà lạnh thế này! Uy, mau mau tăng nhiệt máy sưởi lên đi con!"
"Nhưng bà-"
"Bà nói đúng đó, chúng ta cảm ơn con còn không hết, sao mà nỡ la rầy con chứ! Chuyện này cũng chẳng phải do con, là do người đã kí vào tờ giấy ấy cơ mà!" mẹ Huy cũng lên tiếng
Lần đầu tiên, nó được những người chẳng hề có máu mủ ruột thịt nào bảo vệ một cách tự nguyện
Lần đầu tiên, nó được bảo rằng đó không phải là lỗi của nó
Lần đầu tiên, nó mang đến vết thương cho người khác mà chẳng hề bị mắng chửi, đánh đập
Nó....
Phải làm thế nào với gia đình này đây...?
Ở lại
Hay....
Rời đi
Uy dường như đã nhìn thấu nó:
"Nếu em có ý định rời đi, vậy thì ít nhất cũng phải chăm sóc Huy cho đến khi thằng bé hết bệnh chứ! Em cứ thế mà rời đi, thế giới mà Huy ngày ngày lấy thân mình ra che chắn sẽ tan thành bụi khói hết đấy! Đến lúc đó, không biết ai sẽ là người đến gặp tổ tiên trướ-" Anh cố tình nói quá lên thì bị An chặn ngang
"Đư, được rồi, em sẽ ở lại đây suy nghĩ mà" Mắt An lại lưng tròng
Thế là, để giữ lấy cô con gái ngoan hiền này, mẹ Huy đã lên một kế hoạch:
"Aida giờ này cũng tối rồi, ngày mai cô và bác còn phải đi công tác, bà ngoại và Sơn cũng phải ngủ sớm, Uy còn việc còn chưa xong, hay là... con ở lại đây chăm sóc cho Huy giúp cô nhé!"
"Nhưng, nhưng mà"
"Chị An à... Hức....Hức... đừng đi mà....hức"
Sơn khóc từ nãy giờ vẫn chưa chịu nín, thấy nó cứ mãi chần chừ, cậu lại khóc to hơn, sợ sẽ mất đi người chị đáng kính này
Nó chưa từng thấy trẻ con khóc, luống ca luống cuống đồng ý:
"À, ừ, chị, chị ở lại, em nín đi"
"Chị.... hức.... đồng ý.... hức.... nhé!"
"Ừm, đồng ý"
Thế là, với sự giúp sức của nước mắt, kế hoạch của mẹ đã thành công mĩ mãng~
..........
"Vậy, giao Huy cho con nhé, nếu cần gì thì cứ kêu ngay nghe chưa?"
"Vâng ạ"
Thế rồi nó vào phòng Huy
Anh đang ngủ say, gương mặt điển trai kia chảnh8 còn nụ cười nữa, nó toát ra vẻ mệt mỏi khiến An đau lòng
Nó bước đến thay một chiếc khăn chườm khác cho Huy
Xong việc, nó đến bàn anh, dọn dẹp mớ tập sách rồi để tập mình lên, cúi đầu hì hục làm bài, cố làm cho đầu óc bận rộn
..........
1 giờ sáng, nó gấp sách vở lại, vươn mình nhìn ra ban công rộng lớn, nơi nó và anh ước hẹn 10 năm
"Liệu ta có thể thực hiện được không đây?" Nó bâng khuân nói thầm
Nào ngờ anh vì bị cơn ác mộng làm cho thức giấc đã vô tình nghe thấy lời nó nói
Anh bước lại bàn, nhẹ nhàng bảo:
"Chỉ cần em không từ bỏ, anh nguyện một đời chờ"
Nó giật mình, ngước lên đầu tìm kiếm giọng nói trầm ấm quen thuộc
"Sao, sao anh lại tỉnh rồi? Không được, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi!"
"An" Anh gọi nó, nghe có chút xót xa
"Lại đây nào"
Anh xích ra xa nó, giang rộng tay chờ nó
Nó chần chừ không chịu tiến đến
Nó sợ nó lại làm anh bị thương
Huy vẫn kiên nhẫn đợi nó, anh tin rằng rồi nó sẽ tiến đến
Và anh đã đúng
Sau gần 10 phút thuyết phục bản thân nghe theo Lí trí, cuối cùng nó vẫn chọn đi theo con tim nó, từng bước từng bước tiến đến để anh ôm vào lòng
"Em thấy rồi chứ? Dù em có mong lung, dù em có chần chừ, dù có chậm, dù có hoang mang, anh vẫn sẽ đứng đây chờ đợi câu trả lời của em. An à, anh sẽ không bỏ em lại phía sau đâu. Chỉ cần em không bỏ anh đi, anh sẽ cùng em bước hết con đường này, cùng em giải quyết hết mọi chướng ngại, được chứ?"
Giọng anh trầm, cơ thể vì bệnh mà trở nên nóng hơn, khiến nó được xoa dịu
Lần nào cũng vậy. Chỉ cần nó được anh ôm vào lòng, mọi lí trí của nó dường như bay đi đâu hết, hàon toàn tin tưởng, hoàn toàn dựa dẫm và hoàn toàn yếu đuối
"Anh không thấy phiền sao? Khi em cứ đem đến hết rắc rối này lại đến rắc rối khác"
"Không đâu, anh chưa từng nghĩ đến việc đó cả"
"Em... muốn đi khỏi nơi này nhưng.... em không nỡ. Liệu rằng... em có thể ở đây không?"
"Chỉ cần em muốn, nơi nào em cũng có thể đặt chân lên cả. Em rất tài giỏi và anh biết điều đó, em thông minh, em mạnh mẽ, còn rất tuyệt vời nữa. Anh thật may mắn làm sao khi gặp được em trên đời"
Mặt9 trăng hôm nay sáng thật, chiếu rọi vào phòng Huy, vô tình chiếu vào khối đa giác trong suốt mà nó tặng anh được để trên bàn, lấp lánh tựa như kim cương quý giá
"Ô, em xem này" Huy chỉ tay vào khối đa giác
"Đẹp thật đó!! Không ngờ nó phản chiếu anh trăng lại đẹp đến thế!!" tâm trạng nó dần tốt lên
"Không ngờ anh vẫn còn giữ nó đó!!"
"Chỉ cần là đồ em tặng, dù cho có là hạt giống đã khô héo anh cũng sẽ gắng sức chăm cho nó biến thành cây cao, huống hồ gì món đồ xinh đẹp đó"
"Anh nói quá rồi!!"
Anh nhìn thấy An cười rồi
Từ khi nào Huy cũng chẳng biết, anh đã bị nụ cười của nó làm cho say mê, đắm chìm trong ánh sáng mà nó lặng lẽ chiếu rọi vào đời anh