“Bệnh nhân qua cơn nguy kịch rồi, nhưng vẫn cần ở lại theo dõi thêm”
Cả nhà Huy nghe được tin này như trút bỏ được gánh nặng.
“Cái con bé này thật là! Sao có thể liều mình như thế chứ!”, bà của Huy, người vốn rất khó tính với cháu mình và không thích mấy chuyện trẻ con nói
Huy bất ngờ, đến bà cũng chấp nhận An rồi sao?
“Mấy ngày nay em và mẹ sẽ ở lại viện chăm sóc con bé cho” mẹ Huy cũng xung phong giúp đỡ
Xem ra cả nhà đều chấp nhận An cả rồi, thật tốt quá.
............
“Sao mày không ch*t quách đi?”
“Mày hết giá trị lợi dụng rồi!”
“Hahahaha”
“An ơi, An ơi, con ơi!”
Nó giật mình tỉnh dậy. Ra là mơ
“Vậy là bác tìm thấy cháu rồi sao? Quả là người tài mà...”
Nó lại ngất lịm đi, khóe mắt có chảy đôi ba hạt nước
............
“Con bé không sao rồi, chỉ ngất đi vì mệt thôi”
Mẹ Huy thở phào.
Mấy hôm nay mẹ Huy chăm nó như chăm con ruột của mình vậy, hoàn toàn không có tí xa cách
Cô nhắn tin thông báo cho cả nhả: “Con bé tỉnh rồi, bác sĩ bảo giờ con bé chỉ đang ngủ vì mệt thôi”
Huy ở trên trường thấy vậy liền mừng thầm. Do đặc thù bận rộn của ngành học, lại là học bá có tiếng nên từ hôm đó đến nay anh vẫn chưa đi thăm nó được. May mà nó không sao rồi.
..........
“Bác sĩ có nói khi nào con bé dậy không?”
“Con bé mệt lắm sao???”
“Về nhà phải tẩm bổ cho con bé mới được!”
Tiếng ồn ào bên giường bệnh làm nó tỉnh giấc.
Hóa ra nó chưa ch*t.
“A, em tỉnh rồi!”
“Con có thấy mệt chỗ nào không con?”
“Để ta gọi bác s-“
“Tại sao lại cứu tôi?”
Giọng nó khàn khàn, nói nhỏ nhưng đủ để có thể nghe.
Tại sao lại cứu một người chẳng còn công dụng gì nữa nhỉ? Chẳng phải cuộc sẽ đào thải những người vô dụng sao?
“Vì bọn ta đã tìm được con trong vòng 10 phút”
“Làm gì có, mọi người chậm 1 giây mà”
Nó tính đến từng li từng tí một.
Nó có chút buồn vì mình chẳng thể đến một nơi bình yên như thiên đường được.