Dù có chút lưỡng lự nhưng ai cũng nghe theo, bước ra ngoài đợi họ
“Được rồi bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi” Huy vuốt nhẹ lưng nó vỗ về, cố cho nó cảm giác an toàn nhất có thể
“Tại sao anh cứ chen vào cuộc sống của tôi thế? Tôi còn công dụng gì để sống trên đời sao?”
“Em không phải đồ vật, hết tác dụng liền bị bỏ đi. Em là lá ngọc cành vàng mà ngôi trường này yêu quý, là một cô gái thông minh mà xã hội này mong chờ, là một mầm non đang được nhà nước nuôi dưỡng. Không phải là em không còn công dụng gì bởi vì chính em mới là người tạo ra giá trị của mình, em hiểu chứ”
Nó dần nín khóc
Trong một thoáng nó đã nghĩ, làm sao lại có người đối xử nhẹ nhàng với nó như thế sau khi biết hết mọi việc về nhà nó. Là anh ta đang muốn bù đắp cho nó, thương xót cho nó, hay đang muốn lợi dụng nó? Mà thôi, dù là gì cũng chẳng quan trọng, vì nó đã không còn quan tâm điều đó mà hoàn toàn đặt niềm tin mỏng manh bé nhỏ còn lại của mình lên anh mất rồi.
........
...
Thấy nó nín khóc, anh nhẹ nhàng bảo nó:
“Nào, em vẫn chưa ăn gì phải không? Muốn ăn mì ý chứ?”
Nó gật đầu cái một khiến anh bất ngờ.
Thấy nó ướt sũng từ đầu đến chân, anh xót xa hỏi nó:
“Anh bế em nhé? Như này thì chẳng thể đi được đâu!”
Nó lại gật đầu. Anh hơi giật mình, sao lại ngoan ngoãn thế này???
Rồi anh nhẹ nhàng bế nó lên như bế em bé, thậm chí còn sợ làm nó đau.
Ra ngoài thì thấy ai ai cũng lo lắng đứng chờ. Nó rụt vào người anh, chưa gì đã ngủ say nên chẳng thể thấy cảnh này. Ngoại trừ những cái liếc xéo của đám nữ sinh ra, ai ai cũng yên lặng cho nó ngủ yên.
Anh lạnh lùng nói với đám nữ sinh: “ lên phòng giáo viên ngồi đó đợi tôi đi"
An vì chưa ngủ say nên nghe tiếng động thì giật mình tỉnh dậy, ngại rồi!
“A, anh bỏ em xuống!!”
Lần đầu tiên Huy được nghe nó xưng “em”, vừa bất ngờ vừa vui mừng, không thèm thả nó xuống nữa
“Thấy cũng thấy rồi, bây giờ em xuống có khác gì đâu, yên nào té bây giờ”
Nó ngại đỏ cả mặt, lấy tay che đi: “đồ tra nam!!”
.......
...
Đến phòng y tế anh để nó ngồi lên ghế, vội vã đi tìm đồng phục. Cô y tế hôm nay có hợp, không ở đây nên Huy phải mất một lúc mới tìm được đồ cho nó thay
Rồi anh dẫn nó xuống căn tin, ngồi nơi vừa đủ mát để nó không bị cảm. Lại chạy đi lấy 2 phần thức ăn, luôn tay luôn chân không ngơi nghỉ
”Thế nào? Ngon chứ?”
Nó gật đầu, lí nhí nói lời cảm ơn
Anh mỉm cười, đứng lên mua thêm ly nước cho nó.
Trong lần tìm nó trên sân thượng, anh vô tình biết được đồ ăn, thức uống nó thích. Kể từ đó 2 thứ này chưa từng vắng mặt trong cặp anh. Khi nãy vì đi vội quá liền quên mất, may mà căn tin có bán
“Sao anh biết...?” nó bất ngờ khi thấy anh đem đồ ra
“Anh vô tình biết lúc tìm em trên sân thượng. Cứ ăn từ từ đi, muốn ăn nữa thì anh mua cho em”
Huy cưng nựng, chăm sóc nó như người ta chăm chút cho đứa trẻ mới lên ba khiến mấy cô căn tin đang dọn dẹp xung quanh cũng phải ghen tị, sao lại có người con trai dịu dàng như thế này chứ?
Mấy cô cũng vì thế mà mừng thay cho An, cuối cùng nó cũng có một nơi thật sự an toàn để dựa vào rồi!