Học Bá, Cảm Ơn Vì Đã Kéo Em Ra Khỏi Cơn Ác Mộng!

Chương 82: Đi ăn



An ôm Huy rất lâu, như thể nó không muốn đánh mất anh

Huy cũng vỗ về trái tim nhỏ bé của An, cứ để nó khóc đến ướt cả vai

“Em đã rất bất ngờ khi nghe thấy tên anh đấy!! Sao anh lại không nói em!!!”

“Sáng nay anh cũng mới biết, nhưng họp xong liền lên máy bay nên không kịp nhắn em, thật mừng quá đi, cô bé của anh lớn thế này rồi!!”

An thay đổi không ít, nó đã chịu để tóc dài sau khi nghe anh bảo anh muốn thấy nó để tóc dài, khuôn mặt cũng trở nên xinh xắn hơn

“Quả nhiên tóc dài vẫn rất hợp với em!!” anh nói sau khi nó đã buông anh ra

“Anh cũng rất hợp với kiểu tóc này! Quả là em chọn có khác!!!” nó lau nước mắt, cười tươi nói với anh

Lịch trình của phi công rất phức tạp, sợ mình sẽ làm hỏng lịch trình của anh, nó đành luyến tiếc hỏi:

“Anh, anh còn chuyến bay nữa phải không?..”

“Ừm… Anh cũng muốn ở lại, muốn cùng đi với em, nhưng e là không được rồi” Huy xoa đầu nó vỗ về

Thấy mặt nó buồn thiu làm anh cũng đau lòng

“Anh đưa em đi mua gì ăn nhé? Bay lâu như thế có phải đói rồi không?”

“Có được không?” mắt nó long lanh nhìn anh

“Có lẽ là kịp thôi, nhưng để anh đi cất đồ đã nhé! Em đi lấy hành lí đi, lấy xong thì đứng ngay đó đợi anh”

Nó gật đầu, nhanh chân chạy đi thật nhanh như trẻ con



Huy đi lấy vali của mình, tiện thể nhắn tin báo cho cơ trưởng một chút



Vừa mở điện thoại lên, tiếng tin nhắn đã vang lên um trời, réo tên anh cả trăm lần

Ra là thông tin anh gặp lại người thương đã được lan truyền đi khắp công ty, đến cả cơ trưởng cũng lên nhóm xác nhận khiến anh vừa buồn cười vừa ngài ngại

Thôi vậy, giờ thì mọi người đều biết rồi, sau này anh không cần phải từ chối mấy lời “sến súa” đó nữa

Vừa hay vài ngày nữa đã đến tất niên rồi, mọi người tò mò đều bảo Huy nhớ dẫn “ai đó” đến dự tiệc của công ty cùng mọi người, để còn được dịp chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp khiến anh chàng này mê chết mê mệt không rời!!

^^^Các bậc lão làng cũng hùa theo trêu Huy, thôi thì dù sao anh cũng đã xem nơi này như ngôi nhà thứ hai của mình rồi, cứ coi như là “lễ ra mắt gia đình” đi! ^^^



Huy lấy đồ xong, cất điện thoại chạy nhanh đến bên An

“Đợi lâu rồi chứ? Em mệt không?”

Nó lắc đầu: “Không mệt!!”

“Đi nào, anh dẫn em đi ăn sáng, đói rồi đúng chứ?” Huy cười

“Hì hì, quả nhiên chỉ có anh mới hiểu em nhất!!” Nó cười thật tươi, nhanh chân đi lên phía trước

Huy đột nhiên đứng im, vẻ mặt đầy trìu mến

Khung cảnh này đối với anh cứ như là một giấc mơ vậy, vừa chân thật, lại vừa huyền ảo

“Anh đứng đó làm gì thế? Em đi trước đấy nhé!!!” tiếng nói từ phía trước vang lên, kéo Huy về với thực tại

*Là thật này…* Huy mỉm cười nghĩ thầm

“Anh đến đây!!” bước thật nhanh về phía mặt trời nhỏ của anh



Họ đến một quán cà phê nhỏ mà Huy đôi khi lại ghé thăm khi bay đến thành phố này



Quán vô cùng ấm cúng với màu nâu là màu chủ đạo khiến không gian như bập bùng màu của sự ấm áp, của sự êm đềm, bình yên

Huy gọi cho An phần mì Ý sốt phô mai, món nó vô cùng thích dạo gần đây, cùng một ly socola

Trong lúc đợi món, An cứ tỉ tê đủ thứ, chủ động kể hết chuyện này lại đến chuyện khác cho anh nghe khiến Huy cứ bất ngờ mãi

Lần cuối gặp nó đã là chuyện của 5 năm trước đã thấy con bé rất khác rồi, giờ lại càng khác hơn

So với lần đầu anh gặp nó, một cô bé với ánh mắt sâu thẳm chỉ muốn chìm mình vào đại dương đen, giờ đây nó đã khôn lớn, trở thành một thiếu nữ với đôi mắt trong xanh có thể xoa dịu nỗi buồn của người khác

Nó cứ nói, anh cứ ngồi nghe, không bỏ sót chữ nào

Nó kể chuyện hàng ngày, kể chuyện công việc, kể chuyện bạn bè, kể chuyện nước nhà

Rồi nó kể lần trước nó tình cờ gặp lại vị học trưởng ngày trước từng tiếp cận nó trong một phiên tòa, nó bảo nó vô cùng bất ngờ, còn tưởng anh ta đã chịu thay đổi sau khi ngồi tù rồi, nào ngờ vẫn cứ vi phạm pháp luật và chính nó đã “tống” anh ta vào tù bằng những lời lẽ không tài nào cãi được

Anh phì cười, khen nó đủ điều, cũng góp ý không ít thứ cho nó

Đồ ăn đưa tới, nó vẫn ngồi kể với anh còn anh vừa nghe nó vừa nhận lấy đồ ăn từ người phục vụ, chăm chút cho nó từng li từng tí hệt như một thói quen khó bỏ

Phải chăng vì đã rất rất lâu rồi mới gặp lại nên An có cả trăm thứ muốn nói, đến khi cúi xuống ăn vẫn còn luyến tiếc muốn kể thêm, muốn được anh nuông chiều thêm

Huy không đói nên chỉ ăn có miếng bánh mì nhỏ xíu, thấy nó gấp gáp muốn ăn nhanh để anh không phải đợi lâu, Huy bật cười bảo nó:

“Cứ từ từ đi, 8 giờ anh mới có chuyến bay tiếp theo, còn hơn nửa tiếng lận!”

“Nhưng mà thời gian là vàng là bạc!!!” nó ngước mặt lên hùng hồn đáp rồi lại cúi mặt ăn tiếp

Đến lượt anh chủ động kể nó nghe, mục đích là để phân tán sự chú ý của nó, giúp nó ăn chậm lại chút để dạ dày còn tiêu hóa

Anh lại kể chuyện công việc của anh, chuyến bay của anh, cuộc sống của anh với ánh mắt đầy tự hào, đôi khi lại liếc mắt nhìn cái con bé đang chăm chú lắng nghe anh

Tình yêu là dáng vẻ thế này nhỉ? Một người chủ động nói, một người chủ động lắng nghe!!