Đương Lục Khuynh mới bước lên xe đã phát hiện áo khoác đồng phục của mình bị bỏ lại trong quán bar, nhưng xe đã khởi động vì vậy cậu định chiều mai tan học đến lấy xe đạp nhân tiện cầm áo về luôn.
Cậu mở kính xe ra một xíu, hơi nóng do quán bar mang đến còn đọng lại ở ngực chưa tiêu tan, cảm giác ấm áp của sữa bò vẫn còn đó, đêm đầu thu có hơi se lạnh, gió từ cửa sổ xe tràn vào, thổi bay mái tóc cậu đến mức vểnh lên, lại làm nhiệt độ trên mặt lui bớt.
Lục Khuynh không biết tại sao mình đột nhiên gọi Tề Nhiên là "chú Nhiên", chắc do nhất thời hưng phấn, cũng có thể chỉ đơn thuần xem dáng vẻ thành thạo điêu luyện của đối phương không hợp mắt.
Nhưng cậu nhớ đến nụ cười của Tề Nhiên sau khi nghe cậu gọi mình là "chú Nhiên" kia, nụ cười tùy ý, càn rỡ, cười đến mức chẳng thấy mặt trời đâu.
Đây là nụ cười mà cậu chưa bao giờ có.
Lúc ấy cậu nghĩ: Cười vui như vậy sao?
Lục Khuynh tự hỏi trong lòng, nhưng nhiệt độ mất kiểm soát leo lên gò má cậu, chậm rãi trượt về vành tai, may mà ánh sáng nơi quán bar mờ tối, Tề Nhiên không thể nhìn rõ.
Cậu cảm thấy hơi khó hiểu, lui về sau một bước nhỏ rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Bóng lưng có ý tứ chạy trối chết, nhưng vành tai đỏ bừng ẩn hiện dưới bóng tối cũng không bán đứng cậu.
Trời có chút lạnh, Lục Khuynh nâng kính xe lên, không khí lành lạnh bị ngăn cách ngoài cửa sổ, trên mặt thiếu niên đã khôi phục vẻ lạnh lẽo, cô độc vốn có, để lại đôi tai hồng hồng càng hiện rõ dưới mái tóc đen.
Tề Nhiên thật sự là một người trưởng thành quái lạ, cậu nghĩ.
Ngày hôm sau, đương Lục Khuynh xuống xe công cộng bước vào trường mới cảm thấy hơi lạnh.
Bởi vì áo khoác đồng phục rơi ở quán bar, trường học lại không cho mặc thường phục, nên cậu cũng chỉ thay một bộ đồng phục học sinh ngắn tay, thời tiết tháng 10 đã bắt đầu lạnh dần, gió lùa vào cổ tay áo rộng rãi khiến cậu rùng mình.
Lục Khuynh tăng nhanh bước chân vì muốn đến phòng học sớm.
Một bóng người cũng bước xuống từ góc cầu thang, vô tình va phải cậu.
Giọng nói mềm nhẹ của nữ sinh truyền đến: "Xin, xin lỗi, cậu không sao chứ?"
Lục Khuynh ngẩng đầu lên, người đụng vào cậu là một nữ sinh cùng lớp tên Trình Lệ Lệ, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, nhân duyên rất tốt, ngồi trước Lục Khuynh, thường hay quay xuống hỏi bài cậu, mặc dù luôn là mặt nóng dán mông lạnh nhưng vẫn làm không biết mệt.
Trong khuôn viên trường thường có tin đồn rằng Trình Lệ Lệ thích cậu, mỗi khi những lời tương tự được các bạn học xung quanh nhắc đến, khuôn mặt Trình Lệ Lệ đều sẽ ửng hồng. Nhưng Lục Khuynh luôn thể hiện dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình mà gục xuống bàn, hoặc ngủ hoặc đọc sách, nét mặt chẳng chút thay đổi.
Tựa như một tảng băng không bao giờ tan chảy.
"Không sao." Lược bớt chỉ còn hai chữ, Lục Khuynh không muốn tiếp tục dừng lại nữa, lập tức đi về phía lớp học.
Trình Lệ Lệ le lưỡi sau lưng cậu, nhỏ giọng oán giận: "Thật lạnh lùng."
Lục Khuynh bỏ mặc lời oán giận phía sau, bước thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống, lấy sách vở trong cặp ra.
Bạn học Vương Chi Hạo ngồi cạnh trông thấy Lục Khuynh ngồi xuống, lập tức tiến tới vỗ vỗ sách giáo khoa của Lục Khuynh, hỏi: "Lục đại học bá tới rồi, cho tớ mượn xem bài tập xíu nhé, tớ muốn biết mình đúng bao nhiêu câu."
"Ê ê ê, sao ông lại tìm Lục Khuynh mượn bài tập thế, người ta không chê phiền nhưng tôi thì phiền chết rồi." Trình Lệ Lệ chân sau đã theo Lục Khuynh vào phòng học, chỉ ngón trỏ vào Vương Chi Hạo.
"Mắc mớ gì đến bà? Tôi mượn của Lục Khuynh chứ đâu mượn của bà, sao, bà còn quản cả bài tập của Lục Khuynh à?"
Ánh mắt Trình Lệ Lệ thay đổi, trên mặt đổ chút mồ hôi, liếc về phía Lục Khuynh, chỉ thấy sắc mặt thiếu niên như thường, chẳng biến hóa tẹo nào, trong lòng không khỏi có cảm giác thất bại.
"Ông nói cái gì đó! Bài tập của Lục Khuynh liên quan gì đến tôi?" Cô đập túi sách xuống bàn "bộp" một tiếng, xoay người ngồi xuống rồi không nói gì nữa.
Vì vậy sự chú ý của Vương Chi Hạo lại chuyển tới người Lục Khuynh, đôi mắt lanh lợi nhìn chòng chọc vào cậu, bên trong tràn đầy khát vọng đối với bài tập của Lục Khuynh.
Lục Khuynh chẳng lên tiếng, đặt bài tập đã làm xong ngày hôm qua lên bàn rồi không còn động tác gì nữa.
Vương Chi Hạo ngay lập tức ngầm hiểu cầm lấy.
Trường Trung học số 2 là trường cấp ba trọng điểm của thành phố B, học lực của các học sinh trong trường không tính là tệ, lớp Lục Khuynh lại là lớp trọng điểm của trường trung học trọng điểm, có thể nói tất cả bạn học trong lớp đều ở cấp bậc đại lão, nhưng nếu muốn so sánh phân cao thấp thì Lục Khuynh luôn ở vị trí cao.
Cậu quanh năm luôn nằm trong ba vị trí đầu của lớp, dáng vẻ còn đẹp trai nữa, thế nên rất khó không khiến người ta yêu thích.
Nhiều cô gái rất muốn vây quanh cậu nhưng lại ngại bởi khí tràng lạnh lẽo "Người sống chớ gần" kia, nhóm cô gái đều có gan nghĩ mà chẳng có gan làm nên chỉ dám đứng nhìn từ xa, còn thật hiểu rõ cái gì gọi là "Chỉ có thể ngắm từ xa, không được phép khinh nhờn."
Thỉnh thoảng cũng có vài cô gái can đảm hơn muốn chủ động xuất kích, nhưng không ngoại lệ đều bị khí lạnh của băng sơn họ Lục ngăn cản.
Lần này, cậu lại nhìn thấy một phong thư trong hộc bàn, màu hồng nhạt, lá thư còn được dán bằng nhiều màu sắc rực rỡ.
Còn chưa kịp phản ứng, Vương Chi Hạo bên cạnh đã duỗi tay rút phong thư ra, kẹp giữa ngón tay quơ quơ, trêu đùa: "Lại là thư tình, không phải, tháng này cậu nhận được bao nhiêu cái rồi?"
"Tặng cậu."
"Hừ!" Vương Chi Hạo mất hứng à nha, "Cậu đừng vừa nhận được thư tình liền ném lên người tớ chứ! Đây tốt xấu gì cũng do các bạn học nữ suy nghĩ nửa ngày, lấy hết can đảm để viết ra, cậu thậm chí chẳng thèm liếc mắt một cái, lẽ nào cậu chưa từng tò mò?"
Lục Khuynh hơi dừng, trả lời cậu ta: "Thay vì vậy còn chẳng bằng làm thêm vài đề?"
Tựa như câu trần thuật.
Vương Chi Hạo cạn lời, tuy rằng có dứt khoát chút nhưng lại giống như chẳng có vấn đề gì, "Mẹ nó, cậu cũng quá vô tình rồi."
Lục Khuynh mặc kệ cậu ta, quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Phía sau, tiếng Vương Chi Hạo đứt quãng vang lên: "Ây ya, chẳng biết cô gái nào mù mắt nữa, thích ai không thích lại đi thích cậu cái khối băng này... Sao không có ai viết thư tình cho ông đây chứ?"
Lục Khuynh quay đầu lườm cậu ta một cái rồi lập tức quay trở lại.
"Mẹ nó! Tớ cảm nhận được sự khinh thường sâu sắc trong mắt cậu!" Vương Chi Hạo tức đến giơ chân, "Lục Khuynh ý cậu là gì? Sao hả, xem thường ông đây à, mặc dù tớ không ngọc thụ lâm phong* bằng cậu nhưng dù gì ông đây cũng là bộ mặt của lớp chúng ta đó được không hả? Ê, đừng giả vờ như không nghe thấy, lẽ nào nữ sinh đều thích vẻ nghễnh ngãng này của cậu? Còn không muốn nói lời nào với ông đây? Tớ cũng quá khó khăn rồi..."
*Gốc là [ 玉树临风 ] nói về người đàn ông dáng dấp thanh cao; ý chí sắt đá
"Cậu ồn quá."
Vương Chi Hạo bị kẹt lời, lúc sau mới phản ứng được, đáp câu: "Tớ *beep* cả nhà cậu!" Rồi ngẫm lại, "Quên đi, dù sao tớ đã quen rồi, cậu là khối băng lớn chẳng dính khói bụi trần gian."
Nói xong cũng mặc kệ xem Lục Khuynh có phản ứng hay không, cậu ta ngồi vào chỗ chờ giáo viên lên lớp.
Lục Khuynh vẫn đang liếc ra ngoài cửa sổ, mấy cây đại thụ cao ngất trong khuôn viên trường đã dần ngả vàng, cơn gió đầu thu man mát, từ từ thổi qua ngọn cây kéo theo vài chiếc lá vàng bay xuống.
Đối với lời nói vừa rồi của Vương Chi Hạo, Lục Khuynh từ chối đưa ý kiến, cậu thật sự không có hứng thú với mấy bức thư tình đó, cũng không có hứng thú đối với những câu nói kỳ lạ chứa đầy tâm tư mẫn cảm của các thiếu nữ mới trưởng thành. Đào sâu hơn mà nói thì kỳ thực cậu không có hứng thú yêu đương với nữ sinh, cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự rung động của một cô thiếu nữ nhỏ, cũng chẳng muốn cảm nhận.
Nói một cách thờ ơ thì còn không bằng cố ý kéo dài khoảng cách với người khác, cậu không muốn dính líu quá nhiều đến bạn học, cậu sống trong thế giới của mình, có kế hoạch riêng, nhưng trong kế hoạch ấy cậu chưa bao giờ dây dưa đến chuyện tình cảm.
Đối với Lục Khuynh tuổi mười bảy bây giờ mà nói, cậu chỉ muốn học tập thật tốt, nhanh chóng nắm giữ loại cuộc sống thuộc về mình.
Rời xa Lục Thế Lâm vừa kiếm được chút tiền đã đến quán bar mua say, cũng tránh xa ngôi nhà sẽ không bao giờ sáng đèn khi cậu trở về.
Đang chầm chậm trôi theo dòng suy nghĩ, một ngày sinh hoạt bắt đầu, Lục Khuynh sắp xếp tâm tư của mình xong rồi chìm vào đại dương tri thức.
Đương cậu bước ra khỏi cổng trường liền bắt gặp một khuôn mặt ngoài dự đoán.
Người kia ngồi trên chiếc mô tô đen ngầu vô cùng, một tay cầm mũ bảo hiểm, tay kia ôm chiếc áo khoác đồng phục học sinh. Mặc áo sơ mi và quần bò, chân mang đôi boot da. Những sợi tóc rối hai bên gò má bị gió thổi tung. Cả người chìm dưới ánh tà dương, cứ như được dát một lớp viền vàng.
Hắn cứ nhìn về phía cổng trường, như thể đang chờ ai đó.
Tề Nhiên.
Cậu vốn tưởng Tề Nhiên đang đợi người khác, định bỏ qua hắn rồi bước sang bên cạnh thì giọng nói từ phía trước truyền đến.
"Lục Khuynh."
May mắn không phải bạn nhỏ.
Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Khuynh.
Tề Nhiên dựa vào xe mô tô, vẫy tay với cậu, lần này Lục Khuynh chẳng thể giả vờ như chưa nhìn thấy nữa, cậu hơi do dự rồi nghi ngờ bước tới.
Còn chưa đến trước mặt, đối phương đã nở nụ cười vô cùng lưu manh, hất cằm về phía cậu: "Ha! Sẽ không quên tôi sớm vậy chứ?"
"... Chưa quên."
"Tốt." Tề Nhiên hơi khom lưng dán sát vào Lục Khuynh, tiếp tục bảo: "Vậy em nói xem, tôi là ai?"
Lục Khuynh híp mắt, nghĩ thầm trí nhớ người này kém thật đấy, rõ ràng tối qua mới thấy mà, sao có thể quên tên nhanh như vậy được?
"Tề Nhiên."
Tề Nhiên loạn nhịp, giả vờ bất đắc dĩ: "Hay lắm, thật sự không muốn gọi tôi là anh Nhiên mà."
Lục Khuynh mặc kệ lời trêu đùa từ miệng đối phương, cậu ngẩng đầu liếc đối phương đang lộ rõ hàm răng trắng bóc, chậm rãi mở miệng: "Tại sao anh, anh..."
"Đưa đồng phục cho em, nhân tiện chở em đến quán bar lấy xe luôn."
Trông thấy thiếu niên khựng lại trong chốc lát, Tề Nhiên cảm thấy tâm trạng khá tốt, đưa cậu chiếc áo khoác đồng phục trên tay.
"Chạng vạng hôm nay khá lạnh, để đóa hoa của tổ quốc bị cảm vì tôi thì không được đâu nha."
Lục Khuynh chưa nhận, vẫn nằm ở loại trạng thái sững sờ, nhìn Tề Nhiên đang cong khóe miệng, "Tôi có thể tự đi."
"Tôi biết." Tề Nhiên lại chuyển áo khoác về phía trước, "Bạn nhỏ không biết mặc quần áo hửm? Muốn anh trai mặc giúp em không?"
Câu nói khiến Lục Khuynh trở về hiện thực trong nháy mắt, cậu chỉ cảm thấy có luồng hơi nóng leo lên não, cũng không quản rốt cuộc Tề Nhiên dùng lý do gì mà phải đích thân đến đón mình, kéo áo khoác trong tay đối phương rồi mặc vào ngay ngắn.
Tề Nhiên ngắm động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi này của cậu mà không lên tiếng, sau đó nhét mũ bảo hiểm đang cầm trên tay vào ngực cậu, nghiêng người nâng chân trái ngồi lên mô tô rồi chỉ chỗ ngồi đằng sau, "Lên nào."
Thiếu niên trước mặt nháy mắt, sau đó như nhận mệnh đội mũ vào, suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng biết cách cài chặt dây mũ bảo hiểm ra sao.
Tề Nhiên nhìn cậu di chuyển trái phải làm sao cũng không thắt được, trên mặt đã hiện lên vẻ bất lực, hắn khẽ thở dài, trực tiếp vươn tay đặt lên tay của cậu nhóc đồng thời cài dây lại.
Hai tay chạm vào nhau, y như Tề Nhiên nghĩ vậy, xúc cảm man mát nhẵn nhụi.
"Quả nhiên là bạn nhỏ, thậm chí còn không biết đội mũ bảo hiểm." Hắn giả vờ giả vịt xỉa xói.
"Được rồi, lên đây đi."
Lục Khuynh không đáp lời, chân dài vung qua, ngồi xuống phía sau Tề Nhiên.
Nơi vừa chạm nhau còn dẫn theo nhiệt độ trong lòng bàn tay Tề Nhiên, nóng hổi.
"Ngồi vững nhé, tôi lái xe rất nhanh, tốt nhất nên ôm eo tôi."
"... Không cần."
Tề Nhiên chẳng nhắc lại nữa, cài chặt mũ bảo hiểm của mình.