Đêm đen, dưới ánh đèn trắng chói mắt trên hành lang bệnh viện.
Lục Khuynh ngồi trên ghế trước cửa phòng cấp cứu, bóng dáng thiếu niên gầy gò, cong lưng, cúi thấp đầu, mái tóc lòa xòa xõa xuống trán che hết toàn bộ khuôn mặt cậu, khiến cậu trông có vẻ yếu đuối và cô đơn.
Tề Nhiên ngồi bên cạnh cậu, dựa lưng vào ghế, ngơ ngẩn nhìn những con muỗi bay loạn xạ trên đỉnh đầu dưới ngọn đèn sợi đốt, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mái tóc mềm mại của Lục Khuynh.
Từ lúc Lục Thế Lâm bị đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Khuynh có gì đó không ổn, hắn vất vả lắm mới dỗ được cậu bạn nhỏ chui ra khỏi vỏ để nói chuyện rõ ràng, nhưng giờ cậu lại thu mình vào vỏ nữa rồi.
Cậu im lặng từ nãy đến giờ, trầm mặc đến đáng sợ, cả người tỏa ra khí áp trầm thấp, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Tề Nhiên mơ hồ cảm giác Lục Khuynh đang trên đà suy sụp, cũng chẳng dám tùy tiện nói điều gì, bèn lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, im lặng bồi bạn cùng cậu.
Cuối cùng ánh sáng đỏ trên phòng cấp cứu cũng tắt, cửa mở ra, bác sĩ vội vàng bước ra ngoài.
Tề Nhiên nhìn sang bên cạnh, Lục Khuynh vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy, hắn thở nhẹ một hơi, đứng dậy đi về phía bác sĩ.
Bác sĩ nhìn hắn với vẻ nghiêm nghị, chậm rãi lắc đầu.
Chân Tề Nhiên bất chợt run lên, nói vài câu với bác sĩ rồi gật đầu, xoay người ngồi cạnh Lục Khuynh.
Thiếu niên vẫn vậy, nhưng Tề Nhiên có thể cảm nhận được bả vai cậu khẽ run.
"Đi nào." Giọng Tề Nhiên khàn khàn, "Về nhà thôi."
Nói rồi muốn kéo người khỏi chỗ ngồi.
Nhưng Lục Khuynh chẳng hề nhúc nhích, hiển nhiên cậu không muốn đi, gân xanh nổi trên cánh tay, cậu đang dùng sức mạnh để biểu hiện sự phản kháng.
Tề Nhiên không dùng lực nữa, chăm chú nhìn mái tóc của cậu nhóc trong chốc lát, thầm thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Lục Khuynh, ngẩng đầu nhìn cậu.
Khuôn mặt Lục Khuynh vẫn bị mái tóc đen che lại khiến Tề Nhiên không thể nhìn rõ.
Bên ngoài phòng cấp cứu vốn là nơi tụ tập sinh tử, mọi người đều lo âu kiên nhẫn chịu đựng.
Tề Nhiên mặc kệ những ánh mắt xung quanh liếc qua đây, nắm chặt tay Lục Khuynh, mười ngón tay đan xen, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn thẳng vào cậu.
Tay Lục Khuynh bị Tề Nhiên siết chặt nên có chút đau, tóc tai rũ xuống, chợt nghe thấy giọng nói khe khẽ của Tề Nhiên:
"Theo anh về nhà trước nhé, muộn thế này chắc em đói bụng lắm rồi, anh nấu mì cho em ăn, được không em?"
Tề Nhiên vô cùng kiên nhẫn, người xung quanh đi qua đi lại mấy lượt, nhưng trong mắt hắn chỉ chứa mỗi Lục Khuynh, dịu dàng âm thầm chờ đợi cho đến khi cậu nhóc đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Hắn không chần chờ chút nào, khẽ kéo tay cậu từ từ ra ngoài bệnh viện, mười ngón tay vẫn đang nắm chặt, Tề Nhiên đi phía trước, ánh mắt giống như mũi tên sắp lao ra khỏi cung, âm u đến đáng sợ.
Dọc đường đi chẳng mấy ai dám nhìn họ.
Hắn đi từng bước vững vàng, dẫn Lục Khuynh tới chỗ mô tô mới buông đôi tay đang nắm chặt ra.
Thiếu niên trước mặt vẫn cúi thấp đầu, Tề Nhiên chỉ liếc nhìn cậu rồi trực tiếp ôm eo cậu đặt lên chỗ ngồi phía sau xe.
Cú nhấc đột ngột cuối cùng cũng khiến Lục Khuynh ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt dịu dàng của Tề Nhiên cứ thế va thẳng vào mắt cậu.
Cậu ngơ ngác một hồi, Tề Nhiên nâng tay vén tóc rối ra sau tai cậu, sờ lên trán cậu, rồi cẩn thận giúp cậu lau đi vệt nước còn đọng lại trên trán.
Ánh mắt Lục Khuynh lóe lên, tình cờ liếc thoáng qua ly trà sữa trong túi xe mô tô.
Tề Nhiên hết cách luôn rồi, Lục Khuynh bộc phát tính trẻ con quá mức đáng yêu, tuy rằng tính trẻ con này càng khiến hắn thêm khó chịu.
Hắn lấy trà sữa ra chà vào giữa hai lòng bàn tay, rồi cắm ống hút đưa tới bên miệng Lục Khuynh.
Lục Khuynh cầm lấy nhấp một hớp.
Gió đêm tháng tư không quá lạnh nhưng trà sữa lại lạnh ngắt.
Cậu uống một ngụm rồi buông xuống, Tề Nhiên cũng không cất đi, vươn tay giúp cậu dựng thẳng cổ áo, cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho cậu, sau đó ngồi vào ghế trước.
Tề Nhiên vừa định mở máy, Lục Khuynh đã bưng trà sữa đến trước mặt hắn.
Hắn không nghĩ ngợi gì, nhận lấy bỏ vào túi xe, giây tiếp theo, cậu nhóc bất chợt ôm chặt eo, áp tai vào lưng hắn.
Tề Nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói, ê ẩm, xoa đầu ngón tay Lục Khuynh, khởi động mô tô.
Lúc này mới chín giờ, thời tiết không quá lạnh, Tề Nhiên phóng xe lướt nhanh trên đường phố, âm thanh vù vù lọt vào đầu hắn, hắn chẳng còn suy nghĩ gì, chỉ muốn nhanh chóng đưa người về nhà.
Tề Nhiên nhanh chóng đậu xe dưới lầu, hắn chẳng dừng lại khắc nào mà vội vàng tháo mũ bảo hiểm của Lục Khuynh, ôm eo bế người xuống xe, sau khi lấy trà sữa thì dắt người đi thẳng lên lầu.
Tốc độ cởi mũ bảo hiểm tuy nhanh, nhưng bước đi lại vô cùng chậm rãi, hợp với cảm xúc của thiếu niên.
Người được hắn dắt đi lại trở nên im lặng, cúi đầu không nhìn mặt đất phía trước, cơn run rẩy ngày càng rõ ràng truyền qua cái nắm tay của hai người.
Tề Nhiên nhíu mày, kéo người vào nhà.
Hắn từ từ kéo Lục Khuynh ngồi xuống sô pha, còn mình thì ngồi xổm trước mặt cậu, giơ tay sờ gò má ẩn trong bóng tối.
Hai má lạnh như băng, còn hơi dinh dính.
Tề Nhiên cau chặt mày, trực giác mách bảo hắn rằng cảm xúc của Lục Khuynh bắt đầu trở nên quay cuồng, hắn thật sự muốn Lục Khuynh bổ nhào vào vòng tay hắn rồi tự mình nói ra như lúc ở trong phòng vệ sinh.
Nhưng hắn vẫn chuyển chủ đề, hỏi cậu: "Có phải em đói lắm không?"
Lục Khuynh chẳng đáp, cả người u ám.
"Anh giúp em hâm nóng trà sữa nhé?" Tề Nhiên giơ trà sữa trước mặt Lục Khuynh, "Đợi lát nữa em uống làm ấm người được không?"
Lục Khuynh vẫn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cử động gò má được Tề Nhiên chạm vào.
Hắn nói tiếp: "Chốc nữa anh nấu cho em một bát mì, đã trễ thế này cơm tối không thể không ăn, biết chưa?"
"... Em có muốn thêm một quả trứng không?"
Tề Nhiên thử thăm dò hỏi, nhưng Lục Khuynh vẫn không lên tiếng, làn da dưới cánh tay càng run rẩy kịch liệt hơn, sắc mặt Tề Nhiên vô cùng khó xem, chẳng bao lâu liền cảm thấy mu bàn tay đột nhiên nóng ran.
Hắn chưa kịp phản ứng, Lục Khuynh đã quay mặt về phía hắn, nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt cậu, tích tụ dưới đường nối nơi ngón trỏ và gò má.
Cậu nhóc đẫm nước mắt hỏi hắn: "Ba em, ông ấy chết rồi sao?"
Tề Nhiên cứng đờ trong nháy mắt, sau lại bật thốt: "Lục Khuynh, em nghe anh nói—— "
"Đúng không anh?" Lục Khuynh ngắt lời hắn, giọng mũi nồng đậm, "Lúc bác sĩ nói, em có nghe được một ít."
Lục Khuynh quay đầu, ánh mắt vô thức nhìn về trước, cả người vô cùng suy sụp.
"Lục Khuynh."
Tề Nhiên cuống cuồng gọi Lục Khuynh, vừa định xoay mặt Lục Khuynh đối diện với mình, chợt cảm giác một luồng sức mạnh nhấn hắn xuống ghế sô pha, sau một khắc, hai tay Lục Khuynh đè mạnh lên bả vai hắn, chống đầu gối qua hai bên hông hắn.
Tề Nhiên nâng mắt muốn nhìn thiếu niên, lại bị từng giọt nước đập vào mặt.
Một giọt rơi xuống khóe miệng, thấm vào đầu lưỡi, vừa mặn vừa đắng chát.
Con ngươi Tề Nhiên run lên, chẳng nói nên lời, bỗng nghe thấy âm giọng tan vỡ của Lục Khuynh truyền tới: "Anh Nhiên anh biết không? Khoảnh khắc biết ba em chết, em lại..."
"Cảm thấy vui vẻ."
Bốn chữ này được nhấn mạnh, như phát ra từ kẽ răng.
"Sao em lại như vậy," Lục Khuynh nâng tay lau nước mắt, "Anh Nhiên, ông, ông ấy là ba của em mà."
"Em vừa nói với anh, em nói không muốn cho ông ấy chết, mà khi ông chết thật, em vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm."
Lục Khuynh ngồi dậy dùng hai tay lau mặt, nhưng dù lau thế nào cũng chẳng sạch được.
Cậu có hơi lúng túng bèn đặt tay lên hai bên người Tề Nhiên, mặc cho nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Anh có biết sao nãy giờ em không nói gì hết không? Em đang nghĩ, em, em có phải là bé hư không, nếu là người bình thường thì tại sao khi ba mình chết lại cảm thấy vui vẻ chứ?"
"Mặc dù... Mặc dù ông ấy thích uống rượu, chưa bao giờ nghiêm túc đối diện với em, nhưng ông vẫn giúp em đóng học phí, mỗi tháng ông đều cho em tiền sinh hoạt, nếu không có ông ấy, em cũng không thể quen biết anh Nhiên, nhưng em lại, ở lúc ông ấy chết..."
Vẻ mặt thiếu niên nhăn nhó, miệng lúc đóng lúc mở, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào, cả người cậu run bần bật, tay chống lảo đà lảo đảo, giống như không thể chịu nổi nữa, "Rầm" ngã vào lòng Tề Nhiên.
Lục Khuynh vùi mặt vào ngực hắn, cắn chặt môi, tiếng kêu rên càng lúc càng lớn.
Lục Khuynh chẳng lên tiếng, Tề Nhiên càng lo lắng, hắn muốn nâng tay nhấc Lục Khuynh lên, nhưng cậu nhóc đã dùng hết sức lực ngăn cản động tác của hắn.
"Em đừng vậy mà," Hiếm khi Tề Nhiên thật sự sốt ruột, "Đừng cúi đầu như vậy, em ngẩng đầu nhìn anh đi."
"Ngoan nào."
"Nhìn anh," Giọng điệu Tề Nhiên trở nên nghiêm khắc, "Nhìn anh!"
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên kéo tay Lục Khuynh rồi đẩy một cái, tiếp theo lật chân lên trên trở mình, vị trí của hai người thay đổi trong nháy mắt, Tề Nhiên nghiêm túc chặn Lục Khuynh lại, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lâu cứ vậy lồ lộ trước mắt hắn.
Mặt cậu đỏ đến sợ, hình như đôi mắt có chút sưng húp, sợi tóc bị nước mắt làm ướt dán sát lên gương mặt.
Như bị bắt nạt ghê gớm lắm.
Thiếu niên nhìn hắn, nước mắt lại muốn mở van, dùng giọng mũi dính nhơm nhớp gọi hắn: "Anh Nhiên ơi..."
Tề Nhiên bị cậu gọi đến đầu quả tim mềm nhũn.
"Anh Nhiên," Lục Khuynh lại gọi hắn như vậy, hàm hồ không rõ, "Bọn họ đều mất rồi, tại sao... tại sao người khác có em không có, em đã làm gì sai sao? Tại sao..."
Tại sao ba mẹ chưa từng thật sự lo nghĩ cho cậu?
Tề Nhiên không muốn nghe cậu nói như thế nữa, nâng mặt cậu lên rồi cúi người chặn miệng cậu, lại hôn lên chóp mũi, đôi mắt, nhẹ nhàng liếm hết những giọt nước mắt ấy.
"Lục Khuynh em bình tĩnh một chút," Tề Nhiên cao giọng, "Lục Thế Lâm vốn không xứng đáng làm ba em, em cũng chẳng làm gì sai cả."
"Em còn có anh mà," Hắn cực kỳ nghiêm túc, "Em xem anh thành gì cũng được, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em."
"Lục Khuynh, anh không biết hứa hẹn thế nào," Tề Nhiên mềm giọng, không ngừng lặp lại, "Nhưng anh nhất định sẽ bên cạnh em, ở bên lúc em thi đại học, lên đại học, rồi đến khi đi làm, chúng ta luôn ở cùng nhau, được không em?"
Lục Khuynh bị giọng điệu nhè nhẹ nhưng kiên định của Tề Nhiên chế trụ, vẻ mặt ngơ ngác, tiếng hít mũi cũng nhỏ dần.
Tề Nhiên vẫn cứ dịu dàng nhìn cậu.
Lục Khuynh sững sờ trong chốc lát, lông mi bỗng nhiên run rẩy, giây sau liền nhào vào lòng Tề Nhiên.
Tề Nhiên thuận thế ngồi xuống, sít sao ôm eo thiếu niên, Lục Khuynh cũng cuốn chặt cổ hắn, vùi mặt vào cổ Tề Nhiên, hắn định nâng cậu lên để cậu ngồi thoải mái hơn thì tiếng khóc chẳng chút kìm nén chợt vang lên.
Khóc rất dữ dội, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, giống như muốn tuôn hết mọi oan ức mà khóc cho bằng hết.
Tề Nhiên dừng động tác trong phút chốc, không nói nữa mà chỉ liên tục vỗ về tấm lưng của cậu nhóc, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc buông thả nhỏ dần đi, dường như Lục Khuynh đã khóc thấm mệt, cánh tay ôm chặt buông lỏng, đáp nhẹ lên vai Tề Nhiên, nhỏ giọng nức nở.
Ý thức của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, cái ôm vừa ấm áp vừa mạnh mẽ của Tề Nhiên khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
Tề Nhiên cảm nhận đầu Lục Khuynh gật gù như gà mổ thóc thì không khỏi cong môi cười, thoáng liếc qua ly trà sữa để trên bàn.
Xem ra tối nay bạn nhỏ lại không ăn cơm đàng hoàng rồi.
Đầu óc Lục Khuynh ngày càng mơ hồ, một giây trước khi mất đi ý thức, những nụ hôn tựa những cánh hoa rơi trên tóc cậu, như cũ vẫn còn đọng lại trong tâm trí.