Học Bá Cao Lãnh Là Quỷ Làm Nũng

Chương 47: Trở về



Ngoài cửa đã là đêm khuya, trên đường chẳng có bóng ai đi lại, hơn nữa quán bar lại khá gần homestay nên Tề Nhiên cũng không buông tay, cứ thế xách cổ áo mang người trở về.

Hắn khẽ đẩy lưng Lục Khuynh để cậu bước vô cửa, cửa còn chưa đóng, hắn còn chưa kịp buông tay, Lục Khuynh đã chậm rãi cọ xát tới, tựa đầu lên vai hắn, dinh dính gọi: "Anh Nhiên."

Tề Nhiên vốn định thả cổ áo cậu ra để cậu đứng cho đàng hoàng, mà thiếu niên ấy lại vô cùng ngọt miệng gọi hắn là "anh Nhiên", hắn chẳng nhịn nổi bèn ôm lấy khuỷu chân cậu nâng lên, vừa trầm mặc cài cửa vừa ôm người đến bên giường.

Hắn để Lục Khuynh ngồi vững lên chân mình, cậu nhóc muốn ngồi dậy với tay nghịch tóc hắn, hắn đã sớm ngẩng đầu nửa nằm trên giường trước một bước, không cho cậu túm.

Lục Khuynh khẽ ngước cổ nhìn cằm Tề Nhiên, người đàn ông không nhìn cậu, chỉ dán mắt lên trần nhà.

Cậu đảo mắt qua cằm Tề Nhiên một vòng, lại thỏ thẻ kêu "anh Nhiên" một tiếng rồi nằm nhoài lên người hắn, rướn cổ hôn chụt vào cằm Tề Nhiên.

Nụ hôn rất nhẹ, mổ lên đó mấy lần rồi lè lưỡi liếm liếm.

Tề Nhiên cảm thấy hô hấp chững lại, trực tiếp nhấc Lục Khuynh lên cắn môi cậu một cái.

Thiếu niên liếm môi, bắt đầu luồn qua cổ Tề Nhiên, tháo dây buộc tóc của Tề Nhiên ra, nghịch tóc hắn.

"Anh Nhiên." Lục Khuynh vùi đầu vào hõm cổ hắn, giọng điệu rầu rĩ.

Tề Nhiên ôm chặt eo cậu, định mở miệng nói gì đó thì âm giọng mềm mại của Lục Khuynh từ cổ truyền đến: "Không xóa được không anh?"

Cổ hơi ngứa, hắn sờ tóc thiếu niên: "Hửm?"

"Có thể không xóa Lý Dật Minh được không ạ?" Lục Khuynh quay đầu, "Em cũng muốn thấy dáng vẻ của nó sau này như thế nào."

Cậu nhóc vừa nói vừa dùng ánh mắt ngập nước nhìn hắn, không chút vội vã mà chỉ lẳng lặng nhìn, sợi tóc ngố trên đầu hơi vểnh lên, trông ngoan cực ngoan.

Tề Nhiên cười, giơ tay vuốt chùm tóc ngố ấy, "Không bảo em xóa, muốn thêm thì thêm."

Dù sao bạn nhỏ cũng có sự lựa chọn của mình, nếu cậu muốn xem dáng vẻ của mèo con sau này, vậy thì cứ thêm thôi.

Vả lại, ngoại trừ gửi ảnh mèo, Lý Dật Minh còn dám gửi mấy thứ khác sao?

Trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng Lục Khuynh dường như rất nghi ngờ lời hắn nói, cậu buông tha cho mái tóc, lại chuyển qua kéo góc áo hắn, hỏi: "Vậy sao anh vẫn nhấc cổ áo em đi? Anh tức giận rồi ư?"

Giống như nhấc một con mèo vậy.

Tề Nhiên suy nghĩ chốc lát, đáp: "Bởi vì em không, nghe, lời, vừa ra ngoài đã quên anh mất tiêu, lúc có Lý Dật Minh thì nói chuyện cùng cậu ta, lúc có biển thì trong mắt chỉ chứa biển, lúc có mèo thì cũng chỉ trông thấy mèo."

"Được đấy." Hắn dựa sát vào Lục Khuynh, "Em có công năng đỉnh vậy à? Chỉ cần xung quanh có những thứ khác, em sẽ không nhìn thấy anh phải không————"

Hắn không nói tiếp, bởi vì Lục Khuynh đã vồ lấy cổ hắn, đến gần đặt một nụ hôn lên môi hắn, rồi hơi lùi ra sau, chóp mũi dán lên chóp mũi hắn, nhe răng cười.

Hô hấp của Tề Nhiên càng nặng nề, nhịn không hôn cậu, dùng sức ép hai người gần nhau hơn, mà ngoài miệng vẫn bảo: "Chiêu này của em vô dụng thôi, anh nói cho em biết..."

Trả lời hắn là cậu nhóc lại cọ chóp mũi mình vào chóp mũi hắn, mềm mềm mại mại mở miệng: "Anh ơi..."

Sao mà nhịn được?

Tề Nhiên còn chưa kịp nghĩ gì, hắn đã vươn tay ôm eo Lục Khuynh xoay một vòng theo bản năng, trong thoáng chốc, Lục Khuynh bị Tề Nhiên đè dưới người, mái tóc hắn xõa xuống quét qua mặt cậu.

Tề Nhiên cứ thế nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, đang tính cúi đầu hôn người ta chợt bị Lục Khuynh bịt miệng.

Hắn thừ người, ngẩng đầu lên theo động tác che miệng của Lục Khuynh, lè lưỡi liếm lòng bàn tay cậu, dùng đầu răng nghiến lấy thịt mềm nơi bàn tay.

Lục Khuynh nhăn mày bỏ tay ra vì thấy hơi đau, rồi xoay mặt hắn lại, nhẹ nhàng nhéo mí mắt và lỗ tai hắn.

Tề Nhiên mặc cậu nghịch ngợm, nhìn cậu bằng đôi mắt thâm trầm chờ Lục Khuynh lên tiếng.

"Anh ơi..." Lục Khuynh lại gọi hắn như vậy.

"Em cũng muốn nuôi một con." Lục Khuynh nghĩ đến việc vuốt mèo khi nó đang ăn ở quán bar, "Lúc nó dụi tay em, em cảm thấy rất đáng yêu."

Mặt Tề Nhiên bị cậu nắm đến biến dạng, giọng phát ra cũng hơi thay đổi: "Anh nói sẽ mua cho em rồi mà... Lục Khuynh, sau khi chúng ta trở về, em có thể chuyển đến ở cùng anh không? Chúng mình sẽ cùng nhau nuôi mèo, em thấy sao?"

Tuy rằng bây giờ chẳng khác nào ở chung cả.

Tay Lục Khuynh đang nhéo mặt hắn tạm dừng một chốc, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tề Nhiên hồi lâu mới gật đầu: "Được ạ."

Tề Nhiên mỉm cười khi nghe thấy câu trả lời của cậu, không kìm được cúi người muốn thơm, thế nhưng bị Lục Khuynh che mặt đẩy đi lần nữa.

"Nhưng sau này em sẽ lên đại học, nếu lúc em về nó không còn nhận ra em thì phải làm sao?" Lục Khuynh hỏi hắn.

"Nó nhất định sẽ nhận ra em," Tề Nhiên tiếp tục bị cậu túm tóc, "Sau này em học đại học, cứ cách vài tuần anh sẽ mang nó đến gặp em."

"Anh lái mô tô ạ?" Lục Khuynh ngơ ngác hỏi hắn.

Thành phố B không có đại học tốt, vậy nên chắc Lục Khuynh sẽ đến tỉnh khác.

Tề Nhiên nhoẻn miệng cười: "Chẳng phải anh đã hỏi em có muốn mua một chiếc xe từ trước rồi sao?"

"Đợi tới khi em chuyển đến, lúc thời tiết xấu anh sẽ lái xe đưa em đi."

Lục Khuynh nghe hắn nói vậy thì gật đầu, sau đó vươn cánh tay nghịch ngợm véo miệng Tề Nhiên, Tề Nhiên bị cậu nắm khiến miệng phồng lên, cậu bạn nhỏ thấy thế thì không nhịn được mà nhếch khóe miệng.

"Anh rảnh vậy à?" Lục Khuynh hỏi.

Tề Nhiên nghiêng đầu hôn xuống đầu ngón tay Lục Khuynh, "Không, rảnh, anh cũng phải đi xem em, coi em có thật là đang ngoan ngoãn học tập ở trường hay không, nếu lúc anh tới trường tìm em, thấy cái gì không nên thấy, em cũng đừng trách anh————"

Chưa dứt lời, Lục Khuynh đã bịt kín miệng hắn.

Lục Khuynh dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong mắt mơ hồ ánh lên vẻ thích thú: "Anh Nhiên sẽ xích em lại sao?"

Cậu nhớ cái lần Tề Nhiên ghen có bảo sẽ xích mình.

"Nếu thấy cái gì không nên thấy," Cậu nhìn thẳng vào Tề Nhiên, lặp lại, "Anh muốn xích em lại sao?"

Cậu thu tay, hơi ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng sự ép buộc mà cậu học theo Tề Nhiên.

Muốn toi, Tề Nhiên chỉ nghe thấy tiếng lòng mình báo vậy.

"Cục cưng à," Tề Nhiên cố gắng hạ thấp giọng, "Em cố ý đúng không? Cố ý đưa mèo đến chỗ Lý Dật Minh ấy?"

Lục Khuynh chớp mắt như thể chẳng hiểu tại sao Tề Nhiên cố chấp với vấn đề này như thế: "Chúng ta vốn không thể nuôi nó."

Tề Nhiên không đáp, chơi đùa với Lục Khuynh một hồi mới trầm giọng gọi cậu: "Lục Khuynh, em thật sự cho rằng anh không dám làm gì em đó hửm?"

Lục Khuynh lắc đầu.

"Anh có cách." Cậu khoanh tay giơ lên trước mặt Tề Nhiên, "Cho anh xích nè."

Đôi mắt thiếu niên cong hết cả lên, bày khuôn mặt đỏ hồng đơn thuần ngây thơ dòm hắn, như thể đang xác nhận với hắn:

Anh có muốn xích em lại không đấy?

Tề Nhiên chẳng lên tiếng, bởi vì bây giờ hắn hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu hắn chỉ vấn vương cái nhếch miệng của cậu nhóc ấy thôi.

"Anh thấy chắc tối hôm qua em còn chưa khóc đủ." Lời nói như rít ra từ kẽ răng.

Nói xong đột nhiên nâng hai tay Lục Khuynh qua đỉnh đầu, sau đó dùng tay kia bóp gò má cậu, ngón trỏ cọ lên bờ môi đang chu chu, đợi môi cậu bị dày vò đến đỏ bừng, hắn mới dữ tợn hôn lên.

Nụ hôn này vừa dài vừa sâu như đang trừng phạt Lục Khuynh vừa nãy không cho hắn hôn.

Mãi đến khi khóe mắt Lục Khuynh ướt sũng, giọng cũng bắt đầu mất khống chế, Tề Nhiên mới dời đi một chút.

Nhưng chưa đợi cậu hô hấp thông thuận, Tề Nhiên đã thò tay vào trong quần áo cậu, chân hắn cũng cọ vào chân cậu, dịch miệng muốn hôn lần nữa.

Lục Khuynh nghiêng đầu nên Tề Nhiên chỉ thơm đến khóe miệng, sắc mặt cậu nhóc càng như ráng đỏ, hỏi hắn: "Anh, anh không mệt ạ?"

Tối hôm qua rõ ràng mệt chết mà.

"Em mệt lắm à?" Tề Nhiên hỏi.

Lục Khuynh gục đầu.

Tề Nhiên nâng mặt cậu hôn xuống miệng một cái, đang định nói: "Vậy thôi." bỗng dưng nhớ tới ánh mắt thiếu niên lúc cậu hỏi mình "Có muốn xích em lại không".

Mềm đến độ khiến người ta chẳng gánh nổi.

"... Sao em có thể ngoan đến vậy?" Tề Nhiên nói, "Thời đại này còn có ai xin người ta xích mình lại?"

"Em ngoan như vậy, còn dễ dàng cho người khác tài khoản WeChat, sau này lên đại học lỡ bị lừa rồi còn giúp người ta đếm tiền hả?"

Nào ngờ bạn nhỏ bỗng tránh tay hắn, lắc đầu, "Em mới lười nói chuyện với người khác ấy, bởi vì đó là bạn của anh Nhiên, vậy nên em mới nhiều lời hơn một chút."

Phắc, Tề Nhiên thầm nghĩ, miệng ẻm ngọt như bôi mật.

"Em thật sự... quá đáng yêu." Tề Nhiên nói rồi chậm rãi đến gần, từ từ ma sát trên môi cậu, "Cục cưng ơi, em mà nói thêm vài câu như thế này nữa, đêm nay em có mệt hay không thì anh cũng mặc kệ."

Lục Khuynh nghe lời này liền cứng đờ, lập tức đẩy mặt Tề Nhiên ra, giật quần áo hắn rồi vùi mặt vào trong.

Tề Nhiên không lên tiếng chỉ mỉm cười nhìn cậu, vòng tay qua eo bế người lên, rồi ôm cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó nhét cậu vào chăn, xoa đôi mắt nhắm nghiền của cậu.

Họ đặt chuyến bay lúc trời vừa rạng sáng, vậy nên cả hai vội vàng thu dọn hành lý chẳng có bao nhiêu rồi lên máy bay trước bình minh.

Chuyến du lịch mấy ngày trông như không có việc gì làm, phần lớn thời gian đều ở trong homestay cách biển không xa, nhưng trên thực tế, đi máy bay đường dài cũng khiến Lục Khuynh cảm thấy uể oải.

Bởi thế sau khi về nhà họ không làm gì cả, sau khi tùy tiện ném hành lý sang một bên, Tề Nhiên kéo Lục Khuynh nằm bẹp dí xuống giường.

Lục Khuynh vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, ý thức có chút mông lung, trong lúc mê man nghĩ ổ vàng ổ bạc cũng chẳng bằng ổ chó nhà mình, lát sau cảm giác sai sai.

Đây là nhà Tề Nhiên, từ lúc nào mà cậu đã coi nó là tài sản của mình?

Cậu ép mình mở choàng mắt, nghiêng người kiếm Tề Nhiên, phát hiện Tề Nhiên còn chưa nghỉ ngơi, đang chống tay ngắm cậu, tay hắn còn móc lấy ngón tay cậu.

Lục Khuynh nhẹ nhàng móc lại, sáp đến vùi đầu vào trong ngực Tề Nhiên, gọi hắn: "Anh Nhiên ơi."

"Khi nào chúng mình đi dọn đồ ạ?"

Tề Nhiên nằm xuống kéo cậu vào lòng mình, vươn tay vuốt tóc cậu, nhếch miệng cười: "Em muốn chuyển đến ở cùng anh vậy sao?"

Lục Khuynh vô thức chôn đầu càng sâu, giọng đượm vẻ ngái ngủ dễ dàng nhận ra: "Lúc nãy... em còn tưởng đây là nhà mình đó."

Dứt lời, cậu lại cạ quần áo của Tề Nhiên.

Tề Nhiên hôn xuống đỉnh đầu cậu, giọng điệu ôn hòa như đang dỗ dành đứa trẻ nhõng nhẽo quấn quít muốn người lớn đọc truyện trước khi đi ngủ: "Đợi em dậy rồi đi, sáng nay lúc tỉnh dậy em còn chẳng mở mắt nổi, nên bây giờ ngoan ngoãn ngủ cho anh."

Nói xong hắn dời tay che lỗ tai cậu, ngăn cách âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Dường như cậu nhóc thật sự mệt mỏi, chẳng bao lâu đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, thậm chí còn có tiếng ngáy nho nhỏ.

Tề Nhiên cười sờ khuôn mặt mập mạp mang theo nét trẻ con của cậu, nhưng bản thân lại không ngủ, cầm điện thoại mở WeChat, lật lịch sử trò chuyện trên đó.

Màn hình cố định ở khung tin nhắn giữa hắn và mẹ.

Tề Nhiên vẫn chưa trả lời chữ nào kể từ lần trước mẹ hắn gửi tin nhắn "Biết rồi", sở dĩ bây giờ hắn mở hộp trò chuyện là do mẹ hắn lại gửi đến một câu: Ít nhất cũng để chúng ta gặp mặt được không?

Hắn nhận tin nhắn này sau khi máy bay hạ cánh, chắc được gửi ở lúc còn đang trên máy bay, do thấy vẻ mệt mỏi buồn ngủ của cậu sau khi về, nên hắn không đành lòng nói chuyện này cho cậu biết.

Bây giờ nghĩ lại, hai người dự định sẽ ở bên nhau mãi mãi, mặc dù dựa theo lời giải thích lúc trước là đồng ý, nhưng dù sao cũng phải cho họ thấy mặt, như vậy mới khiến hai người lớn trong nhà yên tâm, còn có thể vây chặn bạn nhỏ một cách vững vàng chặt chẽ.

Nghĩ thế, hắn không kìm được càng thêm dịu dàng ngắm khuôn mặt say ngủ của cậu nhóc, rồi không khỏi vươn tay sờ hàng mi cong vút, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán cậu, đặt lên đó một chiếc hôn.

Bạn nhỏ, lần này anh thật sự muốn "xích" em.