Học Bá Hôm Nay Chọc Đến Tiểu Nãi Bao Rồi Sao

Chương 4: Tiểu nãi bao vừa vặn chọc trúng manh điểm của Sở ca!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Bất Tương Lộ

▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸▸

Sở Hạc Châu đứng dậy, dáng người thanh phong tuấn dật, mặt như quan ngọc*, Nguyễn Tinh Thư đứng ở bên cạnh so với Nguyễn Tinh Thư cao nửa cái đầu, làm Nguyễn Tinh Thư phá lệ nhỏ xinh.

[*Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.

◇Ấu học quỳnh lâm (幼學瓊林):

"Mạo xú viết bất dương,

mạo mĩ viết quan ngọc"

貌醜曰不颺, 貌美曰冠玉

Dung mạo xấu gọi là bất dương,

Dung mạo đẹp gọi là quan ngọc.

Cre: Từ điển Hán Nôm.]

Nguyễn Tinh Thư bởi vì hàng năm đều học múa, dáng người tinh tế, Sở Hạc Châu đứng ở trước mặt cậu chặn hơn phân nửa ánh nắng.

"Đi thôi." Sở Hạc Châu nhét tay vào trong túi quần dẫn đầu đi ra, Nguyễn Tinh Thư sửng sốt một chút, đỏ tai đi theo sau Sở Hạc Châu ra khỏi phòng học.

"Được, hiện tại mọi người tự học, tự mình lấy bài tập ra làm." Giản Tư gõ gõ bảng đen, đem lực chú ý của bọn họ kéo về.

Phó Viên Tấn kêu rên một tiếng nằm trên bàn, thật vất vả mới có Omega nhỏ được hắn coi trọng, tại sao lại bị Sở Hạc Châu đoạt đi rồi.

Sở Hạc Châu đi ở phía trước Nguyễn Tinh Thư, đầu hơi hơi cúi xuống, toác mái che khuất đôi mắt, tư thế đi thật lười biếng.

Hai người một đường không nói gì, Sở Hạc Châu là không muốn nói chuyện, Nguyễn Tinh Thư là không biết nói chuyện như thế nào, từ nhỏ đã như vậy, tính cách thẹn thẹn thùng thùng, Sở Hạc Châu đối với Nguyễn Tinh Thư vẫn là người xa lạ, nên càng không biết muốn nói gì.

Sở Hạc Châu mang theo Nguyễn Tinh Thư đi chính vụ lãnh sách, hắn đứng ở cửa xem di động, để Nguyễn Tinh Thư một mình đi vào lấy sách.

Chính vụ gia gia* giống như nhìn Sở Hạc Châu, lại nhìn Nguyễn Tinh Thư, nếu là nam sinh khác tới, sao có thể để một Omega ôm sách, Alpha bây giờ đều bị làm sao vậy?

[*cái này tui không biết edit sao, ai biết giúp tui với nha:<<]

Nếu như Phó Viên Tấn tới, Phó Viên Tấn tuyệt đối đem tất cả sách vở đều ôm một mình, không cho Nguyễn Tinh Thư động tay một chút, chính là Sở Hạc Châu không giống.

Người này biết cái gì gọi là thân sĩ cũng sẽ không đi làm, theo Sở Hạc Châu nói thì chính là không cần thiết.

Nguyễn Tinh Thư ôm một chồng sách thật dày, ôm ở trước ngực là nhìn không thấy đường, chỉ có thể cẩn thận đi theo phía sau Sở Hạc Châu, môi thịt đầy đặn hơi kéo, khóe miệng hiện ra má lúm đồng tiền nhỏ.

Thời điểm Nguyễn Tinh Thư xuống cầu thang, nhìn không thấy cầu thang, dẫm một cái vào không khí, Sở Hạc Châu ra tay đỡ Nguyễn Tinh Thư, cũng đỡ sách của cậu.

"Cảm, cảm ơn." Nguyễn Tinh Thư đỏ tai, thanh âm nho nhỏ mềm mại truyền tới lỗ tai Sở Hạc Châu, Sở Hạc Châu thấy hai cái má lúm đồng tiền nhỏ mềm mại bên miệng thiếu niên.

Làm bộ lơ đãng chọc chọc, lập tức thu hồi ngón tay, vào tay mềm mại thoải mái, có suy nghĩ muốn lại chọc một cái.

Nguyễn Tinh Thư đối với động tác thình lình của Sở Hạc Châu có chút phát ngốc, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Sở Hạc Châu, đại khái là cái dạng này quá chọc nhân tâm, vừa vặn chọc tới manh điểm của Sở Hạc Châu.

Sở Hạc Châu quay đầu, cầm sách Nguyễn Tinh Thư ôm trong tay, trong lúc Nguyễn Tinh Thư không có phản ứng lại duỗi ra chân dài đi trước.

"Ai!" Nguyễn Tinh Thư chạy chậm đi theo bên người Sở Hạc Châu, đầu tóc mềm mại xõa tung lung lay theo động tác chạy bộ của Nguyễn Tinh Thư.

"Tớ có thể tự mình làm." cặp mắt nai con của Nguyễn Tinh Thư nhìn Sở Hạc Châu, vươn tay về phía Sở Hạc Châu, trên tay không có kén, ngón tay trắng nõn tinh tế thon dài, vừa thấy chính là cái gì cũng không cần làm.

"Đã đủ lùn, lại đè sẽ càng lùn." Sở Hạc Châu khẽ mở môi mỏng, lời nói phun ra xuyên thấu lòng người, Nguyễn Tinh Thư động tác sửng sốt, phồng má bất mãn.

Cậu không lùn được không, cậu là một Omega cao 176cm đã rất tốt rồi, Omega thân cao ít phổ biến hơn lùn, một mét sáu mấy có rất nhiều, bởi vì tập múa nên cậu đã cao lên rất nhiều.

Chính là cùng đại đa số Alpha so sánh với vẫn là kém quá nhiều, tỷ như nam sinh bên cạnh này, Nguyễn Tinh Thư nhìn ra một chút, tuyệt đối cao 185 trở lên, quá không công bằng!

Nguyễn Tinh Thư trừng mắt nhìn Sở Hạc Châu liếc mắt một cái, rõ ràng là một cái động tác thực khó chịu, nhưng mà cậu làm ra lại theo mang đáng yêu cùng vài phần tính trẻ con.

- --------------*--------------------

chapter content



Bé con ôm sách thật đáng yêu nga~

chapter content