Học Cách Để Yêu Anh

Chương 57



Đi dọc theo đường lớn không biết bao lâu ,Hà và Nhiên lại gặp một người,cô nghi ngờ mà nhìn người phía trước .

Nhiên sợ cô bốc đồng nên tiến lên trước chào hỏi.

- Chị là.

Người con gái tóc ngắn,mặt trái xoan mắt đen to tròn,miệng cười đầy dịu dàng trả lời.

- Chị tên Thủy,đứng đây đợi hai đứa nảy giờ nè,để chị dẫn đường tới chính sảnh.

Bóng người nhỏ nhắn của chị Thủy đi trước,hai người bọn cô nhìn nhau một cái cũng đi theo sau, qua chuyện lúc nảy Hà mới nhớ quy tắc đầu tiên " kẻ thứ ba ta gặp vào buổi sáng mới đáng được tin" chị Thủy trước mắt này chính là người lạ thứ ba mà hôm nay cô gặp.

Chết tiệt thật,tính huống cứ xoay mòng mòng không biết đâu mà lần,đi thêm một đoạn thì thấy một dinh phủ cổ xưa xuất hiện ngay trước mắt,Hà cũng không có tâm trạng mà ngắm nghía bước vào bên trong thì ngoài cặp của Hà ra thì còn có hai nam, tính luôn chị Thủy và cô gái kia nữa ba cặp đôi.

Cô thấy Nhiên làm gì thì làm theo thôi chào hỏi cũng vậy .

Thấy Nhiên và Hà tới mấy người đó dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Nhiên một lượt.

- Anh là anh Nhiên cháu của ông cả đúng không,em là Trung,còn đây là Chuẩn đều là cháu của ông nội hai .

Người thanh niên mặc quần tây áo thun trắng tính cách hoạt bát,có quả đầu nắm rất đẹp trai đang hào hứng giới thiệu.

Hà nhìn sang người tên Chuẩn kia thì đúng là giống như cái tên lạnh lùng

chuẩn mực,ăn mặc như tổng tài tóc còn vuốt ngược ra đằng sau,cực kì thời thượng,còn cô gái đang mặc đầm ôm sát cơ thể màu đỏ chói kia,cộng thêm mái tóc uống lọn đang dựa vào Chuẩn thì chắc là bạn gái của anh ta rồi.

Nhiên lịch sự gật đầu ,Hà cũng làm y thế .

Trung bước lên nắm tay chị Thủy động tác dịu dàng giới thiệu tiếp.

- Còn đây là Thủy vợ sắp cưới của em,còn kia là Hương bạn gái của anh Chuẩn,giống như chúng ta đều phải ra mắt tổ tiên mới có thể cử hành hôn lễ.

Rồi Trung đưa mắt sang Hà đầy tò mò.

- Anh Nhiên còn anh thì sau .

-

Hà chột dạ một chút,chắc ở đây chỉ có cô là hàng giả thôi nhỉ,vậy mà Nhiên rất tự tin quay sang ôm lấy eo cô,cười cười trả lời.

- Tất nhiên là cũng giống như hai anh,cô ấy tên Hà là người mà em yêu thương nhất.

Cô cũng bất ngờ vì hành động của Nhiên,tay cậu ôm cô rất chặt không phải dạng đùa giỡn gì đâu nhưng khi cô quan sát sắc mặt mấy người đó thì có hai người mất đi vẻ tự nhiên thì phải.

Nhiên không tin bất cứ điều gì nhất là những người trước mặt này,do cậu nhỏ tuổi nhưng vai lớn nên bắt buộc mấy người này mới gọi cậu bằng anh,nhưng không vì thế mà tự mãn cho người ta ghét,cậu chỉ còn cách nhã nhặn xưng hô lại như thế, chỉ có câu nói về Hà thì cậu đảm bảo là thật lòng.

Sau màn chào hỏi thì có một bà quản gia đi ra mặt bà ta rất nghiêm nghị cúi đầu chào mọi người xong thì liền nói .

- Mấy cô sẻ đi theo tui về phòng nghỉ ngơi trước,vì chiều nay gia tộc cử hành lễ thắp nhang cho các vị con dâu sắp ra mắt,còn các cậu chủ hãy tới nhà chính gặp ông hai ông ấy có chuyện muốn nói với các vị.

Bà ta nói xong thì rời đi,Thủy và Hà cũng đi theo sau,chỉ còn Hương là mặt đanh lại bộ dạng không muốn đi chút nào,Chuẩn phải liếc mắt vài lần thì Hương mới nghe lời .

Nhiên đã dặn dò kĩ Hà rồi nên không cần phải lo,cậu cùng hai người còn lại đi tới nhà chính,khi đi gần nhau mới thấy chiều cao của cậu vượt trội như thế nào,Trung là thấp nhất chắc là cao cỡ Hà,còn Chuẩn thì thua cậu nữa cái đầu ,thân hình nhìn qua bộ vest thì có vẻ rất rắn chắc không phải dạng yếu đuối .

Khi cậu nhìn Chuẩn ,thì lại nhớ ánh mắt Hà mỗi khi nhìn mình hóa ra là cô đang ngắm cậu bất giác cậu lại thấy vui trong lòng tính ra ngoại hình của cậu vẫn có sức hút với cô lắm .

Bước vào bên trong,Nhiên thấy một ông lão ngồi trên ghế chủ tọa,cậu liền biết người này là ai.

- Thưa ông hai .

Hai bên còn có mấy người khác,cậu đoán chắc là cô chú họ hàng đây mà nhưng không giới thiệu thì cậu cũng chẳng biết ai là ai đâu.

Nghe tiếng cậu,mọi người đều hướng mắt về đây,chắc đang đánh giá mọi thứ lúc nảy,nếu cần cậu có thể phô trương hơn nữa ,đánh cho mấy kẻ không biết điều vào viện nghỉ dưỡng luôn.

- Cậu hai,cậu ba hai người đã giới thiệu mình với người lạ này rồi chứ hôm nay không hẳn là dịp để ra mắt tổ tiên,còn là sự kiện tìm ai lên chức trưởng tộc đời tiếp theo nữa mấy vị hiểu hết rồi chứ.

Một người đàn ông đeo kính còn gắn thêm một sợi dây ,kiểu như sợ kính rơi,dùng lời lẽ khinh thường với Nhiên như là người ngoài,giọng điệu lại ra vẻ chủ tớ cố ý nhấn nhá vài câu.

Mấy người đứng đó âm thầm nhìn Nhiên rồi cười mỉa mai,trong đó có cả Chuẩn,Trung thì thấy hơi kì cục nên lên tiếng giải vây.

- Con chưa nói cho anh Nhiên biết,con tưởng đích thân ông nội sẻ nói.

Nhiên không nói gì,chỉ âm thầm quan sát họ tưởng nói thế thì cậu sẻ tự ái sao ngu ngốc quá .

- Cậu ba nói không đúng rồi,tộc trưởng là người đức cao vọng trọng sau có thể trực tiếp nói chuyện với người xa lạ.

Tên mắt kính vẫn không ngừng cái mồm,cứ nói cho sướng miệng mà không nghĩ tới hậu quả sau này.

Nhiên cười thầm một cái lần này tới cậu diễn rồi.

- Vậy ạ thế thì thật là tiếc,con đến đây ngoài việc ra mắt tổ tiên,còn đem theo ấn trưởng tộc về giao lại nếu như anh ta đã nói như thế thì con không cần nói chuyện riêng về bí kíp Trần gia với ông hai nữa rồi.

Đồ ngu nói mà không dùng não,ông nội Nhiên là trưởng tộc danh chính ngôn thuận,ông hai chỉ là lên kế nhiệm thôi,ông ta còn không có ấn huống chi là bí kíp gia truyền,vậy mà lại hùng hồn tuyên bố như thế,đúng là hết nói nổi.

Mặt ông hai đen như đít nồi nhìn qua tên đeo kính như muốn giết hắn tới nơi nếu có mấy vị khác ở đây,đúng là chỉ có chui xuống đất mới đỡ nhục.

ngu

Đồ xuẩn,cháu ta mà ngươi dám nói là người lạ hay sao ,ai cho ngươi cái quyền cướp lời của người khác,cút.

Ông hai tức giận đuổi tên mắt kính đi hắn sợ hãi run rẫy mà lui xuống,đám người ở đây cũng không dám cười nữa mặt Trung và Chuẩn còn biến hóa hơn,có ấn còn biết bí kíp là gì,vậy Nhiên là ứng cử viên quyết định luôn rồi mấy người ở đây nảy giờ cũng đang làm trò trước mặt Nhiên mà thôi .

Được rồi mấy người lui đi ta có chuyện riêng muốn nói với cháu Nhiên đây.

Mặt Nhiên cười như không nhìn theo họ hàng mình từng người rời đi,trong lòng cậu đúng là có một trận thoải mái,cậu chỉ đơn giản muốn đến đây để mượn Bạc Phù để giải bùa cho Hà mà thôi tất nhiên sẻ trả lại đồ không phải của mình nên trả lại cho người ta là điều đương nhiên,rồi vui vẻ đi về, à không cậu còn dẫn Hà về ra mắt tổ tiên nữa,dù rất muốn cậu cũng mong Hà sẻ là vợ mình trong tương lai.



Nhưng mấy người này cứ lần lượt làm khó cậu ra mặt không biết sắp tới còn làm trò gì nữa đây nhưng mấy chuyện đó không quan trọng, tới ngày thứ mười sẻ có các vị trưởng bối trong tộc tới,cậu sẻ nhân cơ hội tráo đổi Bạc Phù,còn bây giờ cứ nhẫn nhịn một chút vậy .

Cánh cửa được đóng lại,ông hai ngồi trên ghế cao hai tay chống lên gậy đôi mắt âm trầm nhìn sâu vào Nhiên,vừa thăm dò,vừa nghi hoặc.

- Ông nội cháu vẫn khỏe chứ.

- Dạ ,ông nội con tuy có vài bệnh người già nhưng nói chung không vấn đề gì.

Nhiên từ tốn trả lời thái độ rất tôn trọng người trưởng bối này .

Ông hai gật đầu hỏi thêm.

- Lúc nảy cháu nói,anh hai đưa đồ cho cháu đem về đây phải không .

Quả như Nhiên đoán,ai cũng vì lợi ích của mình cả thôi nhưng cậu không dễ gì giao ra ngay bây giờ,đâu có chuyện món hời lại từ trên trời rớt xuống như thế,có qua có lại mới toại lòng nhau .

- Dạ,nhưng ông nội con nói chỉ được trình ra khi có mặt đủ các trưởng bối khác nữa nên hiện tại con không thể đưa ra đây được.

Thoáng qua sắc mặt của ông hai,cậu nhìn thấy sự không hài lòng trong đó nhưng ai quan tâm ông ta có biểu hiện gì,ông nội đã dặn cậu kĩ càng,bọn họ đưa Bạc Phù thì mình mới đưa ấn và bí kíp.

Rồi ông hai bật cười khanh khách tiếng phát ra đúng là rất ghê rợn ánh mắt đục ngầu mờ mịt của ông ta cứ nhìn cậu chầm chầm không dứt,trong đầu bắt đầu tính toán,có nên tạo vài tai nạn cho thứ không biết điều như cậu chết đi hay không.

- Ông cháu đúng là rất cẩn thận,được rồi mau về nghỉ ngơi đi.

Nhiên cũng không muốn nói gì thêm nên cúi chào rồi đi ra bên ngoài có một người hầu đã đứng sẳn đợi,chủ yếu dẫn cậu về đúng phòng của mình,phòng cậu ở giang nhà bên phải,còn phòng Hà thì ở giang bên trái,căn bản rất khó để gặp nhau khi gặp nguy hiểm.

Hà nảy giờ ở trong phòng sắp xếp hành lý hai người còn lại thì ở hai phòng kế bên,cô chán nản thở ra mấy lần,chổ này là chổ quái nào mà điện thoại còn chả có sóng,sau cô gọi về nhà nói đã tới nơi bình an rồi,đang nghĩ vu vơ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa,cô ngưng lại việc xếp đồ đi ra mở cửa.

Là Thủy,chị ấy chắc mới đi tắm tâm trạng thấy thoải mái lên rất nhiều hai má còn phím hồng chắc là do nước hơi nóng,chị diện một chiếc váy hoa dài qua đầu gối ,kiểu dáng rất thanh nhã làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn của chị, cô nhìn cũng phải thầm khen ngợi trong lòng.

- Em mau đi tắm đi,chút nữa chúng ta sẻ đi dâng hương .

Hà mời Thủy vào trong ,gãi gãi đầu.

- Em không biết phòng tắm ở đâu hết,tính đi hỏi người ta mà thấy chẳng có ai ở đây hết.

Thủy cười vì sự ngây thơ của Hà vỗ vai cô.

- Để chị chỉ cho,có gì không biết thì cứ hỏi chị,chị sống ở đây nên cái gì cũng biết.

Hà có hơi bất ngờ với lời Thủy nói không lẻ như cô nghĩ,chắc không phải giống trong phim nuôi con dâu từ bé đúng không,như vậy thì khá là thần kì rồi.

- Mà em nhiêu tuổi rồi, thấy em bự con quá chị đoán không được.

Thủy được cái rất thẳng thắn nghĩ gì thì hỏi đó chẳng ngại ngùng gì.

- Em mới 18...à không 17 à chị .

Cô cười xòa trả lời đi đâu ai cũng hỏi như thế nên tính ra cũng dần quen tính ra ba mẹ chăm Hà to bự như thế này chắc tốn công sức dữ lắm,vậy mà hai người cứ sợ cô ốm,mẹ thì mua đồ ăn đầy tủ lạnh,còn ba thì khỏi chê chỉ cần là thứ cô thích ăn kiểu gì ngày mai cũng có ở nhà .

Thủy tỏ ra không tin hỏi tiếp.

- Thiệt không,gì chưa hết cấp ba nữa mà được dẫn về ra mắt rồi,cho chị xem chứng minh mới tin được.

Nói tới đây làm Hà càng ngại,vì cô giả vờ mà có phải thật đâu ,rồi cô đưa giấy chứng mình cho Thủy xem làm chị ấy ngơ ra một lúc .

- Em với Nhiên biết nhau từ nhỏ nên có tình cảm với nhau cũng bình thường mà bọn em định khi hai mươi tuổi sẻ cưới,nên có dịp như vầy Nhiên mới dẫn em về ra mắt trước.

Cái này là Hà chém gió thôi chứ sao dám nói thật được cái là mặt cô dù có nói xạo vẫn tỉnh bơ thậm chí mắt còn chả dao động,dùng thái độ chân thật nhất để trả lời .

Thủy gật gù như hiểu,có điều sau khi Hà đi tắm ,sắc mặt Thủy trở nên kì lạ,cứ nhìn theo bóng lưng cô rồi cười chế nhạo.

Cơm chiều được dọn bên giang nhà bên phải,cả ba người được coi là bạn gái cũng phải đi sang đó mới được ăn cơm,Hương khi nghe bà quản gia ra lệnh thì cực kì bất mãn,trên đường đi cô ta cứ lải nhải không ngừng,Hà thì chỉ biết cười trừ cho qua chuyện .

Còn Thủy như hướng dẫn viên du lịch vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ cho Hà và Hương,cô cũng phải phục độ nhiệt tình này của chị ấy nhưng cô có nhớ quái đâu ậm ừ cho có lệ rồi cả ba đến nơi lúc nào không hay từ xa cô đã thấy Nhiên và hai người thanh nhiên lúc trưa.

Thủy cứ đi lùi nên không nhận ra có người phía trước thế là chị ấy vấp vào Nhiên ngã gọn vào vòng tay cậu,chà cái không khí này Hà thầm cảm thán,chắc là nặng hơn mấy phần rồi làm cô liên tưởng tới một bộ phim mà mình coi mấy ngày trước nam nữ chính cũng lệch chiều cao như thế này thật sự rất dễ thương.

Hà thấy Nhiên hơi chau mày rồi thả tay ra ngay làm Thủy chới với suýt té xuống đất,Trung đứng kế bên đã nhanh chóng đỡ Thủy lo lắng hỏi chị ấy.

- Em không sao chứ phải nên cẩn thận .

Không biết Hà có nhìn lầm không,mà thấy Thủy ánh mắt đầy khó chịu nhìn người yêu mình,nhưng chỉ là thoáng qua thôi rồi biến mất,Nhiên thì đi nhanh lại gần cô nói nhỏ.

- Là chị ta tự ngã vào tui,chứ tui không có làm gì hết .

Hà không hiểu sao cậu lại giải thích cho cô làm gì,ai ở đây cũng thấy mà cứu người là việc tốt đâu phải làm chuyện xấu gì,cô vỗ vai Nhiên tỏ ra đồng cảm.

- Ừ,tui hiểu mà.

Biểu hiện của Hà làm Nhiên câm nín,cô hoàn toàn không hiểu gì cả bình thường thì thông minh lắm, nhưng đụng mấy chuyện giả tạo như vầy là cô sẻ bị ngu ngang,không biết cậu nên cười hay nên khóc đây.

Bà quản gia sắp xếp sáu người ngồi ăn chung trên một cái bàn lớn,không ai ngồi quá gần nhau nên khá là thoải mái Hà vẫn không cầm đũa,cô cứ nhìn qua Nhiên làm gì thì mới làm theo.

Quy tắc thứ hai " không phải thức ăn trên bàn nào cũng có thể ăn được cá thịt đều tươi rói,người cầm đũa có thể chọn đúng không "

Cái quy tắc này làm Hà hơi sợ,cô nhìn mấy món ăn phong phú trên bàn,cảm giác thèm ăn cũng giảm hết mấy phần mọi người bắt đầu ăn .

Trung thấy không khí quá nhàm chán nên nói mấy câu hay ho cho mọi người có đề tài để bàn luận trong lúc đó Hà chỉ quan sát xem Nhiên ăn món gì thì cô sẻ ăn y vậy .

Ai cũng đều vui vẻ mà thưởng thức bữa ăn,bỗng từ đâu có một cô gái bước tới người này rất mảnh mai,eo thon ngực lớn,thêm gương mặt dễ thương vốn có làm ai nhìn vào cũng muốn nâng niu bảo vệ.

Không biết người này có quan hệ gì mà bà quản gia lặp tức cho người dọn thêm một cái ghế và đôi chén đũa ,vì có người nên không gian sẻ chật



hơn,Hà xích ghế ngồi gần Nhiên tiện thể hỏi nhỏ.

- Ai vậy ông,dễ thương ghê.

Nhiên đang nhai miếng thịt đang ăn,hình như còn không thèm nhìn cô gái đó cái nào nghe cô hỏi mới nhàn nhạt trả lời.

- Chắc là bà con họ hàng xa gì đó.

Hơi,cậu nói cũng như không,Hà quan sát mấy người còn lại,Chuẩn thì cũng giống Nhiên,lo ăn thôi không quan tâm gì tới Hương thì chả ăn là mấy chủ yếu là ngồi bấm điện thoại,à chỉ có Trung là rất hào hứng mà chăm sóc cô gái đó, lơ luôn cả Thủy đang ngồi kế bên.

- Chào mọi người ,em là Hạnh cũng sống ở đây giống như chị Thủy,em và anh Trung cả chị Thủy đều lớn lên cùng nhau .

Sao Hà thấy tình huống này quen dữ,đã thấy ở đâu rồi mà không nhớ nghe Hạnh chào,mọi người cũng lịch sự gật đầu lại,có Hương là chề mỗi dè bầu không thèm chào lại.

Nhiên thì cứ gấp đồ ăn bỏ vào chén cô,chỉ có hai món cá trên bàn là cậu không đụng tới thấy cô cứ ngáo đần ra,cậu phải khiều một cái bảo cô mau ăn đi,thì cô mới giật mình mà ăn tiếp.

- Chị Thủy em nghe nói hai người sắp lấy nhau,hừ,vậy mà không nói gì với em hết trơn .

Hạnh nói giọng nũng nịu,đầy hờn dỗi mà nhìn Thủy.

Trung ngồi chính giữa hai người đó,chưa kịp để Thủy lên tiếng thì Trung đã dịu dàng mà xoa đầu Hạnh,còn dùng ánh mắt trìu mến đáp.

- Thì tới đó cũng đâu có quên em lớn rồi đừng có nhõng nhẻo nữa biết chưa,sao này còn lấy chồng nữa.

Hạnh cười tràn đầy hạnh phúc,còn không quên quăng cho Thủy cái nhếch môi đầy đắc ý,Hạnh rất tự nhiên ôm cánh tay của Trung ra vẻ cực kì thân thiết.

Hông có đâu,người ta phải kiếm người nào giỏi giang và đẹp trai như anh thì em mới lấy,còn lại em không thèm đâu.

- Khụ...khụ... ặc...ặc...

Hà ho sặc sụa vì nghẹn miếng ớt bọn họ đang làm trò gì thế,có hiểu chỗ này có nhiều người không,làm người ta ăn cũng không yên,muốn nghẹn họng vì mấy lời nổi da gà đó.

Nhiên thấy Hà sặc thì vỗ vỗ lưng cô lo lắng đưa nước tới thiệt tình ai biểu cô quan tâm tới mấy kẻ đó làm gì,ho tới đỏ cả mặt thế này làm cậu xót không

thôi.

Hương ngồi kế Hà cũng móc khăn giấy ra từ trong bóp đưa cho cô,còn tiện thể để đũa cô ngay ngắn trở lại không cho rớt xuống đất,cặp mắt sắc bén vẫn không quên liếc xéo ba người kia.

Sau trận sặc của Hà thì Hạnh không còn làm mấy hành động đó nữa chỉ lo ăn uống mà thôi,Trung ngồi giữa hai mỹ nhân thì cực kì vui ,cứ gấp đồ cho cả hai không ngớt .

Chắc Chuẩn là người lạnh lùng nhất ở đây hầu như anh ta không hề tỏ ra hứng thú tới thứ gì kể cả Hương người được cho là vợ sắp cưới của Chuẩn.

Tính ra lúc nảy Hà sặc không đúng lúc gì cả không ấy là được xem tình tay ba ngoài đời thực rồi,cô nhìn Thủy,sắc mặt chị ấy không hề có gì là chịu đựng còn rất lạnh nhạt nữa là đằng khác ,giống như Hạnh đang diễn trò hề vậy không thể khích Thủy nổi giận cho dù có nói gì.

Thấy Hà lại ngơ ra hóng chuyện,Nhiên thật hết cách, cứ tưởng cô sẻ sợ này nọ nhưng không,cô rất tỉnh còn tràn đầy năng lượng nữa là đằng khác làm cậu thầm cười trong lòng mấy lần.

Mà sao mặt Hà lại biến hóa nữa rồi,ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn người đối diện ,là ai,có ba người trước mặt Hà,cậu thắc mắc là rốt cuộc cô nhìn ai mà nặng nề như thế bỗng cậu thấy Hà quay phắc lại nhìn mình rồi nheo mắt lại.

Chỉ thấy cô nhăn mặt, tiện tay đập miếng khăn giấy lên gần cổ cậu,mặc dù không hiểu chuyện gì cậu vẫn nhận lấy miếng khăn giấy đó .

Ăn xong mọi người rời đi,Hà cũng chẳng còn hứng xem kịch nữa,cô nhăn mặt mấy lần rất khó chịu trong người khi Nhiên định tới bắt mạch cho coi cô có bệnh gì không thì bất ngờ bị cô kéo mạnh một cái làm cậu mất thăng bằng suýt nữa là ôm chầm lấy cô.

- Sao...sao thế Hà bà bị đau ở đâu đúng không.

Hà chưa trả lời liền mà nhìn Nhiên từ đầu tới chân ở khoảng cách gần như thế này,cùng bầu không khí im lặng, cậu dường như nghe thấy tim đập của chính mình mạnh hơn bình thường không biết Hà muốn làm gì nhưng cứ đứng như thế này thì cậu sẻ không còn kìm lòng được mà ôm cô mất.

Hà đang thở dài,rồi lùi lại một bước.

- Từ giờ cho tới lúc về,ông đừng mặc đồ hơi hở ....à ý tui là áo ông có bao nhiêu nút thì cứ gài hết đừng chừa lại cái nào ....mà thôi cứ coi như tui chưa nói gì đi thôi tui về phòng đây .

Nói mấy câu khó hiểu rồi Hà quay lưng đi để lại Nhiên đứng như tượng ở đó,cậu bắt đầu nắm bắt được vấn đề rồi nhìn xuống cổ áo chính mình hôm nay cậu ăn mặc khá đơn giản áo thun quần dài,có điều trời hơi nóng nên

không có gài hai cái nút áo trước cổ,vì áo cũng có nếp gấp sẵn nên gài hay không cũng chẳng ai để ý.

Nhưng bây giờ cổ áo lộ xuống ngực chút xíu,người ngoài nhìn vào có thể thấy được sự hờ hững của da thịt khá là quyến rũ,rồi Nhiên chợt cười gượng hóa ra là vì chuyện này sao,có thể lúc nảy trên bàn ăn có ai nhìn cậu lộ liễu nên Hà mới nóng nảy trong người .

Vậy tính ra là cô cũng có tình cảm với cậu rồi, chứ sao lại khó chịu khi người con gái khác nhìn cậu Nhiên cười tới híp cả mắt quay lại phòng,tối nay dù ở chổ lạ chắc cậu cũng sẻ ngủ rất ngon đây.

Triết ngồi ở quán đang chải lông cho con mực,cu cậu tự dưng thấy buồn buồn sao á hay tại không ai chửi,đá vào mông nên mới không vui ta.

Sau không nghe chị hai gọi về coi tới nơi chưa,Triết bực bội kinh khủng,là con gái mà nói đi là đi à .Rồi cu cậu thở ra nhưng ba mẹ nói là đi như thế thì may ra bà chị mới khỏe mạnh tới sau này,vậy cũng được,Triết nhìn lên trời thầm cầu mong chị mình sẻ bình an mọi chuyện.

Bạch rất hưởng thụ sự chăm sóc của Triết nó được giao nhiệm vụ trông coi nhà và gia đình Hà ,có nó ở đây thì không có ai làm hại được họ .

Quay lại bên phòng Hà,cô đang loay hoay với cánh cửa phòng,cửa này rồi sau mà khóa lại để đi ngủ đây,giờ cô mới để ý,nội thất hay thiết kế ở đây rất giống như hồi xưa thời bây giờ còn dán giấy lên cửa kiểu này cũng hiếm lắm .

Không biết có giống như trong phim,đang nằm ngủ cái có người thổi thuốt mê cái bất tỉnh không trời,càng nghĩ cô càng ám ảnh lắc đầu vài cái lấy cái ghế nặng chắn ở cửa,rồi mới yên tâm lên giường đi ngủ.

Nhưng đúng như Hà nghĩ,tối nay có biến,không biết từ lúc nào mà cô có

chứng mộng du,đang ngủ cái tự mình ngồi dậy,xỏ dép đi ra ngoài .

Màn đêm đen bao trùm cả nơi đây ,tiếng gió xào xạt trong không gian yên tĩnh lúc này càng thêm quỷ dị,cây cối theo gió mà lùa đập vào nhau không ngớt.

Hà như có ai điều khiển từ từ mà bước ra khỏi cổng nhà lớn,chỉ thấy cô men theo bờ tường mà đi đến nghĩ địa gia tộc,tóc Hà xõa dài trước mặt,gió thổi phất qua lại nhìn rất rợn người khi đi tới một ngôi mộ nào đó thì cô lại té phịch xuống đất nằm giữa những ngôi mộ mà không biết gì.

Râm

Tiếng sổ phòng Nhiên bỗng bật mạnh ra trong khi lúc nảy cậu đã khóa kĩ càng tối nay cậu tưởng mình ngủ ngon nhưng lại chẳng thể chợp mắt nên mới ngồi tính toán chuyện sắp tới.

Cậu đứng dậy định đưa tay đóng cửa lại thì vô tình thấy một bóng người mờ mịt trong đêm tối bước đi như kẻ vô hồn nhìn dánh người sau cậu thấy rất quen,những suy luận trong đầu làm cậu dần tỉnh táo hơn .

Nhảy qua cửa sổ Nhiên chạy về hướng phòng Hà đang ở tới nơi thấy phòng trống trơn,cái ghế chặn cửa thì nằm ngổn ngang còn Hà thì biến mất .

Nổi sợ hãi tràn ngập cơ thể,cậu chạy như điên về phía bóng người lúc nảy,vừa chạy cậu vừa bấm tay bói toán không ngờ mới đó mà bị tính kế rồi không chần chờ một giây nào như biết Hà đang ở đâu cậu chạy một mạch về hướng nghĩa địa.