Ngô Thời Du theo sau Nguyên Huỳnh tới chỗ cậu ngồi.
Nguyên Huỳnh còn chưa kịp thở ra, đã thấy Ngô Thời Du định ngồi xuống cạnh cậu, Nguyên Huỳnh lấy tốc độ cực nhanh, đặt chân lên cái ghế bên cạnh, trừng mắt với hắn.
Ngô Thời Du cũng không giận, ôn hoà hỏi: "Sao vậy?"
Nguyên Huỳnh: "Đi chỗ khác ngồi." Hoàn toàn là một câu ra lệnh.
Ngô Thời Du: "Sao tôi lại không được ngồi ở đây?"
"Tôi không thích cậu. Biến đi chỗ khác."
Ngô Thời Du như đang nghĩ ngợi mà nhìn cậu: "Bàn ghế là của cậu à? Tôi thích ngồi đâu mà không được."
Nguyên Huỳnh hừ lạnh: "Phải của tôi hay không thì sao, không cho là không cho, nó mà là của tôi thì tới cửa lớp cậu cũng đừng hòng bước vào." Cực kỳ ngang ngược.
Hai người trừng mắt nhìn nhau ai cũng không chịu thua.
Đột nhiên, Ngô Thời Du cười vô cùng dịu dàng: "Cần gì phải vậy? Chúng ta cũng coi như "quen biết" nhau mà."
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "quen biết."
Nguyên Huỳnh híp hai mắt lại đầy nguy hiểm, cậu đã rút kinh nghiệm rồi, không thể bày ra bộ dạng thất thố trước mặt người này được, hắn nhất định sẽ cắn chặt vào đó không chịu tha.
"Cậu đừng có tưởng bở, hai chúng ta làm gì biết nhau được chứ."
Ngô Thời Du: "Mới đây mà đã quên rồi sao, có cần tôi nhắc lại không."
Nguyên Huỳnh uy hiếp: "Cậu dám."
Ngô Thời Du: "Tôi dám hay không bạn học Nguyên Huỳnh phải biết rõ nhất chứ."
Trước khi Nguyên Huỳnh mất bình tĩnh mà lao lên đập cho Ngô Thời Du một trận, thì ở cửa lớp vang lên tiếng động cực lớn.
Một người thở dốc chạy vào.
"Đại ca, anh có sao không? Em nghe nói anh bị Văn-, bị người ta bắt nạt." Trịnh Đức Anh vừa tới đã xả một tràng.
"Cái gì? Mày nghe ai nói." Mặt Nguyên Huỳnh toàn là dấu chấm hỏi. Không ngờ lại có ngày ba từ 'bị bắt nạt' này được gắn trên người cậu.
"Thì là..." Đang nói một nửa cậu ta mới để ý thấy Ngô Thời Du cũng đang ở đây.
"Văn, à không, Ngô Thời Du, hai người đang làm gì vậy?"
Nguyên Huỳnh bị ba chữ Ngô Thời Du dời đi sự chú ý, cậu nói: "Mày tới đúng lúc lắm, lại đây ngồi."
Nguyên Huỳnh cuối cùng cũng chịu bỏ chân xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo Ngô Thời Du.
Trịnh Đức Anh không hiểu chuyện gì, nghe Nguyên Huỳnh nói mình ngồi cũng không nghĩ nhiều, dù gì năm ngoái bọn họ cũng là bạn cùng bạn.
Lúc Trịnh Đức Anh ngồi xuống, Nguyên Huỳnh đắc ý liếc nhìn Ngô Thời Du, dùng khẩu hình miệng nói với hắn.
Ngô Thời Du đọc được lời của cậu, hai chữ rất dễ đoán: "Cút đi."
Ngô Thời Du hiển nhiên không cam lòng bỏ qua như vậy, hắn đứng im tại chỗ nhìn hai người đang nói chuyện, suy tư gì đó.
Nguyên Huỳnh không hiểu Ngô Thời Du cứ đứng lì ở chỗ này không đi làm cái gì, sắp mất kiên nhẫn mà mắng hắn thì đột nhiên Ngô Thời Du lại nói.
"Đức Anh, nghe nói năm ngoái cậu thi lại Vật lý?"
Đột nhiên bị chọt trúng nỗi đau cũ, Trịnh Đức Anh mếu máo: "Ờ, sao vậy?"
Ngô Thời Du ung dung nói: "Vật lý năm nay còn khó hơn nữa đó, cậu định làm gì?"
Trịnh Đức Anh nghe vậy thì hai hàng mày nhăn chặt, mặt như ăn trúng phải ruồi: "Vậy thì chết chắc rồi, làm sao đây đại ca, năm ngoái ba tao vì chuyện này mà đập tao sắp chết, nếu như năm nay cũng, tao, tao..."
Xem ra là bị kích thích không nhỏ, Trịnh Đức Anh nhìn Ngô Thời Du: "Mà cậu nói với tôi làm gì? Biết trước cũng không thay đổi được gì cả..."
Nguyên Huỳnh cũng khó hiểu, Ngô Thời Du tự nhiên nói cái này làm gì?
Rất nhanh cậu đã hiểu được hắn muốn làm gì, Ngô Thời Du nói: "Tôi có thể giúp cậu ôn bài, đảm bảo học kỳ này cậu bình an qua môn."
Trịnh Đức Anh hai mắt sáng rỡ, không thể tin được.
Ngô Thời Du là ai chứ, trạng nguyên Văn của trường bọn họ đó, từ nhỏ tới lớn cầm mỏi tay không biết bao nhiêu giải thưởng học tập, việc kéo một đứa học dốt như cậu ta qua môn không nghi ngờ là một việc cực kỳ dễ dàng.
Cậu ta kích động cầm hai tay Ngô Thời Du, hai mắt rưng rưng như sắp khóc tới nơi: "Cậu, cậu nói thật không, cậu chịu giúp tôi sao."
Ngô Thời Du cười hiền từ: "Tôi nói được làm được."
Trịnh Đức Anh đã từng thấy trên người Ngô Thời Du toả ra ánh sáng của học thần, bây giờ cậu ta còn thấy thêm ánh sáng của thánh nhân nữa chứ.
Nguyên Huỳnh câm nín nhìn hai người họ.
Đang làm gì vậy? Trên mặt cậu như viết rõ ràng hai chữ khinh bỉ.
Cậu không có hứng thú coi họ đóng phim, định nằm bò ra bàn ngủ.
Lúc này Ngô Thời Du đột nhiên nói: "Nhưng mà có một điều kiện."
Trịnh Đức Anh hưng phấn nói: "Cái gì? Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được nhất định sẽ đáp ứng." Nếu như có thể không thi lại, thì một yêu cầu được tính là gì chứ.
Ngô Thời Du: "Không khó đâu, cậu ra phía sau này ngồi là được."
Trịnh Đức Anh: "Tưởng gì, chuyện nhỏ, tôi- "
"Không được." Nguyên Huỳnh nãy giờ không lên tiếng, bỗng quát lên.
Trịnh Đức Anh giờ mới đột nhiên nhớ ra, hình như Ngô Thời Du và Nguyên Huỳnh có xích mích với nhau. Lúc nãy hắn còn đọc được bài viết Ngô Thời Du bắt nạt Nguyên Huỳnh nữa mà, bây giờ vui quá nhất thời quên mất.
Cậu ta hỏi Ngô Thời Du: "Cậu muốn ngồi kế Nguyên Huỳnh?"
Ngô Thời Du thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Tôi cũng muốn phụ đạo cho cậu ấy."
Nguyên Huỳnh: "Ai cần cậu phụ đạo, có thân thiết gì nhau đâu, dù cho tôi thật sự cần cũng không tới lượt cậu."
Ngô Thời Du thở dài: "Vậy bạn cậu thì sao? Bạn học Nguyên Huỳnh sẽ không vì bản thân mình mà không nghĩ cho bạn học chứ."
Nguyên Huỳnh câm nín, đúng vậy, nếu Ngô Thời Du đồng ý phụ đạo cho Trịnh Đức Anh thì đó hiển nhiên là chuyện cực tốt, cậu không có lý do để từ chối.
Ngô Thời Du đắc ý nhìn cậu, cảm giác sắp giành thắng lợi khiến hắn rất vui vẻ.
Nguyên Huỳnh đột nhiên đứng lên: "Được thôi, mời ngồi."
Cậu xoay người đi chỗ khác.
Ngô Thời Du nhanh chóng giữ tay Nguyên Huỳnh lại: "Cậu đi đâu." Hắn cau mày nói.
Nguyên Huỳnh nói rất đương nhiên: "Đi chỗ khác, cậu muốn ngồi ở đây vậy thì tôi nhường."
"Không được."
Nguyên Huỳnh: "Tại sao lại không? Cậu chỉ yêu cầu Trịnh Đức Anh xuống dưới ngồi thôi mà. Có liên quan gì tới tôi, tôi đi đâu không liên quan tới cậu."
Ngô Thời Du chớp chớp mắt, hắn sơ ý.
Bé ngốc này hôm nay tự nhiên thông minh đột xuất, còn biết bắt bẻ hắn nữa.
Ngô Thời Du im lặng một hồi.
Hắn không thất vọng quá lâu, nhanh chóng cho ra kết luận, bày ra vẻ mặt không sao, nói: "Được rồi, được rồi, cậu ngồi đây đi, tôi không đòi nữa."
Nguyên Huỳnh nghi ngờ nhìn hắn, hất cằm về phía Trịnh Đức Anh: "Còn cậu ta."
Ngô Thời Du nhìn Trịnh Đức Anh: "Cậu ngồi đây đi, tôi vẫn sẽ giúp cậu ôn bài, bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, tôi không đưa điều kiện nữa."
Trịnh Đức Anh cứng nhắc nói: "Vậy, vậy hả. Cảm ơn cậu."
Cậu ta đứng gần nhất, thấy được rất rõ sóng ngầm giữa hai người. Trịnh Đức Anh cũng rất khó xử, có thể thấy Nguyên Huỳnh rất ghét Ngô Thời Du, giữa bạn bè và điểm số, muốn lựa chọn thật sự rất khó khăn.
Nguyên Huỳnh hừ lạnh, rất hài lòng mà ngồi xuống.
Ngô Thời Du bất đắc dĩ nhìn cậu, nhưng lại không có buồn bã gì cả, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Nguyên Huỳnh hiển nhiên phải như vậy.
Phong ba bão táp tranh giành chỗ ngồi rốt cuộc cũng kết thúc một cách êm đẹp.
*
Ngày tựu trường diễn ra rất nhẹ nhàng, không có gì khó khăn.
Bọn họ chỉ đơn giản làm quen với giáo viên và nghe dặn dò những việc liên quan tới năm học mới.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp Nguyên Huỳnh rất quen thuộc với cậu, Lê Thu Nhàn, cô cũng là chủ nhiệm lớp cậu hồi năm nhất.
Việc cần làm cuối cùng của ngày tựu trường chính là bầu ban cán sự của lớp. Mặc dù các lớp học đã được sắp xếp lại nhưng các học sinh cơ bản vẫn quen mặt nhau, nhất là thành phần ban cán sự hầu hết đều rất dễ nhận biết.
Ngô Thời Du rất đương nhiên được bầu làm lớp phó học tập. Thành tích học tập của hắn đứng đầu toàn khối, tính tình ôn hoà, hiển nhiên là thích hợp nhất.
Ngô Thời Du cũng vui vẻ chấp nhận.
Lớp trưởng cũng là một bạn nữ quen mặt với Nguyên Huỳnh, chính là lớp trưởng năm lớp mười của cậu, Lâm Mỹ Hiền.
Nguyên Huỳnh là người phù hợp nhất cho vị trí lớp phó lao động, nhưng tính cách của cậu lại không thích hợp nhận những việc đầy trách nhiệm như thế này, nên cuối cùng chức vị này được giao cho một bạn nam khác trong lớp.
Sau một hồi bình chọn, tất cả các vị trí ban cán sự trong lớp cũng cả được bầu chọn xong. Lê Thu Nhàn không gấp việc thay đổi chỗ ngồi, dù gì cũng mới ngày đầu, cứ để cho bọn họ tuỳ tiện ngồi với người quen sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Cô dặn dò bọn họ thêm một số việc cần chú ý nữa mới cho giải tán.
Lớp trưởng và lớp phó bị Lê Thu Nhàn gọi lên văn phòng giáo viên.
Tới nơi, Ngô Thời Du nghiêm túc lắng nghe Lê Thu Nhàn dặn dò những việc quan trọng.
Lúc sắp đi hắn bỗng nhiên phát hiện một tờ danh sách chỗ ngồi trên bàn Lê Thu Nhàn.
Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Ngô Thời Du hỏi: "Cô đang sắp xếp lại chỗ ngồi phải không cô?"
Lê Thu Nhàn nhìn tờ giấy trên bàn, thoải mái lấy xuống cho hắn xem: "Ừm, cô đang suy nghĩ nên sắp như thế nào cho ổn."
Ngô Thời Du thử đề nghị với cô: "Một giỏi kèm một kém thì sao ạ?"
Lê Thu Nhàn cũng đã nghĩ tới cách này.
Lớp của cô năm nay được sắp vào khá nhiều học sinh giỏi, thậm chí có cả hạng nhất toàn khối.
Phương án sắp xếp hàng đầu mà cô nghĩ tới hiển nhiên là một kèm một, một giỏi và một kém. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thấy không ổn lắm, học sinh giỏi bây giờ không giống như ngày xưa có thể để cho giáo viên tuỳ thời sắp xếp nữa.
Bây giờ có nhiều phụ huynh quan tâm tới việc học hành của con em hơn, nhất là phụ huynh của những học sinh có thành tích tốt.
Trong số họ có rất nhiều người không thích con mình ngồi cạnh học sinh kém, sợ những học sinh đó sẽ ảnh hưởng tới con em của họ.
Mỗi lần sắp xếp chỗ ngồi cô đều phải cân nhắc thật kỹ.
Nhất là, trong lớp bọn họ còn có một ông trời con không sợ ai, ngoài Trịnh Đức Anh ra, Lê Thu Nhàn không nghĩ được người nào có thể làm bạn cùng bàn với Nguyên Huỳnh, mà hai người bọn họ chính là đối thủ chuyên tranh giành vị trí đội sổ trong lớp, cứ để ngồi chung hiển nhiên không được ổn lắm.
Lê Thu Nhàn nói suy nghĩ của mình cho Ngô Thời Du nghe, cô không ngại giao lưu cùng với học sinh, tiếp xúc càng nhiều khiến cô càng hiểu rõ hơn tâm tư của chúng.
Mà bây giờ người này còn là nhất khối, Văn trạng nguyên trong miệng học sinh toàn trường, hắn có rất nhiều ý tưởng hay có thể góp ý cho giáo viên bọn họ.
Ngô Thời Du: "Em nghĩ là không ảnh hưởng đâu, bình thường giúp các bạn ôn lại bài, cũng là giúp bọn em ôn lại bài, ghi nhớ bằng cách này thậm chí còn tốt hơn rất nhiều các phương pháp khác. Cô có thể để như vậy quan sát một thời gian, nếu không được thì đổi lại vẫn còn kịp."
Lê Thu Nhàn suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói rất có lý, vẫn là học sinh hiểu rõ nhau hơn.
"Được, cảm ơn em, cô sẽ suy nghĩ chuyện này."
Ngô Thời Du cười đáp: "Không có gì ạ."
Lê Thu Nhàn: "Ừm, không còn việc gì nữa rồi, hai đứa có thể về."
Ngô Thời Du không đi, hắn hơi ngập ngừng nói: "Cô tính sắp Nguyên Huỳnh như thế nào?"
"Hả? Nguyên Huỳnh?" Lê Thu Nhàn cũng đau đầu nhất là người này: "Cô vẫn chưa nghĩ tới."
"Vậy cô sắp bạn ấy ngồi cạnh em đi, để em kèm bạn ấy."
Lê Thu Nhàn giật mình, khó xử nói: "Cái này, em cũng biết tính tình của Nguyên Huỳnh rồi đó, em ấy..."
Ngô Thời Du: "Em và bạn ấy có biết nhau, tụi em là bạn đó cô."
"Hai đứa là bạn?" Không trách Lê Thu Nhàn giật mình, trước giờ ngoài Trịnh Đức Anh và các thành viên đội cầu lông thì cô chỉ thấy Nguyên Huỳnh chơi với mấy đứa đội sổ chuyên quậy phá khiến thầy cô đau đầu thôi, bạn bè cùng lớp cũng ít nói chuyện, nói chi là tới học sinh đứng đầu khối như Ngô Thời Du.
Ngô Thời Du nghiêm túc khẳng định: "Đúng vậy ạ. Em đã nói với Nguyên Huỳnh là năm nay sẽ phụ đạo cho bạn ấy rồi."
Lê Thu Nhàn: "À, vậy hả... cô biết rồi, hai đứa về đi, cô sẽ suy nghĩ."
Ngô Thời Du gật đầu chào cô: "Em cảm ơn cô, em về đây."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đây là đặc quyền của học sinh giỏi, dễ dàng đề nghị một vài việc nhỏ với giáo viên, hầu như đều được chấp nhận.
Huống chi là hắn, người được giáo viên cả trường tín nhiệm, việc này có tới chín mươi phần trăm là sẽ thành công.
Hắn đã làm tới mức này rồi, Nguyên Huỳnh đừng hòng trốn được nữa.
Ngô Thời Du nở nụ cười đắc ý, quay đầu rời đi.
Lâm Mỹ Hiền khiếp sợ mà nhìn hắn, cô sáng nay ở trong lớp thấy rất rõ "giao lưu" của hai người bọn họ, việc này còn đang bùng nổ trên diễn đàn trường kia kìa, bây giờ đã trở thành đề tài ăn dưa số một của học sinh toàn trường.
Không lẽ là cô nghĩ sai sao? Quan hệ của bọn họ nhìn kiểu nào cũng không liên quan tới chữ 'bạn'. Không ngờ Văn trạng nguyên lại lì tới như vậy, sáng nay vừa bị từ chối mà bây giờ vẫn nghĩ cách để được ngồi cùng bàn.
Nghị lực như vậy mới trở thành trạng nguyên được chứ.
Lâm Mỹ Hiền có hơi nể phục, rồi lại thấy có gì đó sai sai, tại sao Ngô Thời Du lại chấp nhất với việc ngồi cùng bàn với Nguyên Huỳnh như vậy chứ, dường như có thứ gì đó vừa xẹt qua đầu cô nhưng Lâm Mỹ Hiền lại không kịp bắt lấy.