Học Thần Giới Giải Trí

Chương 61




Bởi vì trước cuộc họp này, bốn nhà đã thảo luận qua rất nhiều lần, nên cuộc gặp mặt ngày hôm nay đã đạt thành nhất trí cuối cùng, Hoắc Lãng đề nghị: “Ngày mai, à không, phải nói là sáng sớm hôm nay phải chính thật tuyên truyền online rồi, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta thành công viên mãn.”
 
Chung Vũ Tín, Lương Khâu Dực, Quan Dụ Hằng đều đồng thanh cười to, những chuyện còn lại chính là làm theo lưu trình của từng công ty. Mấy người bọn họ đều là người quan trọng trong công ty, công việc bận rộn nên nhanh chóng cáo từ.
 
Nhan Tô Tô không thể đợi được nữa, vội hỏi: “Ông chủ, ông chủ, tôi có câu hỏi, nếu anh đã biết kiếm tiền như thế, sao lại còn keo quá vậy?”

 
Tôn Hiểu Bác vừa đi vào nghe thấy liền cười lăn.
 
Gần đây trong công ty rất kỳ lạ, cũng không biết Phương Chí Quốc, Lâu Vũ, Bùi Phương và Khắc Khắc bọn họ đang bận làm cái gì, đến cả Tôn Hiểu Bác cũng rất ít khi gặp được. Hôm nay anh ta đến đây đưa văn kiện, vừa khéo nghe được câu hỏi phát ra từ tận đáy lòng này của Nhan Tô Tô.
 
Tôn Hiểu Bác vừa run run ném văn kiện lên bàn Hoắc Lãng, vừa thở không ra hơi cười nói: “Đúng đúng đúng, cô phải hỏi cậu ta thật kĩ mới được, sao lại keo thế hả?”
 
Hoắc Lãng không có cảm xúc đặc biệt nào, vừa đọc văn kiện vừa thờ ơ nói: “Nhan Tô Tô, cô đừng có học xấu đó, thân là nhân viên nghiên cứu khoa học, dùng từ phải nghiêm cẩn mới được, chứ cái gì mà gọi là keo?”
 
Thế mà lại phê bình mình không nghiêm cẩn, Nhan Tô Tô phồng má, nghiêm cẩn hỏi lại: “Ông chủ, tiền vốn anh quay chỉ có hai trăm vạn, nhưng phòng vé anh lại được chia gần ba ngàn vạn. Tỷ lệ phân chia lợi ích của web video hôm nay các anh thảo luận, dự tính cũng có gần năm ngàn vạn... Ông chủ anh kiếm được tám ngàn vạn, trừ tiền vốn lúc đầu hai trăm vạn, thì cũng kiếm được bảy ngàn tám trăm vạn rồi.
 
Nhưng đạo diễn Lâu, chị Phương, Tôn Hiểu Bác, còn có tôi, mỗi người chỉ được chia có mười vạn... một phần bảy trăm tám, dù có nói thế nào đi nữa thì đây cũng có thể gọi là keo chứ?... Lương tâm của ông chủ anh không đau hả?”


 
Tôn Hiểu Bác tò mò nhìn điện thoại của Nhan Tô Tô, nhìn thấy trên đó viết nhật ký quan sát học tập, lại nhìn một hàng chữ cuối cùng: Sao đối tượng quan sát lại keo như thế???


 

Lại nghe câu hỏi này của Nhan Tô Tô, Tôn Hiểu Bác thật cười đến thắt cả ruột: Tô Tô làm tốt lắm!


 
Hoắc Lãng thật quá tàn nhẫn rồi, không nói đến cái thân phận thái tử Tinh Hoàn kia của cậu ta, bản thân cậu ta cũng là người có tài sản phong phú, cả ngày lại cứ keo keo kiệt kiệt, lúc quay thì cũng thôi, lúc đó công ty vừa mới thành lập, miễn cưỡng có thể nói là lần đầu tiên thử nước, bây giờ đã kiếm được nhiều tiền thế rồi, vậy mà những công việc bẩn mệt gì cũng không thuê thêm mấy người đến làm, vẫn cứ để bọn họ phải vội đến vội đi.


 
Bản thân Tôn Hiểu Bác thì không sao, anh ta và Hoắc Lãng là bạn tốt, nhưng mấy người Lâu Vũ, Phương Chí Quốc, Bùi Phương đều là những nhân vật lớn đó có được không hả? Cứ sai khiến như thế mà được à? Còn có Khắc Khắc, ở nước M cũng là một tinh anh cao cấp, một anh chàng tóc vàng mắt xanh đẹp trai đấy chứ, còn bây giờ thì ngày nào cũng lăn lộn trong đống bùn đất sơn màu, bộ dạng nhếch nhác đầu bù tóc rối, đến cả những ông chú bà dì qua đường cũng không đành lòng nữa là. Hoắc Lãng thật là !


 
Cuộc chất vấn linh hồn này của Nhan Tô Tô nên kêu mọi người đến xem xem mới được!


 
Hoắc Lãng liếc Tôn Hiểu Bác đang đứng bên cạnh vỗ tay một cái, lại xem xét văn kiện cần ký trên tay, không nhanh không chậm nói: “Cách tính này của cô không đúng.”


 
Nhan Tô Tô: “Ý, không đúng chỗ nào?” Phép cộng trừ đơn giản mà thôi, không đúng chỗ nào chứ?
 
Tôn Hiểu Bác kiếm cái ghế ngồi xuống, hắn phải xem Hoắc Lãng có cao kiến gì mới được, bản thân hắn lần này không lỗ, dù sao kịch bản của hắn bán cho Tinh Hoàn được hơn một trăm vạn, nhưng những người khác lại không phải.
 
Hoắc Lãng rất ung dung nói: “Thứ nhất, theo quy định của Tinh Ảnh, ba tháng sau khi phim ngừng chiếu mới kết toán phòng vé, ở hiện tại thì ba ngàn vạn phòng vé kia chỉ là khoản tiền sắp thu mà thôi; thứ hai, khoản phân chia lợi nhuận ở web video mà cô vừa nói kia, bây giờ đến hợp đồng cũng còn chưa ký xong, thì càng đừng nói là có tiền vào tài khoản;


 
Cũng chính là nói, bây giờ chưa có một đồng một cắc nào vào tài khoản công ty, nhưng hai trăm vạn của tôi lại là khoản tiền đã tiêu rồi. Nên một phần bảy trăm tám kia không được thành lập.”


 
Tôn Hiểu Bác hừ hừ một tiếng: “Vậy một trăm vạn anh kiếm được từ trailer của Bamboo Video thì sao.”


 
Hoắc Lãng từng nét từng chữ ký tên: “Tính thêm tiền lương của các cậu... tài khoản cá nhân của tôi vẫn là lỗ tiền. Trong này cũng không có tính đến giá trị tiền vốn thời gian tinh lực tôi bỏ ra, còn có những mạo hiểm cực lớn trong kinh doanh, ví dụ như khoản thu không lấy về được, các loại.”


 
Tôn Hiểu Bác nhất thời nghẹn lời, ý? Từ góc độ nhà đầu tư mà nói, thế mà lại có một chút chút đạo lý nhỉ?


 
Logic của Nhan Tô Tô lại rất rõ ràng, cô chớp mắt chỉ ra trọng điểm: “Nếu là bởi vì bây giờ còn chưa có tiền vào tài khoản.… vậy nếu ông chủ thu đến tay khoản bảy ngàn tám trăm vạn kia rồi thì sẽ chia cho chúng tôi nhiều hơn một chút chứ?”


 
Tôn Hiểu Bác ngây ra, sau đó lập tức cười to: “Đúng đúng đúng, lão Hoắc có chia không?”


 
Hoắc Lãng đóng tập tài liệu đã ký lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, anh nhìn hai người trước mặt, thật ngây thơ: “Sao lại phải chia chứ? Nếu là hai người, thứ có thể dùng hai trăm đồng là có thể mua được, thì có bằng lòng dùng ba trăm bốn trăm để mua hay không? Càng huống chi việc kinh doanh của công ty là theo đuổi lợi nhuận lớn nhất, đầu tư khoản tiền nhỏ nhất, kiếm về lợi nhuận lớn nhất, theo đuổi ROI* lớn nhất , chứ không thì mạo hiểm kinh doanh mệt tâm mệt sức để làm cái gì?”
 

*ROI là chỉ số tỷ suất hoàn vốn trong kinh doanh.
 
Nhan Tô Tô và Tôn Hiểu Bác nhìn nhau một cái, cùng chung mối thù: Xem đi! Đây chính là một mặt xấu xa của nhà tư bản đó!


 
Nhan Tô Tô tích tích táp táp nặng nề gõ nhật ký quan sát của mình, ừ, lại thêm thật nhiều dấu than.


 
Tôn Hiểu Bác quyết định, trong kịch bản hiềm nghi của mình phải thêm một nhân vật phú thương tà ác keo kiệt, không thể để Hoắc Lãng nhìn ra rồi trừ tiền lương được, ừ ừ, chính là phải viết thành tên bụng to đầu trọc dây xích toàn thân là được ~


 
Điện thoại của Hoắc Lãng vang lên, là Lương Khâu Dực: “Alo, tổng giám đốc Hoắc à, xin lỗi xin lỗi, tôi mới đi đến dưới lầu thì phát hiện ra đã làm rơi chìa khóa ở quý công ty, ngài còn ở đó không? Bây giờ tôi đi lên lấy được không?”


 
Hoắc Lãng điềm nhiên như không: “Tôi còn ở đây, tổng giám đốc Lương lên đi.”


 
Hoắc Lãng nhìn Nhan Tô Tô và Tôn Hiểu Bác một cái: “Xem này, nguy cơ kinh doanh đến rồi đây, hai người tránh sau cửa nghe mà học hỏi một chút.”


 
Nhan Tô Tô là muốn quan sát học hỏi, Tôn Hiểu Bác là muốn sáng tác, lý do học tập đều rất đầy đủ.


 
Với những người bận rộn như Lương Khâu Dực, chìa khóa có rơi thì kêu trợ lý qua lấy là được, cần gì phải tự mình đi chứ? Càng sẽ không cần phải hỏi Hoắc Lãng có còn ở đó nữa hay không, rõ ràng là có chuyện muốn bàn đây.


 
Hắn đến văn phòng của Hoắc Lãng, cũng không biết sau một cánh cửa khác đang có hai đôi tai dựng đứng lên, liền trực tiếp nói: “Tổng giám đốc Hoắc, đề nghị lần trước trong điện thoại của tôi, ngài suy nghĩ thế nào rồi? Tôi vẫn là câu nói kia, tiền không phải vấn đề, nền tảng cũng không phải là vấn đề, nếu ngài bằng lòng cho MiaoFeng phát độc quyền , MiaoFeng tuyệt đối sẽ đẩy lên một tầm cao mới.”


 
Tôn Hiểu Bác lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc, ý, cái mèo gì thế, dã tâm của MiaoFeng này thật lớn nha, tư thế này là muốn một mình độc chiếm việc chiếu hả?


 
Nhan Tô Tô lại lộ ra vẻ chẳng hiểu ra sao, tắt âm điện thoại rồi gõ ra một câu hỏi: Vị tổng giám đốc Lương này vừa mới đàm phán đạt thành nhất trí cơ mà?


 
Tôn Hiểu Bác nhe răng cười: Hợp đồng ký rồi còn có thể hủy hợp đồng nữa là, huống chi là đây còn chưa có ký nữa.


 
Nhan Tô Tô nhẹ hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên cảm thấy thế giới chân thật thật hiểm ác.. Ừ, hình như cũng có thể hiểu được tiêu chuẩn kép gì đó của ông chủ rồi, ông chủ có nhiều hợp đồng như thế đều còn không thể hạn chế được đối phương vi phạm hợp đồng nữa kìa.


 
Hoắc Lãng im lặng không trả lời.


 
Lương Khâu Dực cũng không lãng phí thời gian: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi có xem qua hợp đồng của A grain of dust và Bamboo Video rồi, tuy hai bên đã có ước hẹn từ trước, nhưng A grain of dust có được bản quyền tuyệt đối, bây giờ hiệp nghị trao quyền còn chưa chính thật có hiệu lực, quyền chủ động hoàn toàn nằm trên tay ngài. Nếu ngài lo lắng tiền vi phạm hợp đồng thì khoản này có thể liệt vào hợp đồng giữa chúng ta, toàn bộ đều do MiaoFeng chi trả, ngài hoàn toàn có thể yên tâm..”


 
Thế mà đã xem qua hợp đồng của A grain of dust và Bamboo Video hả?!


 
Tôn Hiểu Bác liền có cái nhìn mới với vị Lương Khâu Vũ này, A grain of dust chỉ có mấy người như thế, tính ra thì hợp đồng chỉ có Hoắc Lãng xem qua thôi, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, vậy thì chỉ có thể là Bamboo Video bên kia... Thứ như hợp đồng này tuyệt đối là bí mật thương nghiệp, Bamboo Video bị MiaoFeng nhìn sạch con bài như thế thì trong đó không biết là có bao nhiêu dơ bẩn rồi. Tôn Hiểu Bác não bổ được bao nhiêu liền gõ bấy nhiêu chữ ra cho Nhan Tô Tô xem.


 
Nhan Tô Tô móc điện thoại ra, nhìn nhật ký quan sát của mình có mấy dòng miêu tả thô thiển thưa thớt về những đối tượng quan sát phụ thuộc ABCD, đột nhiên có chút ăn năn, người, thật sự là một loại động vật bậc cao cực kỳ phức tạp, cô cho là quan sát của mình đã đủ nghiêm cẩn, nhưng lại còn rất đơn giản.


 
Nhan Tô Tô đánh dấu X cho những miêu tả về đối tượng quan sát phụ thuộc B, cái gì mà không tùy tiện nói cười, nói năng đơn giản rõ ràng, nhanh lẹ lão luyện, thành khẩn giữ lời hứa gì đó: Ấn tượng quan sát đầu tiên; sau đó nghiêm nghiêm túc túc bổ sung ghi chú quan sát lần thứ hai.


 
Sau đó Nhan Tô Tô nhìn miêu tả chi chi chít chít về đối tượng quán sát ở phía trên, đột nhiên rơi vào trầm tư, một người chỉ gặp hai lần, trải qua sự quan sát nghiêm túc, mà vẫn có thể lật đổ hết nhiều ấn tượng như vậy, còn đối tượng quan sát của mình thì sao đây? Mình và anh Hiểu Bác nói anh ấy keo kiệt gì đó, có phải là cũng rơi vào trong loại lỗi giác cứng nhắc về ấn tượng nào đó không?


 
Giọng nói của Lương Khâu Vũ tiếp tục truyền đến: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi nghĩ chí hướng của ngài chắc chắn không chỉ đến đây, có lẽ ở trong vòng phim ảnh truyền thống sẽ cảm thấy ngài quay bộ này kiếm được mấy ngàn vạn đã là một khoản lớn rồi... thật không dám giấu, vì muốn hợp tác lâu dài với ngài nên tôi đã tìm bạn bè ở phố W nghe ngóng một chút về ngài, sau khi được chiêm ngưỡng những ghi chép về ngài, tôi đã kinh thán bội phục cực sâu. Ngài về nước, tôi tự mình có suy đoán lớn mật, ngài chắc là muốn làm nên một phen sự nghiệp lớn khác, chỉ là mấy đồng lẻ thôi nhỉ? Nhưng nếu hợp tác với MiaoFeng thì sẽ khác, tôi có thể nói như thế này, bất luận ngài có kế hoạch to lớn thế nào đi nữa, ở MiaoFeng muốn tiền có tiền, muốn người có người, nhất định có thể giúp ngài bước lên mây xanh!


 
Một lời này thật làm cho người ta nghe thấy mà nhiệt huyết sôi trào, trái tim của Tôn Hiểu Bác không tự chủ được mà đập nhanh hơn chút, đây là MiaoFeng đó, bối cảnh sau lưng là một ông trùm đó, công ty lên thị trường ở nước M, là một trong những ông trùm trong ngành internet trên thế giới, bọn họ đã chứng thực được thành công của mình trong một số lĩnh vực, giải trí chính là một vòng trong đó, muốn tiền có tiền, muốn người có người... Thật sự không phải nói ngoa, nhiều tài nguyên có thể điều phối như thế, sao mà không động lòng được cơ chứ?


 
Điện thoại của Nhan Tô Tô đưa qua: Lúc trước ông chủ cũng rất biết kiếm tiền hả?


 
Tôn Hiểu Bác lập tức tỉnh táo lại, ôi, nếu là Hoắc Lãng thì chắc là sẽ không động lòng đâu, tên nhóc kia khi trước đã rất biết cách kiếm tiền rồi, ôi, bây giờ còn là thái tử của Tinh Hoàn... Giá trị thị trường của Tinh Hoàn tuy không so được với trùm phía sau Miêu Phong, nhưng toàn bộ Tinh Hoàn đều là của cậu ta nha, ở MiaoFeng có nhiều tài nguyên, nhiều hứa hẹn đi nữa, nhưng hơn phân nửa cũng sẽ bị hạn chế khắp nơi...


 
Nghĩ như thế, lời của Lương Khâu Dực lập tức liền không thơm ngon ngọt lành gì nữa rồi.


 
Tôn Hiểu Bác tìm kiếm lý lịch đơn giản khi trước của Hoắc Lãng đưa qua cho Nhan Tô Tô xem, Nhan Tô Tô... Nhan Tô Tô đã nhanh chóng tính toán tỷ giá hối đoái có mấy con số không rồi.


 
Ngoài cửa, Hoắc Lãng yên tĩnh nghe Lương Khâu Dực nói xong, mới cười nói: “Tổng giám đốc Lương, tôi rất cảm ơn sự khẳng định và thưởng thật của ngài đối với tôi, nhưng mà lúc trước tôi đã từng nói qua ở tổng bộ Tinh Hoàn rồi, tôi đã có ước hẹn với Bamboo Video từ trước, thật không thể nói mà không giữ lời được.”


 
Lương Khâu Dực sửng sốt nhìn Hoắc Lãng, chữ tín ư?


 
Thế mà lại chỉ vì điều này sao?


 
Hắn thật muốn cười, người trẻ tuổi lý lịch tươi sáng này rốt cuộc có biết là trong cái nơi ăn thịt người này, nay sống mai chết, không đáng giá nhất chính là hai chữ ‘Chữ tín’ này hay không!


 
Hoặc là ở một độ cao thành thật, quy tắc phát triển trong lĩnh vực kinh tế, chữ tín tốt đẹp có thể làm cho ngươi thông suốt không trở ngại, nhưng trong mảnh đất bị khói thuốc súng bao trùm này, từ khi internet sinh ra đã nơi nơi chảy đầy tàn bạo và đẫm máu tàn khốc rồi. Nghe Hoắc Lãng nói đến chữ tín, Lương Khâu Dực lại có một loại cảm giác sai lầm rằng ‘Không có lương thật sao không ăn thịt’.


 
*Không có lương thật sao không ăn thịt: Thời Tấn Huệ đế không có nhận thật gì về lương thật, khi đất nước gặp thiên tai, dân chúng không có thật ăn, ông đã nói rằng ‘Dân chúng không có lương thật ăn thì sao lại không ăn thịt’, ý chỉ người không hiểu chuyện.


 
Vẻ mặt của Hoắc Lãng rất kiên trì.


 
Lương Khâu Dực tiếc nuối đứng lên, nói một câu: “Tổng giám đốc Hoắc, hy vọng ngài sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay.”


 
Lương Khâu Dực vừa đi thì Tôn Hiểu Bác liền đẩy cửa nhảy ra: “Phì, ông mới hối hận đó!”


 
Sau đó Tôn Hiểu Bác lại nghi hoặc: “Có điều ông ta đến đây cũng đủ quái lạ đó, nếu thật muốn một mình nuốt xuống quyền phát sóng thì đã làm sớm rồi chứ?”


 
Vẻ mặt Hoắc Lãng lại không nhẹ nhàng: “Cậu cho là ông ta thật sự vì hả?”


 
Tôn Hiểu Bác không rõ.


 
Nhan Tô Tô đứng vào góc nhìn của đối tượng quan sát phụ thuộc B để ngẫm nghĩ: “Logic kinh doanh của ông chủ là lợi nhuận lớn nhất.. Vậy logic kinh doanh của hắn là gì đây?”


 

Tôn Hiểu Bác nhất thời được khai thông: “Công ty internet đều muốn lũng đoạn... f**k, hắn độc chiếm là muốn nhắm vào Keya! Cuộc đàm phán lúc trước là để kéo dài thời gian! À, bây giờ cậu không đồng ý bán độc quyền phát cho hắn, vì để đấu với Keya, hắn chắc chắn sẽ không bằng lòng để yên đâu!”


 
Nhan Tô Tô lại trầm mặc bổ sung quan điểm của Tôn Hiểu Bác về Lương Khâu Dực vào ghi chép quan sát, internet, lũng đoạn, nhằm vào, chữ tín không đáng giá tiền.


 
Aiz, thế giới của ông chủ thật phức tạp à, chẳng đơn giản hơn thế giới sinh vật chút nào.


 
Lời của Tôn Hiểu Bác giống như là một cái mở màn, tiếp đó, điện thoại của Hoắc Lãng và điện thoại bàn của công ty liên tục vang lên. Hoắc Lãng nghe điện thoại di động, Tôn Hiểu Bác giúp đỡ tiếp điện thoại bàn, trong những cuộc gọi hỗn loạn, tin tức không ngừng được truyền đến, trong hiệp nghị bốn bên, MiaoFeng đề ra chất vấn về nhiều điều khoản số liệu phân chia giá cả, ngang nhiên uy hiếp muốn hủy bỏ điều ước, Bamboo Video bên kia trở tay không kịp, Keya lại không có phản ứng gì, đây là hỗn chiến bốn phương loạn hơn Tam Quốc nữa.


 
Trong sự hỗn loạn này, Nhan Tô Tô lại yên tĩnh ngồi xuống chải vuốt lại ghi chép quan sát của mình, dùng một góc nhìn mới đến phân tích người và chuyện đã quan sát được, có những chỗ không hiểu cô cũng không đến làm phiền Hoắc Lãng và Tôn Hiểu Bác đang bận rộn, mà tự mình tra tài liệu, hoàn thiện lý giải của mình.


 
Tôn Hiểu Bác không làm quyết sách gì, mà chỉ giúp đỡ truyền tin tức cho Hoắc Lãng, truyền đến phát tức: “F**k, tên Lương Khâu Dực này bị điên rồi hả? Một hồi không muốn chia sẻ số liệu, một hồi muốn ép giá năm điểm, một hồi lại muốn ép giá mười điểm! a a a a, Keya kia cũng cùng giả ngây giả dại, tức chết tôi rồi, không phải các cậu đã sớm đàm phán xong rồi sao?! Mấy người này chẳng có chút đạo đức nào a a a !”


 
Nhưng người phía sau không đáp lại sự bùng nổ của hắn, Tôn Hiểu Bác tức ngã ngửa, Hoắc Lãng lại bình tĩnh trả lời tin tức, Nhan Tô Tô chống cằm chớp mắt, thế mà cũng bình tĩnh như không phát hiện ra cái gì, vẻ mặt có một chút chút giống Hoắc Lãng.


 
Không phải, Hoắc Lãng thì cũng thôi, nhưng Nhan Tô Tô đây là...???


 
Tôn Hiểu Bác ngơ ngác một giây: “Tô Tô?”


 
Nhan Tô Tô nhìn hắn một cái: “Anh Hiểu Bác không cần tức làm gì, đây không phải rất bình thường sao?”


 
Tôn Hiểu Bác:.……


 
Nhan Tô Tô và Hoắc Lãng vẫn là không giống nhau, Hoắc Lãng rõ ràng chính là đồ đáng ghét nếu nghe nói bạn học không đạt yêu cầu sẽ chỉ “Ờ” một tiếng rồi quay đầu bước đi liền, còn Nhan Tô Tô sẽ rất nghiêm túc giải thích cho: “Anh Hiểu Bác không phải đã nói rồi sao! MiaoFeng là muốn nhằm vào Keya, Keya chắc chắn cũng sẽ như vậy, bởi vì bọn họ đều muốn lũng đoạn địa bàn này, hơn nữa còn coi đối phương là đối thủ quan trọng nhất, trong mắt ông trùm chỉ có ông trùm mà thôi.


 
Cái này giống như trong thế giới sinh vật vậy, những sinh vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn thông thường cũng sẽ muốn lũng đoạn lãnh địa, khi một lãnh địa hoàn toàn mới chưa bị chiếm cứ xuất hiện, hai kẻ săn mồi sẽ tranh đoạt, bọn nó rất rõ ràng, đối phương mới là đối thủ chân chính. Trong số đó có một con giảo hoạt thì sẽ biết bịp bợm phô trương thanh thế khiêu khích những động vật khác, một con khác cho dù không giảo hoạt như thế thì trong lòng cũng sẽ biết được đối thủ chân chính là ai, muốn nhìn rõ ràng chiêu trò bịp bợm của đối phương để đưa ra quyết định.”


 
Hoắc Lãng ở bên cạnh không nhịn được cong khóe môi.


 
Tôn Hiểu Bác:.…


 
Lúc tin tức ở đầu bên kia điện thoại lại truyền đến, Tôn Hiểu Bác... Thật sự, có chút kích động không nổi, trong não bộ đều là thế giới động vật, hai con dã thú gào thét chiếm cứ địa bàn, trên mặt lại lạnh lùng bình luận trong đầu: Ồ, các người đánh đi, các người hoàn toàn có thể đánh xong rồi lại thông báo kết quả cho bọn tôi, chúng tôi chẳng hề muốn xem thế giới động vật đâu, cảm ơn.


 
Khi đèn sáng, cuối cùng bụi cũng rơi xuống.


 
Cuối cùng ở thời cơ quyết định, Keya đột nhiên ra tay, khi MiaoFeng điên cuồng ép giá liền quyết đoán báo giá sau cùng, nhanh chóng thêm một phần trăm phân chia, còn có những điều kiện ngoài định mức khác, Hoắc Lãng yêu cầu giữ giá sàn, Keya cũng không chút do dự đồng ý, hầu như là dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai cướp lấy quyền chiếu phát đến tay, tuy không phải là độc quyền phát sóng, nhưng cũng thành công đá bay MiaoFeng.


 
Nói thật, Tôn Hiểu Bác cũng cảm thấy chấn động trong lòng đối với một kích sau cùng của Keya, lúc trước Keya bình tĩnh dửng dưng đánh thái cực, Tôn Hiểu Bác thiếu chút nữa đã cho là Keya hoàn toàn không hề để ý, không nghĩ đến người ta không ra tay thì thôi, chứ vừa ra tay liền kinh người. Chỉ có điều, phong cách của Keya giống như công ty mẹ vậy, không hề bá đạo như MiaoFeng, cái gì cũng muốn độc quyền, còn Keya chỉ đá MiaoFeng đi.


 
Quả nhiên là Tô Tô nói đúng rồi, trong mắt ông trùm chỉ có ông trùm thôi...


 
Trong vòng một tiếng, tất cả lưu trình hiệp nghị đều làm xong, Bamboo Video, A grain of dust, Keya Video, ba nhà đã ký kết hiệp nghị xong!


 
Nắm bản hiệp nghị mới ra lò trong tay, Tôn Hiểu Bác cũng không nhịn được phải lau mồ hôi, hắn cùng Hoắc Lãng vừa phân nhau chạy đến Bamboo Video và Keya Video, đi làm xong hết tất cả lưu trình, lúc này... Đã sắp mười giờ đêm rồi, cách thời gian cuối cùng chỉ có một tiếng.


 
Tuy là ít đi một con đường, số tiền được phân đến có lẽ cũng sẽ ít đi một chút, nhưng bây giờ hiệp nghị đã ở trên tay, vẫn là có một sự nắm chắc nhất định.


 
Tôn Hiểu Bác hơi hối hận hôm nay chạy đến văn phòng xem náo nhiệt, sớm biết thế này thì nên kêu Khắc Khắc đến đưa văn kiện thì hơn, hắn ngồi trong văn phòng mệt mỏi ngáp: “Coi như xong chuyện rồi...”


 
Nhan Tô Tô lại âu sầu nói một câu: “Tôi cảm thấy còn chưa đâu.”


 
Tôn Hiểu Bác kích động ngồi dậy, năng lực quan sát kia của Nhan Tô Tô cũng quá tà ác rồi đó! Bây giờ hắn không dám xem thường phán đoán của Nhan Tô Tô nữa, vội vàng nói: “Sao thế sao thế?”


 
Nhan Tô Tô nhìn Tôn Hiểu Bác một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Hai kẻ săn mồi đỉnh cấp tranh đoạt một mảnh địa bàn, nguyên nhân nhượng bộ chỉ có một, một kẻ trong đó bị đánh đến thảm rồi, hoặc là bị đánh chết rồi, nhưng hiệp nghị hôm nay của mọi người, tôi cảm thấy không có bên nào chịu tổn thất lớn cả, cho nên chưa phải xong đâu.”


 
Tôn Hiểu Bác hít một hơi rồi nằm trở về: “Cô nói cái này à.. Dọa tôi giật cả mình..”


 
Sau đó, Tôn Hiểu Bác mệt mỏi phất tay: “Cạnh tranh thương nghiệp mà, thứ bọn họ tranh là giang sơn internet giải trí, phân thắng bại thì còn sớm đó, cái này hôm nay,” Tôn Hiểu Bác lắc lắc bản hiệp nghị: “Còn chưa được coi là một bãi cát nhỏ nữa là.”


 
Nhan Tô Tô so sánh một chút: “Vậy coi như là một con mồi?” Sau đó cô cũng lộ ra vẻ phiền não: “Nhưng mà mỗi một con mồi thuộc về ai sẽ có khả năng quyết định thể lực của kẻ săn ở giai đoạn sau, ảnh hưởng đến sự thành bại của giai đoạn sau.. Tích lũy đến cuối cùng chính là thành bại sau cùng, không có đạo lý sẽ buông tay dễ dàng như thế được.”


 
Hoắc Lãng đẩy cửa đi vào, lại cười lên: “Cô đoán không sai.”


 
Tôn Hiểu Bác cau mày móc điện thoại ra, mở trang web của MiaoFeng ra: “F**k.. Cái này quá không cần mặt mũi rồi đấy? Lão Hoắc! Làm chết bọn họ đi!”


 
Nhan Tô Tô nhích qua, chỉ thấy trên trang đầu của MiaoFeng xuất hiện rất nhiều thể loại hiềm nghi, hơn nữa còn nơi nơi dùng kiểu mẫu của , bao gồm poster đều có một loại cảm giác quen thuộc vi diệu, nữ chính đứng ở giữa, tạo hình khốc huyễn, giá trị nhan sắc đuổi không kịp Nhan Tô Tô, nhưng hầu như trang điểm giống y hệt với Nhan Tô Tô. Nhưng Tôn Hiểu Bác vừa nhìn liền biết những người sáng tạo chính này cũng không hoàn toàn là đoàn đội rác rưởi, rất nhiều người không nói là tên tuổi lớn trong vòng, nhưng ít nhất cũng là có tên có họ, làm những thứ này.. Là muốn mưu đồ cái gì?!


 
Hoắc Lãng lại rất bình tĩnh: “Có thể làm cọc chỉ hướng gió, cậu làm người sáng tạo chính cũng nên cảm thấy vinh hạnh đó.”


 
Tôn Hiểu Bác thân là người sáng tạo chính, chỉ muốn phun một ngụm máu: “MiaoFeng cũng quá thấp kém rồi đó! Có làm dối làm ẩu thế nào đi nữa thì những phim này có liên tục quay chụp cắt ghép cũng phải mất nửa tháng hai chục ngày đó.. Từ lúc bắt đầu đàm phán bọn họ đã không có ý tốt rồi!”


 
Không lấy được độc quyền chiếu phát liền thà rằng không có mà tự mình đập tiền quay một đống.. Loại thủ đoạn này, Tôn Hiểu Bác thật không biết nói gì mới tốt.


 
Nhưng nhìn những bình luận phía dưới, thế mà còn thật sự cmn có chút hiệu quả này, rất nhiều người xem trên mạng không rõ tình hình, càng không biết được ước định phức tạp giữa A grain of dust và trang web video phía sau, đều lộn xộn hỏi: “Nghe nói bộ phim này rất hot gần đây, tui không kịp đến rạp xem, bây giờ có thể xem trên mạng hả?”


 
Những bộ phim này giống như Tôn Hiểu Bác nói vậy, thật sự không phải hoàn toàn là làm giả làm ẩu, nhiều năm trước cũng có những đoàn đội không có tiếng tăm, cũng có người đánh bóng nhiều năm, MiaoFeng ra tiền cho bọn họ quay, tuy tiết tấu, nội dung không bằng , nhưng xem trên mạng lại là miễn phí, nhân cơ hội soát nhiệt độ của .


 
Có người xem xem qua đoạn teaser kia: “Ý, sao không đúng lắm nhỉ, hình như không phải bộ phim kia.”


 
Nhưng phim hiềm  nghi đã mở ra rồi thì có đúng hay không cũng phải xem hết mới được, vì vấn đề đã bắt đầu rồi.



 
Hoắc Lãng tắt điện thoại của Tôn Hiểu Bác đi: “Được rồi, về nghỉ sớm chút đi.”


 
Tôn Hiểu Bác tức giận bất bình: “F**k, cục tức này cậu nuốt được xuống à?”


 
Hoắc Lãng cười: “Cái này đã đâu vào đâu chứ, hơn nữa, không phải mới nãy Tô Tô đã nói rất rõ ràng sao, đây là chuyện của Keya, cậu vội làm gì.”


 
Tôn Hiểu Bác ngớ ra, úi, cũng phải.. Dù sao đảm bảo giá sàn còn đó, dù có ra sao đi nữa thì Keya cũng phải trả một khoản tiền cho A grain of dust, lại nói nữa, MiaoFeng làm như thế, Keya có thể nuốt cục tức này sao? Để bọn họ trâu bò đánh nhau đê.


 
Tôn Hiểu Bác đứng dậy phất tay: “Được rồi, tôi đi trước đây.”


 
Hoắc Lãng nhìn Nhan Tô Tô: “Cô không đi à?”


 
Nhan Tô Tô giơ tay: “Tôi có rất nhiều vấn đề cần hỏi đây!”


 
Hoắc Lãng nhìn vấn đề chi chít trên điện thoại của cô xong liền không tự chủ được ngồi xuống thở dài, Keya với MiaoFeng chẳng là gì, đây mới là tổ tông thật sự này: “Chỉ có thể hỏi một cái.”


 
Nhan Tô Tô tắt điện thoại, nghĩ kỹ mới chăm chú hỏi: “Ông chủ, hôm nay anh có nói, anh là vì tỷ suất hoàn vốn lớn nhất, nhưng hành vi và logic của anh lại xuất hiện vấn đề đó, cùng một khoản đầu tư, bao gồm cả thời gian tiền gì đó, nếu ông chủ đầu tư ở nước M mới càng có lợi nhất phải không? Ở trong nước...”


 
Nghĩ đến giọng điệu giễu cợt của Lương Khâu Dực đối với việc giữ chữ tín hôm nay, nghĩ đến đại chiến lũng đoạn của MiaoFeng và Keya, Nhan Tô Tô không biết làm sao để biểu đạt sự khó chịu của mình, xoắn xuýt nhíu đôi mày xinh đẹp lại.


 
Thì ra là vấn đề này.… Hoắc Lãng yên lặng cười thầm, nhìn thời gian rồi đứng lên: “Đi thôi, tôi đưa cô đến một nơi, có thể cho cô một nửa câu trả lời cho vấn đề này.”


 
Quảng trường Tinh Hoàn là cứ điểm của tập đoàn Tinh Hoàn, đương nhiên sẽ có rạp chiếu phim, hơn nữa tất cả máy móc thiết bị đều là tiêu chuẩn cấp quốc tế, cũng là con cờ tốt nhất dưới trướng Tinh Ảnh, số người đến đi nhiều nhất trong các rạp chiếu phim.


 
Bây giờ đã gần mười một giờ, không còn sớm nữa, nhưng bởi vì sắp ngừng chiếu cùng sự ưu việt của Tinh Ảnh ở quảng trường Tinh Hoàn, nên vẫn có rất nhiều người đến sắp hàng xem một lần chiếu cuối cùng. Rất nhiều người trong bọn họ đã xem không chỉ một lần, nhưng lại vẫn cố chấp xếp hàng đến xem một lần chiếu cuối cùng.


 
Nhan Tô Tô hơi tò mò, lẽ nào ông chủ muốn đưa cô đi xem phim hả?


 
Hoắc Lãng gọi một cuộc điện thoại, sau đó mang theo cô vòng qua đoàn người sắp hàng ở xa. Nhan Tô Tô thân là nữ chính, nếu là giống như tên tóc vàng nhảy dù vào trong đám người đến xem này, thì chắc chắn sẽ dẫn đến hỗn loạn, Hoắc Lãng không muốn như thế.


 
Hình như Hoắc Lãng có loại quen thuộc kỳ lạ một cách ngoài ý muốn đối với chỗ này, anh mang theo Nhan Tô Tô xuyên qua con đường phòng cháy khúc khuỷu, đi đến bên cánh cửa sắt khóa nghiêm ngặt, anh duỗi tay ấn lên cái máy bên cạnh, “Tích” một tiếng, cửa liền mở ra. Đèn cổ điển được khảm trên tường tản ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp, trên mặt đất trải một lớp thảm lông cừu dày dặn, có thể nhìn ra được chỗ này ít có người đến, nhưng vẫn luôn có người đến cẩn thận quét dọn, giữ gìn sạch sẽ.


 
Nhan Tô Tô đi vào cùng Hoắc Lãng, cửa sắt phía sau tự động đóng lại.


 
Bóng dáng cao to của Hoắc Lãng đi ở phía trước, dần dần Nhan Tô Tô ẩn ẩn nghe thấy tiếng người nói.


 
Đường hành lang rất rài, đầu cuối là một căn phòng nhỏ được bố trí rất nhã trí, có đặt một chiếc sô pha nhỏ. Nhan Tô Tô đã nghe thấy tiếng nhạc đầu phim quen thuộc, cô tò mò nhìn bốn phía xung quanh nhưng không có thu hoạch gì. Cô há miệng muốn hỏi, Hoắc Lãng lại dựng một ngón tay bảo cô im lặng.


 
Sau đó, Hoắc Lãng ngồi xuống trên ghế sô pha, ý bảo Nhan Tô Tô ngồi xuống bên cạnh.


 
Nhan Tô Tô vừa ngồi xuống, phía trước đột nhiên tối lại, dọa cô một trận. Hoắc Lãng lễ phép đỡ vai Nhan Tô Tô, thấp giọng nói bên tai cô: “Cô xem kìa.”


 
Nhan Tô Tô tò mò mở to mắt, cô dần dần quen với bóng tối, sau đó tấm rèm phía trước được kéo ra, cô đột nhiên nhìn rõ được phía trước là.. Đó là những người xem phim trong phòng chiếu.


 
Bên trên chiếu hình ảnh huyền ảo của , bên dưới là hình ảnh chân thật trong phòng chiếu phim, ánh sáng trên màn hình thay đổi, chiếu ra từng gương mặt sáng sáng tối tối;


 
Trong , xe việt dã xuất hiện cuộn lên từng hồi gió bụi, trong phòng chiếu phim, các khán giả vừa ăn uống vừa nói nhỏ với người bên cạnh;


 
Trong , bảo an xếp chân heo và tay của người chết cạnh nhau, trong phòng chiếu phim, dưới ánh sáng hư hư thật thật của đèn chiếu, từng đôi mắt ẩn ẩn lộ ra sự sợ hãi và mong đợi;


 
Trong , Nhan Chân nhanh như chớp lấy ra dao giải phẫu, lưỡi dao sắc bén cắt qua, thịt và xương chân heo tách ra từng phần gọn gàng; trong phòng chiếu phim, từng gương mặt kia thoát ra từng tiếng kinh thán không kìm được.


 
Một khắc này, bộ phim Nhan Tô Tô đã từng xem vô số lần không thể hấp dẫn cô như bây giờ được, chỉ là một khắc này, cô không trầm mê trong vai diễn nữa, mà cô trầm mê trong ở trước mặt, từng gương mặt thể hiện vui mừng buồn giận chân thật dưới sự biến hóa của ánh đèn ——


 
Mỗi lần vạch ra một bộ phận chân tướng, trong từng đôi mắt kia sẽ hiện lên rung động;


 
Mỗi lần tình tiết phim chuyển ngoặt, từng gương mặt kia căng thẳng nảy lên;


 
Mỗi lần đi vào sâu trong nội tâm nhân vật, trên mỗi gương mặt sẽ rộ ra sự tiếc nuối, kinh thán, trầm mê..


 
cuối cùng, khi người vợ chết trong vũng máu, cuối cùng cũng lộ ra dấu hiệu... Hung thủ thật sự còn có người khác. Ánh mắt của Nhan Tô Tô không kìm được mà lướt qua từng gương mặt một, tìm kiếm sự buông lỏng, sự hài lòng, tâm trạng còn muốn tiếp tục xem trên gương mặt của bọn họ. Nhan Tô Tô trước nay chưa từng ý thức sâu sắc được như thế này, thì ra mỗi một lần quay đầu, mỗi một lần chớp mắt ở trước máy quay phim của cô, đều sẽ ảnh hưởng thật sâu đến nhiều người như vậy.


 
Đây là trình độ đọc cao nhất mà Nhan Tô Tô trải qua trong cuộc đời này.


 
Tiếng cười nhẹ của Hoắc Lãng vang lên bên tai của cô: "Đây là một nửa đáp án của câu hỏi kia."