Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 44: Kiều Thiều, cậu thật đáng yêu



Edit: Hyukie Lee

Lâu Kiêu nhướng mày: “Không phải ngồi trước cậu là một nam một nữ?”

Lâu Kiêu cùng lớp với Vệ Gia Vũ, mặc dù thời gian ở trong lớp rất ít nhưng tình huống đại khái cũng nắm được.

Vệ Gia Vũ yên lặng hai giây: “Anh Kiêu à, Tuy Lý Thanh có hơi lùn nhưng cậu ta là con trai thật mà.”

Lâu Kiêu: “Vậy sao, tôi không nhìn rõ.”

Đối với chuyện mình bị mù, hắn vẫn luôn thẳng thắn, chỉ là không có ai dám hỏi mà thôi.

Trong lúc nhất thời Vệ Gia Vũ cũng không biết nói gì.

Một người sống sờ sờ ra đó, học chung lớp hơn nửa năm mà Lâu Kiêu vẫn tưởng đối phương là nữ?

Đột nhiên có chút đau lòng cho tên Lý ma ốm.

Í? Nghĩ như vậy… Bỗng nhiên Vệ Gia Vũ phúc chí tâm linh.

Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì tâm cũng sáng ra.

Hắn đã hiểu tại sao Lâu Kiêu lại thích Kiều Thiều! Đừng nói Lâu Kiêu cũng tưởng quỷ nghèo thành con gái chứ!

Vệ Gia Vũ vội vàng nói: “Anh Kiêu! Kiều Thiều cũng là nam đó!”

Lâu Kiêu nhìn hắn như nhìn thằng ngu: “Vô nghĩa.”

Vệ Gia Vũ: “?”

Xem ra, anh Kiêu với tiểu quỷ nghèo là chân ái.

Lâu Kiêu suy nghĩ xong lại hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy bọn họ bình thường?”

Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều?

Vệ Gia Vũ cảm thấy bọn họ rất không bình thường!

Nhưng vì tránh đi cơn giận lôi đình của giáo bá, Vệ Gia Vũ quyết định làm một tên mù: “Rất bình thường mà, chắc vì ngồi cùng bàn nên có tí thân thiết ấy!”

Lâu Kiêu nhìn qua: “Mỗi ngày cậu đều xà nẹo nắm tay, ngủ cùng một giường với cùng bàn mình à?”

Vệ Gia Vũ ảo tưởng hình ảnh mình và cùng bàn một chút, xém chút nữa ói ra.

Lâu Kiêu hiểu rõ: “Qủa nhiên hai người bọn họ không bình thường đúng không?”

Vệ Gia Vũ quật cường nói: “Anh Thâm chỉ thích chiếu cố người, à nhỏ… Ý tôi là Kiều Thiều như đứa con nít á.”

Lâu Kiêu cười lạnh: “Hạ Thâm mà biết chiếu cố người khác?”

Vệ Gia Vũ: “…”

Hắn cũng không hiểu rõ học thần cho lắm!

Có điều nghe truyền thuyết kể lại, học thần là một nhân vật lục thân không nhận còn lãnh khốc vô tình hơn cả giáo bá!

Lâu Kiêu khẽ cười một tiếng: “Tôi quen cậu ta nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cậu ta để bụng người nào như thế.”

Lời này rất vi diệu, Lâu Kiêu dùng một từ “người” có tính ám chỉ vô cùng rộng rãi.

Vệ Gia Vũ có chút không diễn nổi nữa.

Lâu Kiêu và Hạ Thâm có quan hệ gì?

Hai người thân thiết như vậy mà không hiểu tâm tư của nhau ư?

Cho nên… Hai người bọn họ đều thích Kiều Thiều, còn biết đối phương cũng thích Kiều Thiều?

Thật là đáng sợ…

Lâu Kiêu dụi tàn thuốc, nói: “Thôi, biết thì biết, đừng ra ngoài nói lung tung là được.”

Hai người kia không thèm che, có mù cũng thấy gian tình.

Vệ Gia Vũ thăm dò: “Anh Kiêu đã biết rồi?”

Lâu Kiêu cười lạnh.

Vệ Gia Vũ hoảng sợ, cho rằng mình rút lông trên mông lão hổ, sợ hãi: “Không thể nào, cả hai đều là nam, sao có thể…”

Lâu Kiêu nhướng mày: “Nam thì không được sao?”

Vệ Gia Vũ rất muốn may miệng mình lại: “Được! Đương nhiên là được!”

Lâu Kiêu nhìn hắn: “Cậu kì thị chuyện này?”

Vệ Gia Vũ vội vàng biểu hiện trung tâm: “Không, tuyệt đối không kì thị, tình yêu là không phân biệt giới tính không phân biệt chủng tộc không phân biệt biên giới!”

May mà nhà có hai bà chị, nếu không mộ đã xanh cỏ.

Thần thái Lâu Kiêu hoãn xuống, vỗ vỗ bả vai hắn: “Không kì thị là được, nhưng cũng đừng có tung hô chuyện này, tôn trọng nhau là được rồi.”

Vệ Gia Vũ liên tục gật đầu, tỏ vẻ mười phần tán thành.

Sau cuộc đối thoại này, Lông Xanh càng thêm sùng bái giáo bá.

Đây mới là đàn ông chân chính a —-

Rộng rãi, thoáng mát, biết rõ đúng sai!

Chẳng sợ phải đối diện trước sự thật cũng có chí khí như biển cả mênh mông.

Anh Kiêu đúng là hán tử, Vệ Gia Vũ tâm phục khẩu phục!

… Chi là có chút đau lòng vì hắn…

Trong phòng.

Hạ Thâm nhận ra Kiều Thiều vẫn luôn căng thẳng: “Không thích nơi này sao?”

Sớm biết thế đã đổi chỗ khác, nơi này rất xa lạ đối với nhóc con sao.

Thật ra là bởi vì rất quen…

Kiều Thiều lắc đầu nói : “Rất tốt.”

Hạ Thâm để đũa xuống : “Thế sao cậu cứ một bộ muốn chạy thế ?”

Kiều Thiều thế này chỉ vì di chứng, thật ra trong lòng y biết tỉ lệ gặp phải người quen nhỏ đến mức có thể lược bỏ.

Nhưng y bị ba ba dọa, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lỡ như… Lỡ như thật sự… đừng có lấy lý do đọc offline rồi up lại lên wattpad nha mấy “bạn”!

Kiều Thiều ngẩn ra, rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình lại kích động như vậy.

Y không muốn bị vạch trần, không muốn chuyển trường, không muốn rời khỏi những người này.

Một dòng khí nóng không cách nào hình dung chảy vào trong lòng, bỗng nhiên Kiều Thiều hiểu ra.

Nếu thích bọn họ, thì không nên lãng phí thời gian.

Từng giây từng phút, đều phải trân trọng.

Rốt cuộc Kiều Thiều cũng thông, y hỏi Hạ Thâm : “Nơi này rất đắt đúng không ?”

Hạ Thâm nói : “Tôi… Ừm, Lâu Kiêu mời khách, cậu ta không thiếu tiền đâu.”

Kiều Thiều đáp : “Không được, không thể cứ ăn của người khác mãi được.”

Hạ Thâm trả lời : “Thế tôi đi tính tiền.”

Kiều Thiều : “Nhưng tôi cũng không thể ăn của cậu mãi được.”

Ngực Hạ Thâm nảy lên một tia bất đắc dĩ, giống như quá khứ, chỉ cần người khác ý đồ tới gần, hắn sẽ dựng lên một cái chắn.

“Cậu xem thế này có được không ?” Kiều Thiều hỏi.

Hạ Thâm : “Thế nào ?”

Kiều Thiều có chút ngượng ngùng : “Cậu đừng nghĩ tôi vô liêm sỉ, tôi rất nghiêm túc đó.”

Chẳng hiểu tại sao, trong lòng Hạ Thâm dâng lên một tia chờ mong : “Thế nào ?”

Hắn hỏi lại một lần, Kiều Thiều thanh thanh cổ họng : “Coi như tôi mượn tiền cậu được không, cũng không cần mỗi ngày trả một xu, chờ khi có khả năng tôi sẽ trả lại cậu gấp đôi.”

Hạ Thâm ngơ ngẩn.

Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn : “Tôi sẽ trả lại cậu thật đó, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ giàu lên !”

Lời này của Kiều Thiều, thật sự không chút giả dối.

Đương nhiên Hạ Thâm cũng sẽ không để ý, điều hắn để ý là : “Tôi có thể hiều rằng…”

“Đúng !” Kiều Thiều nhìn vào đôi mắt hắn : “Tôi muốn ăn cơm trong căn tin với cậu, cũng muốn ăn cơm bên ngoài với cậu, nhưng tôi không muốn cậu chịu thiệt.”

Hạ Thâm cố đè khóe miệng xuống, nhưng nó cứ mãi cong lên, cổ họng như bị người nhét một lớp mật, âm thanh vừa thấp lại ách : “Tôi không so đo chuyện này.”

Cho tới bây giờ cũng không hề so đo, không chỉ là Kiều Thiều, hắn không hề so đo với bất cứ một ai.

Kiều Thiều nghiêm túc nói : “Bây giờ không so đo, nhưng sau này thì sao ?”

Hạ Thâm : “Sau này cũng…”

Không chờ hắn nói xong, Kiều Thiều chen vào: “Không cần lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào cả.”

Hạ Thâm nói không nên lời, vì hắn cảm nhận được sự chú trọng của Kiều Thiều.

Kiều Thiều nói tiếp: “Tôi biết giữa bạn bè không nên so đo những thứ này, nhưng điểm khác nhau giữa chúng ta thật sự rất nhiều, tôi không muốn có bất cứ ngăn cách nào với cậu, cho nên…”

“Kiều Thiều.” Bỗng nhiên Hạ Thâm gọi.

Kiều Thiều nhìn hắn: “Hửm?”

Hạ Thâm kẹp một miếng sashimi đút qua: “Cậu thật đáng yêu.”

Kiều Thiều: “…”

Xém chút nữa nghẹn chết!

Khi Vệ Gia Vũ vào, hoài nghi mình thấy cả căn phòng đang tim hồng phấp phới.

Anh Kiêu…

Số đúng khổ…

Sau khi ăn cơm xong, thời gian còn sớm, Hạ Thâm đề nghị: “Đi qua bên cạnh chơi chút không?”

Bên cạnh là một trung tâm thương mại, trên tầng cao nhất có khu giải trí.

Lâu Kiêu hỏi: “Chơi cái gì?”

Hạ Thâm hỏi Kiều Thiều: “Muốn chơi gì?”

Kiều Thiều hoàn toàn không biết kế bên có những trò gì để chơi.

Đột nhiên Hạ Thâm nhớ ra, nói rằng: “Đúng rồi, muốn trượt băng không?”

Lúc trước chân Kiều Thiều bị thương, hai người bọn họ từng đề cập đến.

Kiều Thiều nói: “Tôi không biết…”

Hạ Thâm: “Tôi dạy cho.”

Lâu Kiêu mắt mù, hắn hỏi Vệ Gia Vũ: “Cậu biết trượt băng không?”

Vệ Gia Vũ thành thật đáp: “Biết!”

Năm đó bên mảng trượt băng có một soái ca hoạt động, hai bà chị của hắn u mê đến điên cuồng, kéo Vệ Gia Vũ đi theo báo danh.

Sau đó, hai bà chị chuyển sang đối tượng khác, chỉ còn một mình hắn thành thành thật thật học hết một khóa trượt băng.

Lâu Kiêu nói: “Ồ, thế cậu đi với bọn họ đi.”

Vệ Gia Vũ nghe ra ý khác: “Anh Kiêu không đi sao?”

Lâu Kiêu nói: “Trò chơi con nít, không bằng đi uống hai ly.”

Nhưng mà ngài cũng chưa thành niên có được không!

Hạ Thâm vạch trần hắn: “Cậu ta mù, sợ đâm bay người khác.”

Kiều Thiều và Vệ Gia Vũ: “…”

Cho nên mới nói tại sao giáo bá mi không đi cắt cái kính đeo lên đi!

Nghe Lâu Kiêu không đi, Vệ Gia Vũ cũng nói: “Thế tôi cũng không đi đâu.”

Lâu Kiêu liếc hắn một cái: “Vậy cậu muốn đi quán bar với tôi à?”

Vệ Gia Vũ nào dám!

Hắn chỉ không muốn làm cái bóng đèn mà thôi…

Lâu Kiêu lại nói: “Đi đi, không phải cậu biết chơi sao?”

Nghe nói như thế, Vệ Gia Vũ ngộ đạo.

Đúng vậy, anh Kiêu không trượt băng được, đi cũng mất mặt, nhưng lại lo lắng hai tên kia ở cùng nhau, cho nên gài mình vào làm gián điệp!

Thần tình Vệ Gia Vũ viết to hai chữ đã hiểu, hắn nói: “Được, thế tôi đi!”

Hy sinh cực kì anh dũng!

Lâu Kiêu nhìn hắn thêm một cái, thầm nghĩ: Sao trông đứa nhỏ này có vẻ không thông minh cho lắm.

Vì thế giáo bá rời khỏi cuộc chơi, ba người còn lại đi sân trượt băng.

Hạ Thâm rất ghét bỏ Vệ Gia Vũ, nhưng cũng không tiện đuổi người đi.

Kiều Thiều thì cực kì vui vẻ, nghe nói Vệ Gia Vũ đã học một năm nên xáp lại hỏi một đống lớn.

Sân trượt băng rất lớn, chiếm hết phân nửa tầng lầu.

Bọn họ tới lúc xe tưới băng vừa hoàn thành công tác, sân băng khôi phục một mảnh tuyết trắng, bóng loáng xinh đẹp.

Hạ Thâm mua vé, cầm giày trượt băng chuẩn bị đi thay.

Nhưng sân băng mới vừa dọn xong, phải chờ một lát nữa mới có thể vào chơi.

Cầm đôi giày có đế, Kiều Thiều bắt đầu hối hận.

Nếu biết sẽ bị bại lộ size giày, y thà không chơi!

Ai ngờ nhân viên lại bổ thêm một nhát xuyên tim: “Size này á hả, chờ chút, để tôi đi tìm.”

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm nói: “Còn sớm, hai người ở đây chờ nha, tôi đi mua nước.”

Kiều Thiều và Vệ Gia Vũ đồng ý.

Chờ lấy giày có hơi chán, Kiều Thiều đi vào sân băng xem một chút.

Ngày hè chói chang được nhìn đến một mảnh tuyết trắng khiến tinh thần thoải mái.

Vì mới tưới nước xong, trên mặt băng tản ra một lớp sương mù, đứng từ xa nhìn vào chỉ cảm thấy nhẹ nhàn khoan khoái.

Kiều Thiều rất thích, tuy y cảm thấy rất có thể mình sẽ sấp mặt trên đó.

“Ồ, không phải đây là Vệ thiếu gia sao?”

Kiều Thiều đang nhìn sân băng ngẩn người, bỗng nghe được âm thanh phía sau.

Y quay đầu, nhìn thấy ba tên to cao đang vây quanh Vệ Gia Vũ.

Sắc mặt Vệ Gia Vũ cứng đờ.

“Đại thiếu gia đi ra ngoài chơi sao? Sao không đem tùy tùng theo vậy ha.”

Vệ Gia Vũ như nhớ tới cái gì, quay đầu bước đi.

Một tên đeo bông tai trong số đó giữ chặt Vệ Gia Vũ: “Bạn bè lâu ngày gặp lại, vội vã gì chứ.”

Vệ Gia Vũ khẽ quát một tiếng: “Buông ra.”

Tên đeo bông tai cười nói: “Buông ra thì được, có điều gần đây mấy anh em có hơi thiếu thốn, đại thiếu gia…”

“Thiếu thốn thì đi làm kiếm tiền, nắm tay người ta làm cái gì?” Kiều Thiều nhanh chóng đi tới.

Ba tên đàn ông quay đầu, nhìn thấy một đứa nhóc lùn xủn, bật cười ra tiếng: “Em bé ở đâu thế.”

Thần sắc Vệ Gia Vũ thay đổi, không dám nhìn Kiều Thiều một cái.

Nhưng tên đeo bông vẫn chú ý đến, hắn thả Vệ Gia Vũ ra: “Nếu Vệ thiếu gia của chúng ta không nhớ ra, thì chúng ta chơi lại trò bạn tốt ha?”

Hắn đi đến phía Kiều Thiều, Vệ Gia Vũ vội vàng la lên: “Đừng chạm vào cậu ta!”

Đáng tiếc lời vừa nói ra càng chứng minh hai người quen nhau, nam đeo bông châm chọc: “Nếu Vệ thiếu gia đã quên lúc trước mình bị như thế nào, thì ông đây cho mày nhớ lại nhé.”

“Buông người ra!” Vệ Gia Vũ muốn nhào lên lại bị một tên khác kéo lại.

Tên đeo bông nhìn chằm chằm Kiều Thiều: “Nói đi, chỉ cần mày thừa nhận mày chơi với nó vì tiền thì tao sẽ không đánh mày.”

Kiều Thiều bị xách lên, góc độ ngược lại cực kì vừa vặn, phi một tiếng với tên trước mặt.
— QUẢNG CÁO —