Chân tay Hứa An An luống cuống không biết nên làm gì mới tốt. Chân cô giống như bị đóng đinh, không thể động đậy.
Hình như người bên trong không nghe thấy động tĩnh này.
Lăng Thiệu nhếch miệng cười xấu xa. Anh vươn ngón tay thon dài chạm vào mái tóc dài của nữ sinh kia, giống như âu yếm vậy.
Nữ sinh vui mừng khôn xiết, vừa ngửa đầu lấy lòng vừa ném mị nhãn với anh, cúi đầu muốn hàm chứa dục vọng sớm đã ngẩng cao của Lăng Thiệu.
"A...!"
Nhưng nữ sinh kia hét thảm một tiếng, môi lưỡi không đụng tới chút da thịt nào của Lăng Thiệu, đã bị Lăng Thiệu kéo mạnh tóc ra sau, ép buộc cô ta ở tư thế quỳ ngẩng cao đầu, mặt vì đau đớn mà vặn vẹo.
- Lăng Thiệu... Anh, anh làm gì thế...
Nữ sinh nhìn mặt Lăng Thiệu trong chớp mắt lộ ra ánh sáng độc ác và ngưng tụ thành băng sương, có chút sợ hãi, hai tay chống xuống đất làm giảm đau đớn, làm nũng cầu xin.
- Tôi làm gì sao? Hẳn là tôi phải hỏi cô một chút cô tới đây làm gì?
Giọng nói của Lăng Thiệu lạnh như băng làm người ta sợ hãi, anh châm chọc mà hừ lạnh một tiếng:
- Sao thế, dục vọng tràn đầy cô đơn khó nhịn sao? Muốn người ta giúp cô như vậy à? Tôi giúp cô nhé.
Lăng Thiệu vẫn nở nụ cười nhạt, Liễu Thi nghe xong như con chó nhỏ được khen thưởng, hai mắt sáng lên, thậm chí kéo quần anh nói:
- Cầu anh, đè tôi đi.
Mà Hứa An An ở ngoài cửa lại rơi xuống đáy cốc.
Lăng Thiệu vừa nhìn Liễu Thi cười, vừa vuốt một cái bình nhỏ trên bàn, lấy ra hai viên thuốc màu hồng nhạt bên trong, trực tiếp ném vào trong miệng cô ta, sau đó khép cằm cô ta lại ép cô ta nuốt xuống.
- Lát nữa thuốc này sẽ làm cô thoải mái.
Liễu Thi vặn vẹo cầu xin:
- Giúp em... Giúp giúp em...
Lăng Thiệu hất tay cô ta ra, giống như người vừa dịu dàng không phải là anh. Vẻ mặt anh kinh ngạc nói:
- Giúp cô sao? Sao tôi có thể giúp cô được? Ngại quá, tôi có bạn gái rồi. Giúp cô, cô ấy sẽ đau khổ, tôi luyến tiếc.
Cách cửa, Hứa An An cảm thấy lời này giống như Lăng Thiệu nói với mình, tâm tình như ngồi trong xe bay lên trời, lúc cao lúc thấp, trong chớp mắt qua cơn mưa trời lại sáng, chính cô cũng không thích ứng.
Lăng Thiệu ở bên trong nói tiếp, "tốt bụng" đề nghị Liễu Thi đang bị thuốc chi phối:
- Hay là như vầy đi, đúng lúc người bên cạnh phòng tôi đang có nhu cầu, mọi người có thể thỏa mãn nhu cầu của nhau.
Liễu Thi miệng đắng lưỡi khô, chỉ cảm thấy tiểu huyệt ngứa ngáy phun trào ra dâm thủy gần như muốn chôn vùi cô ta, cô ta không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, giơ tay lên muốn cầu xin Lăng Thiệu:
- Đừng... Đừng mà...
Lăng Thiệu không nói hai lời, trực tiếp kéo cô ta không còn chút sức lực vào trong cửa phòng bên cạnh, lúc đi ngang qua chỉ ý vị thâm trường nhìn Hứa An An đỏ bừng mắt một phen.
Hứa An An nhìn theo, chỉ nhìn thấy bên cạnh lộ ra bóng dáng một người béo và một người cao lớn.
Sau đó cửa đóng mạnh lại, biểu hiện ra chủ nhân nôn nóng biết bao nhiêu, Hứa An An run lên, thấy vẻ mặt Lăng Thiệu âm u, chậm rãi đi về phía mình.
Hứa An An cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt anh.
Lăng Thiệu đẩy mạnh Hứa An An vào trong cánh cửa, anh nhanh chóng đi vào, gần như mang theo tức giận và sốt ruột đè Hứa An An vào cửa, cuối cùng không chịu nổi, sau đó cúi đầu cướp lấy môi Hứa An An, cái lưỡi linh hoạt chui vào.